Nhưng nhiều khi, thế giới cũng sẽ không vận chuyển theo ý chí của ngươi.
Không đợi A Sử Na Lam tiếp tục nói chuyện, một đạo thanh âm to lớn liền trực tiếp dùng Vận Mệnh Tinh Không làm môi giới truyền đến, vang lên ầm ầm ở bên tai của hắn:
"Ra tay đi, Trần Khuynh Địch mặc dù xuất thân từ giới tông phái, nhưng đã kiên định đứng ở phía Đại Càn, hắn không thể tiếp tục còn sống."
Thanh âm vừa vang lên, khuôn mặt của A Sử Na Lam lập tức trở nên đen thui.
"Khả Hãn."
"Vào trước khi tới ta đã nói qua, ta sẽ chặt đầu của Trần Khuynh Địch xuống, nhưng cũng không phải là dùng loại phương thức này."
"Ra tay đi."
A Sử Na Lam càng nhíu mày chặt hơn, Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất khác biệt với các võ giả Hỏa Luyện Kim Đan khác, đây là một loại chiến lực cực hạn, coi như là chí cường giả Kích Toái Mệnh Tinh, vào trước khi bọn họ đột phá cũng chưa chắc đã có tu vi Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất, cho nên cái cảnh giới này mới có thể thưa thớt giống như Kích Toái Mệnh Tinh, cũng chính là bởi vì như thế.
"Ngài đang bức bách ta hay sao?"
Mỗi một vị Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất đều có sự kiêu ngạo của mình.
"Lam." Thanh âm của Thiên Khả Hãn Bắc Nhung vẫn trầm ổn như cũ: "Ta không phải là đang bức bách ngươi, nhưng chính ngươi hãy suy nghĩ một chút, nếu như lần này Trần Khuynh Địch còn sống sót, đến lúc đó tiến công Trung Nguyên, ngươi có lẽ sẽ phải đối mặt đồng thời với hai vị Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất Võ Nguyên Hanh cùng với Trần Khuynh Địch, đây là sự tình mà ngươi muốn nhìn thấy hay sao?"
"Vậy thì làm sao?" A Sử Na Lam cười một tiếng cuồng ngạo: "Ở trong cái thiên hạ này không có ai có thể giết ta, lấy một chọi hai ta cũng không sợ."
"Vậy vạn nhất ở trong hai người bọn họ có một người từ bỏ đối chiến với ngươi, đi giết chóc Hỏa Luyện Kim Đan của chúng ta thì sao?"
"Lam."
"Đừng hành động theo cảm tính."
A Sử Na Lam lại càng nhíu mày chặt hơn, ở bên trong Vận Mệnh Tinh Không, A Sử Na Lam đã hoàn toàn thành lập Đại Đạo Huyền Quang, con đường 30 vạn dặm nối liền đến Mệnh Tinh, ở bên trên Mệnh Tinh của hắn, một đạo hình chiếu không khác gì A Sử Na Lam chậm rãi hiện lên, ngắm nhìn tinh không.
"Khả Hãn, ngài nhất định phải ép ta xuất thủ hay sao?"
Đối với sự thuyết phục của Thiên Khả Hãn Bắc Nhung, A Sử Na Lam căn bản là không để ở trong lòng.
Không sai, Thiên Khả Hãn nói rất đúng, nhưng đó là được xây dựng ở trên tình huống Bắc Nhung đơn đấu cùng với Đại Càn, nhưng nếu như thật sự đến loại thời điểm đó, các tông các phái cùng nhau xuất thủ, cũng không phải là chỉ có một nhà Bắc Nhung, cho nên lời nói của Thiên Khả Hãn nhìn như có đạo lý, nhưng trên thực tế hoàn toàn chính là cưỡng từ đoạt lý.
Chuyện A Sử Na Lam để ý cũng không phải là những thứ kia, chuyện hắn để ý là thái độ của Thiên Khả Hãn Bắc Nhung. Nơi có người thì có tranh đấu, ở bên trong Trung Nguyên có Đại Càn cùng với tông phái giống như thủy hỏa, ở trong đại thảo nguyên Bắc Nhung, có đến trọn vẹn 13 cái bộ tộc lớn thì làm sao lại không có mâu thuẫn? Phải biết rằng A Sử Na Lam cũng không phải là bộ tộc dòng chính sở thuộc Thiên Khả Hãn Bắc Nhung. Ở giữa hai người cũng xa xa không phải là bạn tốt như ngoại giới đồn đãi.
Nhất là gần đây...A Sử Na Lam đã sắp đột phá, hắn đã cảm ứng được thời cơ đột phá, nhưng hắn vẫn bí mật mà không đột phá, nguyên nhân chính là ở chỗ Thiên Khả Hãn Bắc Nhung, hắn lo lắng là nếu như đối phương biết được, nói không chừng sẽ ra tay với chính mình, mà bây giờ, loại thái độ cường ngạnh này của Thiên Khả Hãn Bắc Nhung, không thể nghi ngờ là đã khiến cho A Sử Na Lam cảm nhận được một tia nguy cơ.
