Trong chớp mắt giáo chủ Minh Giáo lại trở lại đỉnh phong, phảng phất như là một đao vừa rồi không tồn tại vậy.
"Ồ?"
"Khục."
Ở nơi xa, Trần Khuynh Địch cùng với Vô Vọng Ma Tôn đồng thời nhíu nhíu mày, mà A Sử Na Lam biết hàng cũng lấp loé ánh sáng trong mắt: là lực lượng thời gian quay lại...
Cùng lúc đó, rất nhiều chí cường giả khoanh tay đứng nhìn trước đó rốt cục cũng xuất thủ, Phật Môn Ngô Không, cung chủ Tiên Cung, còn có Thiên Khả Hãn Bắc Nhung hiện thân theo thứ tự.
Bất quá nói đi thì cũng phải nói lại, kỳ thật vừa mới rồi bọn họ cũng không phải là không thể xuất thủ giúp giáo chủ Minh Giáo một cái.
Chỉ là tất cả đều có tâm tư riêng.
Đối với Ngô Không mà nói, lần hành động này của Trần Khuynh Địch cùng với Vô Vọng Ma Tôn quả thực là quá vui sướng, chém thì cứ chém, dù sao thì chém cũng không chết, cho giáo chủ Minh Giáo một chút giáo huấn cũng rất tốt. Đối với Thiên Khả Hãn Bắc Nhung mà nói, A Sử Na Lam từ lúc vừa mới bắt đầu vẫn nhìn hắn một cách quỷ dị, khiến cho ở trong lòng của hắn có một loại dự cảm bất thường, làm sao còn có thể quan tâm đến giáo chủ Minh Giáo. Về phần cung chủ Tiên Cung.
Làm ơn, hai vị khác đều không có ý tứ xuất thủ, hắn xuất thủ để làm gì? Dù sao thì hắn cũng không quá quen với giáo chủ Minh Giáo.
Cho nên mới dẫn đến việc giáo chủ Minh Giáo cứ như vậy bị chặt một đao, mà chính giáo chủ Minh Giáo cũng rõ ràng, vào sau khi khôi phục cũng không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt tĩnh mịch nhìn Vô Vọng Ma Tôn cùng với Trần Khuynh Địch một cái, liền yên lặng đứng ở trên Cáo Tử Minh Hà, khí tức quanh người ẩn mà không phát. Song phương cứ giằng co như vậy trong chốc lát, cung chủ Tiên Cung cùng với Thuần Dương Cung không hợp nhau, Thiên Khả Hãn Bắc Nhung đang mắt đi mày lại cùng với A Sử Na Lam, cuối cùng cũng chỉ đành từ Ngô Không luôn luôn có da mặt dày mở miệng.
"A Di Đà Phật.‘’
"Trần thí chủ đúng là kỳ tài ngút trời, đặt chân đến Kích Toái Mệnh Tinh, quả thực là bất phàm."
"Ha ha."
Trần Khuynh Địch hoàn toàn không cho Ngô Không mặt mũi, trước kia là do trở ngại thực lực không có cách nào chỉ có thể ra vẻ đáng thương, hiện tại uy thế Thuần Dương Cung quật khởi là đã không thể ngăn cản, còn cần phải ra vẻ đáng thương? Trong lúc nhất thời Trần Khuynh Địch thậm chí ngay cả tâm tình mở miệng yêu cầu bồi thường cũng không có.
Bồi thường? Ngươi lấy cái gì để bồi thường cho ta?
Đừng nhìn thấy bây giờ hắn rất uy phong, nhưng thực lực của hắn đến bước này đã là cực hạn, mà các chí cường giả khác vẫn còn giấu diếm không ít thứ, nếu như đánh thật mà nói, kỳ thật là Trần Khuynh Địch ngay cả một người cũng không nắm chắc đánh thắng, mà nghĩ đến loại tình huống này hoàn toàn chính là do những người trước mắt này tạo thành…
Một bụng tà hỏa của Trần Khuynh Địch liền không có chỗ phát tiết.
Không sai, đây không phải là từ để hình dung, mà hắn hiện tại thật sự là có một bụng tà hỏa, thậm chí là tức giận đến mức ngay cả bụng cũng có một chút đau.
Ồ?
Trần Khuynh Địch vốn dĩ suy nghĩ bay đầy trời, hận không thể trực tiếp mở ra đại chiến đột nhiên sững sờ, vô thức sờ lên tám khối cơ bụng trên bụng mình.
Không đúng, Trần Khuynh Địch ta xuất thân từ luyện thể, bây giờ cũng đã là chí cường giả Kích Toái Mệnh Tinh, nhục thân muốn phá toái hư không là rất dễ dàng.
Ta làm sao lại đau bụng? Không có đạo lý!
Trần Khuynh Địch nhướng mày, phát hiện ra sự tình có một chút bất thường.
