Phản Diện Siêu Cấp ( Dịch Full )

Chương 214 - Chương 1103: Sống Trong Nháy Mắt

Danh Sách Chương - Phản Diện Siêu Cấp (Dịch FULL) - vipTruyenGG.com Chương 1103: Sống trong nháy mắt

 

 

 

"Giải quyết hết?"

"Đúng thế, bí cảnh Côn Lôn của Tiên Cung mặc dù là tiểu thế giới, nhưng cửa ra vào kỳ thật lại ở Đông Hải, cho nên Tiên Tôn cũng được coi là Chí Tôn nhân gian Đông Hải, mà Tiên Tông đã bị tổ sư đánh thành bán thân bất toại, có chiến lực Chí Tôn nhân gian hay không thì cũng chưa chắc, mà ở phía Tây Vực cũng đã sớm chết."

"Chết?"

"Chí Tôn nhân gian Tây Vực là người khai sáng thánh địa võ đạo trước Thuần Dương Cung chúng ta, là tổ sư Cản Thi Giáo, thuộc về Ma đạo nhất mạch, vào thời điểm Thuần Dương Cung chúng ta quật khởi, tổ sư đã nhổ tận gốc toàn bộ Cản Thi Giáo, không lưu lại thứ gì, cho nên ngươi không cần phải lo lắng đến Chí Tôn nhân gian Tây Vực."

"Chí Tôn nhân gian ở phía Bắc Nhung hẳn là cũng đang ngủ say ở bên trong Nhật Nguyệt Phong, cũng không cần sợ đối phương, trước khi tổ sư đi đã trấn áp đối phương, coi như đối phương có thể tỉnh lại, cũng không làm được chuyện gì, còn ở phía Nam Cương nếu như ngươi nói không sai, hẳn là cũng không cần phải lo lắng."

"Trời ạ, Thuần Dương Đạo Tôn thực sự quá mạnh mẽ."

Vân Phi Lăng liếc nhìn Khuynh Địch, sau đó gật đầu một cái tiếp tục nói: "Nói tóm lại nghe thì rất dọa người, kỳ thật lại có vấn đề không lớn, mà vị Chí Tôn nhân gian ở Trung Nguyên, cũng là người duy nhất tổ sư không có đề cập, bất quá Trung Nguyên có Thánh Thượng Đại Càn tọa trấn, hẳn là cũng sẽ vững như bàn thạch không xảy ra vấn đề."

"Thì ra là vậy..." Nghe đến đây Trần Khuynh Địch cuối cùng cũng đã nhẹ nhàng thở ra.

Mà Vân Phi Lăng thì lại mỉm cười nói: "Được rồi, cái gì nên nói thì cũng đã nói cho ngươi biết, nói cho ngươi những việc này, chủ yếu vẫn là vì để cho ngươi biết một chút bí mật, thuận tiện nói một chút suy đoán của ta, ta hoài nghi rằng vị Chí Tôn nhân gian Trung Nguyên kia nói không chừng là Thiên Tử Đại Thiên."

"! ! !"

"Đừng lộ ra vẻ kinh ngạc như vậy, dù sao thì đây là cũng là ngọc tỉ Đại Thiên, lại đột nhiên bộc phát, cho nên ta mới cảm thấy hoài nghi? Chỉ là hoàn toàn không có chứng cứ." Vân Phi Lăng lắc đầu nói: "Mà bây giờ ta cũng không có cách nào điều tra."

Trần Khuynh Địch nghe vậy liền vội vàng nói: "Sư tổ yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ngài ra!"

"Ha ha ha." Vân Phi Lăng đột nhiên cười lớn một tiếng, nói: "Ngươi đúng là rất có lòng, bất quá được rồi, ngươi cũng sẽ không cho rằng ta đã sống lại đó chứ? Đó chỉ là lừa phỉnh tên tiểu tử thúi Thiên Tứ kia."

Vừa dứt lời, ba vòng sáng sau lưng của Vân Phi Lăng liền lấp lóe, lực lượng thời gian trở nên nhộn nhạo.

Vào giờ khắc này Trần Khuynh Địch liền biết Vân Phi Lăng đã chết.

Nhưng trước khi chết hắn đã dùng Đại Thuần Dương Công để đình chỉ thời gian của mình.

"Ta chỉ sống ở trong cái nháy mắt này mà thôi."

"Toàn bộ cái nháy mắt này được duy trì ở bên trên phong ấn, nếu như phong ấn bị phá, hoặc là ngọc tỉ xảy ra vấn đề gì, ta đương nhiên sẽ chết."

"Bởi vì vậy, sau khi đình chỉ thời gian ta ngay cả động cũng không động được, có thể nói chuyện đã chính là cực hạn."

"Sư tổ..."

"Đã nói là đừng có lộ ra loại biểu lộ kia, lão tử đây còn chưa có chết đâu, hơn nữa dựa vào thủ đoạn này, nói không chừng là các ngươi chết ta cũng đều chưa có chết đâu." Vân Phi Lăng cười cười rất là thoải mái: "Biết được bí mật thì hãy đi ra ngoài đi, có quan hệ đến Thuần Dương chi thể cùng với tu luyện Đại Thuần Dương Công ta đều lưu lại ở bên trong chỗ cất tiền riêng, ngươi lấy tiền riêng ra sau đó tự kiểm tra là được rồi, còn có, sau khi đi ra cũng đừng nói sự tình của ta cho Thiên Tứ cùng với Nhị Ngốc.‘’

Nói đến đây Vân Phi Lăng dường như hơi không kiên nhẫn: "Được rồi, được rồi, ngươi không phải còn muốn đi đến Tiên Cung hay sao? Thừa dịp hắn bệnh đòi mạng hắn, nói không chừng là ngươi còn có hi vọng làm thịt một vị Chí Tôn nhân gian đó, đi nhanh đi."

