Doanh Phượng Tiên nhìn Giác Mang Xuyên ở cách đó không xa một chút, lắc đầu nói: "Trước đó đã sớm nghe nói Trần sư muội là kỳ tài ngút trời, bây giờ xem ra quả nhiên là danh bất hư truyền, bằng vào cảnh giới Hậu Thiên thế mà có thể đánh bại võ giả Tiên Thiên."
"Nào có, tên phế vật kia làm sao có thể so sánh với Phượng Tiên sư tỷ." Trần Tiêm Tiêm lắc đầu, nàng mặc dù kích động, nhưng cũng không phải là không tự biết mình, coi như đồng dạng là cảnh giới Luyện Tinh Hóa Khí, ở giữa võ giả cùng với võ giả cũng là có khác biệt, tối thiểu là nàng cũng không thể nhìn thấu nội tình của vị sư tỷ này.
"Ta cũng đâu có cái gì." Doanh Phượng Tiên lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia phiền muộn, sau đó lắc đầu.
"Đáng chết! Cái này là do ai làm? !"
Đột nhiên, chỉ thấy ở bên trong đám người ở bên ngoài Thành Thanh Đế, có hai đạo khí tức khổng lồ một trước một sau, trong chớp mắt liền vọt tới vị trí cửa thành, rõ ràng là hai vị lão giả cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần, trên quần áo của mỗi người đều có thêu tiêu ký của bộ lạc Giác Mang cùng với bộ lạc Thanh Thạch, rõ ràng là trưởng lão của hai bộ tộc này.
"Xuyên Nhi? !"
"Mặc nhi? !"
Hai người sau khi nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Giác Mang Xuyên cùng với Thanh Thạch Mặc, nhất thời tức giận đến mức đỏ ngầu cả mắt, biểu lộ nhìn về phía Doanh Phượng Tiên cùng với Trần Tiêm Tiêm càng trở nên hết sức hiểm ác.
"Hai người các ngươi, thế mà lại làm ra sự tình âm hiểm độc ác đến như thế...chết đi!"
Hai vị trưởng lão căn bản không cho Trần Tiêm Tiêm cùng với Doanh Phượng Tiên bất luận cơ hội giải thích gì, cơ hồ là trăm miệng một lời mà nói, sau đó đồng thời xuất thủ, cương khí bàng bạc hóa thành hai bàn tay to lớn hung hăng đánh tới, hiển nhiên là muốn trực tiếp chộp lấy Trần Tiêm Tiêm cùng với Doanh Phượng Tiên vào trong tay, mạnh mẽ bóp chết!
"Hừ."
Doanh Phượng Tiên cùng với Trần Tiêm Tiêm cười lạnh một tiếng, cũng không có lui lại, Luyện Khí Hóa Thần mặc dù cường đại, nhưng hai võ giả cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần của bộ lạc nhỏ ở biên cương, còn chưa đủ tư cách khiến cho hai nàng phải lui lại!
Mà Dương Xuân cũng lộ ra bộ dáng e sợ thiên hạ không loạn, dùng vẻ mặt hưng phấn chạy tới bên cạnh hai người Doanh Phượng Tiên.
"Phượng Tiên tỷ tỷ, Tiêm Tiêm tỷ, ta tới giúp các ngươi!"
Mắt thấy lại sắp có một trận đại chiến sắp được phát động...
"Làm càn!" Một đạo ánh chớp màu đỏ rực xẹt qua chân trời, trực tiếp đâm xuyên qua bàn tay cương khí to lớn của hai vị trưởng lão cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần, cuối cùng vững vàng đáp xuống trước mặt của mấy người Trần Tiêm Tiêm, khí tức huyết sát nồng nặc gào thét mà ra, trực tiếp khiến cho thiên địa nguyên khí đang hỗn loạn ở chung quanh, trấn áp xuống.
"Tương Tư tỷ?"
Khí tức huyết sát ngất trời ngưng tụ thành một cây cột, khiến cho không ít người muốn vào thành sợ hãi chạy trốn bốn phía, mà ở cửa thành, Lạc Tương Tư đứng trước mặt ba người Trần Tiêm Tiêm thì lạnh lùng nhìn hai vị trưởng lão cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần của bộ lạc Giác Mang cùng với bộ lạc Thanh Thạch, sát khí lạnh lẽo cũng lan tràn ra theo đó.
"Ngươi là... ?"
Thần sắc của hai vị trưởng lão đọng lại, lúc này Lạc Tương Tư cũng không mặc trang phục đón khách, mà đã đổi lại thành một bộ quân phục đại quân Trấn Cương, mà ở phía sau của nàng, có trọn vẹn 1000 binh sĩ tinh nhuệ của đại quân Trấn Cương bảo vệ Phủ Thành Chủ đã tụ tập lại, cầm trường kích trong tay, phối kiếm ở bên hông.