Trực giác nói cho Trần Khuynh Địch biết, thân thể của hắn giống như đã xảy ra bệnh.
Hơn nữa quan trọng nhất là hắn đột nhiên phát hiện ra loại bệnh này giống như đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khuếch tán ra toàn thân của hắn, thậm chí là đã lan tràn đến bên trên tinh vân Thuần Dương của hắn, Trần Khuynh Địch không biết làm sao để hình dung, nhưng loại tình huống này có một chút giống như là cảnh giới tu vi không ổn định.
Mà loại biến hóa này, rõ ràng cũng bị đám người treo ở trên bầu trời cho phát giác ra được, bất quá khác biệt cùng với Trần Khuynh Địch cảm thấy có một chút không đúng, đám người Ngô Không nhìn thấy một màn như vậy trái lại còn lộ ra biểu lộ nên như thế.
Không sai, đây cũng là một cái bí mật chỉ lưu truyền ở giữa các chí cường giả.
Đó chính là vào thời điểm chí cường giả vừa mới đột phá, cảnh giới thật ra là rất không ổn định, Mệnh Vận Tinh Vân cũng vừa mới hình thành, còn chưa có triệt để ổn định, bình thường mà nói hẳn là phải tìm một chỗ để bế quan ổn định cảnh giới, nếu không Mệnh Vận Tinh Vân sẽ xuất hiện tiêu tán với quy mô nhỏ.
Phải biết rằng kích cỡ của tinh vân ở một trình độ nào đó chính là thực lực của chí cường giả.
Cho nên tinh vân tiêu tán đối với chí cường giả mà nói chính là sự tình tuyệt đối phải tránh khỏi.
Nguyên nhân chính là vì như thế, trước đó giáo chủ Minh Giáo mới có thể bị Trần Khuynh Địch cùng với Vô Vọng Ma Tôn liên thủ ám toán.
Dù sao thì cũng không có ai ngờ được Trần Khuynh Địch căn bản là không có ý tứ ổn định cảnh giới, sau khi đột phá liền trực tiếp bộc phát? Không thấy là A Sử Na Lam không hề động thủ hay sao? Mãng phu vẫn chính là mãng phu! Không thể nói lý!
Bởi vậy vào sau khi phát hiện tinh vân của Trần Khuynh Địch xuất hiện trạng thái không ổn định, đám người Ngô Không vẫn có thể ẩn giấu cảm xúc rất tốt, nhưng giáo chủ Minh Giáo vừa mới bị ám hại lúc này đã cười thành tiếng.
"Ha ha."
"Rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi."
Trần Khuynh Địch nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn đối phương một cái, nói: "Ngươi vừa mới bị chặt một đao đấy."
"Hừ! Trẻ tuổi nóng tính, không biết tiến thối, sớm muộn cũng sẽ có một ngày chịu thua thiệt."
"Ngươi vừa mới bị chặt một đao."
"Vậy thì như thế nào? So với ta, tổn thất của ngươi càng lớn hơn."
"Ngươi vừa mới bị chặt một đao."
"Nếu như lại không quay về củng cố cảnh giới, ngươi chỉ sợ sẽ trở thành chí cường giả yếu nhất mọi thời đại."
"Ngươi vừa mới bị chặt một đao."
"Tên khốn!"
Bình thường giáo chủ Minh Giáo đương nhiên sẽ không bị loại hành vi khiêu khích thấp kém này làm cho tức giận, nhưng mấu chốt là năng lực kéo cừu hận của Trần Khuynh Địch xác thực là không tầm thường, hơn nữa mới vừa rồi giáo chủ Minh Giáo quả thật là đã bị chặt một đao, tinh vân bị hao tổn cũng chính là nguyên thần bị hao tổn, tâm cảnh khó tránh khỏi có một chút bất ổn.
"Được rồi, được rồi."
Ngay vào thời điểm bầu không khí giữa song phương lại trở nên hiểm ác, Ngô Không đã lên tiếng một lần nữa.
"Chư vị."
"Hãy chấm dứt việc này ở đây."
"Dừng ở đây?" Trần Khuynh Địch nghiến răng nói: "Ngay cả một chút bồi thường cũng đều không có mà ngươi muốn dừng ở đây?"
"Bồi thường?" Ngô Không có một chút co khóe mắt lại, hắn tự nhiên là không rõ ràng tình huống thật của Trần Khuynh Địch, dù sao thì theo hắn thấy, Trần Khuynh Địch rõ ràng là đang gây chuyện, ngươi đều đã đột phá Mệnh Tinh, chúng ta căn bản không thể làm gì ngươi, thậm chí là suýt chút nữa bị ngươi giết chết người nhà, bây giờ ngươi lại còn muốn bồi thường? Không hổ là người Thuần Dương Cung!