"Vâng!" Trần Khuynh Địch nhìn dáng người thẳng tắp của Vân Phi Lăng, gật đầu nặng nề một cái, chợt chần chờ trong chốc lát, mới mở miệng nói một lần nữa: "Còn xin sư tổ không nên buông bỏ, nếu như ta có thể trở thành Chí Tôn nhân gian, sư tổ nói không chừng là sẽ có hi vọng thoát khỏi phong ấn."

"Ha ha ha, vậy thì ngươi hãy nhanh lên một chút."

"Vãn bối cáo từ."

"À đúng rồi."

"Sư tổ còn có gì phân phó?"

Vân Phi Lăng nhìn Trần Khuynh Địch, lộ ra thần sắc nghiêm túc nói: "Nhờ ngươi xoay thân thể của ta lại."

Trần Khuynh Địch: "..."

Trần Khuynh Địch vừa đi ra khỏi Thành Lạc Dương do ngọc tỉ biến thành, Long Thiên Tứ liền không kịp chờ đợi mà xông tới.

"Sư tôn sao rồi? Các ngươi đã nói chuyện gì?"

"Sư tôn có thể thoát khỏi phong ấn không?"

"Không có vấn đề gì chứ?"

Không thể không thừa nhận, Vân Phi Lăng đột nhiên khôi phục đã khiến cho cả người Long Thiên Tứ cũng đều triệt để trở nên hưng phấn, nhất là sau khi thấy Vô Vọng Ma Tôn ở cùng thời đại với Vân Phi Lăng cũng đều còn sống được như vậy, Long Thiên Tứ lại càng cảm thấy Vân Phi Lăng muốn khôi phục lại là chuyện dễ như trở bàn tay!

Nhưng sự thật lại không phải là như thế.

Khác biệt cùng với Vô Vọng Ma Tôn, tinh vân của Vô Vọng Ma Tôn mặc dù tịch diệt, chỉ còn lại có một chút mảnh vỡ nguyên thần, nhưng nội tình cuối cùng vẫn là đặt ở chỗ đó, chỉ cần có một cơ hội thì sẽ có hy vọng khôi phục, nhưng Vân Phi Lăng lại là thiêu đốt toàn bộ tinh vân Thuần Dương, nghiêm ngặt mà nói là đã hoàn toàn chết hẳn.

Nói thật, nếu không phải Vân Phi Lăng nắm giữ Thuần Dương chi thể, lại chủ tu Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công, vào trước khi chết đã mạnh mẽ dùng lực lượng thời gian lưu lại cái nháy mắt cuối cùng trước khi chết, chỉ sợ là hiện tại Long Thiên Tứ nhìn thấy cũng không phải là Vân Phi Lăng còn có thể nói chuyện, mà là một bộ thi thể không có sinh cơ.

Nhưng cho dù là như thế, Vân Phi Lăng cũng không có cách nào rời khỏi phong ấn, thậm chí bởi vì duyên cớ phong ấn thời gian, hắn ngay cả động cũng không động được, vĩnh viễn sống ở trong cái nháy mắt trước khi chết, nhìn qua giống như vĩnh sinh, nhưng chỉ cần phong ấn vỡ nát, hoặc là ngọc tỉ lại xảy ra vấn đề, loại "bất hủ" yếu ớt này chỉ sợ sẽ sụp đổ trong giây lát.

Chỉ là...

Trần Khuynh Địch liếc nhìn Long Thiên Tứ kích động, nhếch nhếch miệng: mình làm sao có thể nói lời này cho lão thất phu?

"Này? Tiểu tử thúi? Ta đang hỏi ngươi đấy, đã xảy ra chuyện gì! ?‘’

"Không có gì." Trần Khuynh Địch nhếch miệng nói: "Ta đang suy tư làm như thế nào để cứu tổ sư ra từ trong phong ấn."

"Thật sự là có thể cứu ra!"

"Đương nhiên!"

"Ta biết ngay là tên tiểu ngươi đáng tin cậy!" Long Thiên Tứ dùng sức vỗ vỗ bả vai của Trần Khuynh Địch, nói: "Không uổng công trước đó ta giúp ngươi giải quyết quan hệ thê thiếp..."

"Quan hệ gì! ?"

"Khụ khụ! Không có gì, không có gì, muốn cứu sư tôn ra thì cần điều kiện gì? Ta có thể giúp được gì hay không?"

"Ngươi có thể làm được sao?" Trần Khuynh Địch lắc đầu nói: "Chỉ bằng vào một chút tu vi của ngươi thì có thể làm được gì, cứ chờ ta cứu sư tổ là được rồi, nhớ kỹ đến lúc đó ta phát công cứu người, ngươi hãy ở bên cạnh khua chiêng gõ trống…"

"Ấy!"

 

 

Bình Luận (0)
Comment