Trong lúc nhất thời, có hơn ngàn đạo ánh mắt lạnh lùng đồng thời rơi vào trên người của hai vị trưởng lão, thấy vậy sắc mặt của hai người bọn hắn lập tức tái nhợt, không tự chủ được lùi về sau một bước, có vẻ hơi kinh hoàng. Người có tên cây có bóng, hung uy của đại quân Trấn Cương trấn thủ biên cương mọi người đều biết, hai người bọn hắn tự nhiên là vô cùng rõ ràng.
Đừng nhìn đám người trước mắt này chỉ có 1000 người, hơn nữa tu vi của từng người cũng chỉ là cảnh giới Hậu Thiên, nhìn qua căn bản không phải là đối thủ của hai người bọn hắn, nhưng nếu như thực sự động thủ, hơn 1000 thanh trường kích kia đoán chừng chỉ cần trong nháy mắt là liền có thể đâm hai người bọn hắn thành cái sàng! Hai người bọn hắn căn bản không thể nào là đối thủ!
Trọng yếu hơn chính là...
"Tiễn Phá Giáp, Khống Huyền!"
Lạc Tương Tư ra lệnh một tiếng, ngay sau đó có từng đạo từng đạo âm thanh cơ quan liên tiếp vang lên, sau đó hai vị trưởng lão liền nhìn thấy ở trong đám người, chí ít cũng có một trăm mũi tên đang nhắm ngay vào bản thân, hơn nữa còn không phải là mũi tên bình thường, mà là Tiễn Phá Giáp uy danh hiển hách của hoàng triều Đại Càn! Tiễn Phá Giáp hàng thật giá thật!
Đầy đủ lực lượng phá cương khí không nói, hơn nữa cơ quan đặc thù còn khiến cho tốc độ bắn tên nhanh vô cùng, uy lực càng là cực kì cường hãn.
Hai vị trưởng lão của bộ lạc Giác Mang cùng với bộ lạc Thanh Thạch cũng là già thành tinh, mặc dù phẫn nộ, nhưng cũng không phải là không tự biết mình, lấy tu vi Luyện Khí Hóa Thần của bọn hắn vẫn là quá yếu, đừng nói là một trăm mũi Tiễn Phá Giáp, coi như chỉ có một mũi Tiễn Phá Giáp, cũng có thể làm cho bọn hắn ném chuột sợ vỡ bình.
Mà 100 mũi Tiễn Phá Giáp...
"Hiểu lầm! Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi! Trưởng quan!" Trưởng lão bộ lạc Thanh Thạch là người đầu tiên giơ hai tay lên, khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn tựa hồ là muốn nở ra một nụ cười, nhưng lại vặn vẹo hết sức khó coi.
"Không, không sai! Đây tuyệt đối là hiểu lầm! Trưởng quan, chúng ta không có ác ý gì!" Trưởng lão bộ lạc Giác Mang nhìn thấy trưởng lão bộ lạc Thanh Thạch ở bên cạnh lộ ra bộ dáng "Không có cốt khí" gì như thế, lập tức trợn mắt hốc mồm, sau đó phảng phất như lĩnh ngộ được cái gì, cũng vội vàng học theo bộ dáng của đối phương.
Lạc Tương Tư: "..."
Nói thật, nhìn hai khuôn mặt chán ghét ở trước mặt, Lạc Tương Tư thiếu chút nữa đã trực tiếp hạ lệnh bắn tên.
Nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn nhịn được.
Bây giờ bộ lạc Thanh Thạch cùng với bộ lạc Giác Mang đã vào thành, nhưng bộ lạc Cùng Kỳ còn chưa tới, cho nên không nên đánh rắn động cỏ.
Bất quá cũng phải nói, vốn dĩ nàng còn tưởng rằng muốn ở trong biển người mênh mông tìm được ba cái bộ lạc này là còn có một chút khó khăn, không ngờ được bộ lạc Thanh Thạch cùng với bộ lạc Giác Mang lại biết điều như vậy, chủ động nhảy ra ngoài...
"Tương Tư tỷ!" Dương Xuân dùng sức phất phất tay với Lạc Tương Tư, sau đó hớn hở chạy tới bên cạnh nàng.
Doanh Phượng Tiên cùng với Trần Tiêm Tiêm cũng đi theo, nói: "Cảm ơn, nếu ngươi không tới, chúng ta còn phải phí một chút sức lực đây."
"Kỳ thật cũng không có gì, nếu gây ra động tĩnh quá lớn, Trần sư huynh sẽ không có khả năng không chú ý tới." Lạc Tương Tư gật đầu với ba nữ, sau đó lần thứ hai nhìn về phía hai vị trưởng lão đang vội vã cuống cuồng, hỏi: "Các ngươi hẳn không biết các nàng là ai a?"