Đối phương phải chăng đã biết được tin tức mình sắp đột phá? Thái độ của đối phương là như thế nào? Là thiện ý hay là ác ý?
Cho nên A Sử Na Lam mới nói ra câu nói vừa rồi: ngài nhất định phải ép ta xuất thủ hay sao?
Đối với câu hỏi này, Thiên Khả Hãn Bắc Nhung chỉ trả lời có hai chữ: "Xuất thủ."
Thanh âm vẫn trầm ổn như trước đó, không có bất kỳ ý tứ bức bách nào.
A Sử Na Lam cũng không trả lời, cứ như vậy nhìn chăm chú vào tinh không vô ngần, mà ở sâu trong tinh không, hắn phảng phất như có thể nhìn thấy một bóng người quen thuộc cũng đang nhìn bản thân.
Ầm ầm! Hình chiếu của A Sử Na Lam trực tiếp tán loạn ở bên trên Mệnh Tinh, chỉ lưu lại một đạo thanh âm quanh quẩn: "Được!"
Một giây sau, một cỗ cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có quét sạch toàn thân của Trần Khuynh Địch trong nháy mắt.
Trong nháy mắt cảm giác nguy cơ đánh tới. Trần Khuynh Địch liền kịp phản ứng.
M* nó! Tên A Sử Na Lam kia quả nhiên đã xuất thủ!
Phải nói từ lúc ban đầu Trần Khuynh Địch cũng không có đặt hi vọng ở trên người của A Sử Na Lam, theo hắn thấy thì người đến cũng đã đến rồi, sẽ không có khả năng thực sự không tham gia vây giết mình, cho nên ở trong nháy mắt A Sử Na Lam xuất thủ, Trần Khuynh Địch không có một chút hoang mang nào, Busoshoku Haki được mô phỏng ra bao trùm bản thân.
"Trở về!"
Ầm ầm! Một đao của A Sử Na Lam tực tiếp lưu lại một vết thương sâu tới tận xương ở trên lưng của Trần Khuynh Địch, nhưng một giây sau, ở phía dưới quyền ý phản chấn của Busoshoku Haki, A Sử Na Lam cũng rơi vào bên trong sự hoảng hốt không thể ức chế, Trần Khuynh Địch thuận tay chính là đập một quyền, đập bay đối phương ra ngoài.
Mặc dù cảm thấy có một chút sự tình không ổn, nhưng thua người không thua trận, cho nên Trần Khuynh Địch vẫn quát lên vô cùng phẫn nộ: "A Sử Na Lam? Ngươi cũng muốn vây công ta?"
"Không sao! Các ngươi hãy cùng lên đi!"
A Sử Na Lam bị đánh bay lộ ra sắc mặt khó coi, tâm tình vốn bởi vì bị Thiên Khả Hãn Bắc Nhung bức hiếp mà có một chút kiềm nén lập tức bùng nổ giống như núi lửa bộc phát.
"Trần Khuynh Địch!"
"Ta giết ngươi còn cần những người khác?"
"Cút ngay!"
A Sử Na Lam hét lên một tiếng, trong phút chốc, thời gian chấn động kinh khủng lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra, trong nháy mắt liền bao phủ Trần Khuynh Địch cùng với không vực chung quanh hắn, những nơi chấn động đi qua, thời gian gia tốc, vạn vật tịch diệt, ngay cả một con chim bị chấn động lan tới đều hóa thành xương khô trong nháy mắt.
"A Sử Na Lam!"
"Đáng chết!"
"Tên khốn!"
Trong nháy mắt thời gian chấn động tản ra, ba người Giới Lộc nguyên bản đang dự định xông lên vây giết Trần Khuynh Địch lập tức bị dọa sợ gần chết, nhất là Đạo Chủ Hoàng Tuyền cùng với Giới Lộc, trực tiếp ngừng lại thân hình, không nói hai lời liền quay người kéo dài khoảng cách với A Sử Na Lam.
Lực lượng thời gian! Thứ đáng sợ nhất ở trên cái thế giới này không chỉ có thời gian đứng im, mà ở bên trên góc độ thị giác, chân chính khiến cho người ta sợ hãi thật ra là thời gian gia tốc, thương hải tang điền trong chớp mắt, vạn năm trôi qua trong nháy mắt, nếu như có thể ở trong vòng một phút nhìn thấy bản thân già đi mấy chục tuổi, mấy trăm tuổi.
Đó nhất định chính là hình phạt kinh khủng nhất trên thế giới.
Mà không may, A Sử Na Lam lại làm được.