Phản Diện Siêu Cấp ( Dịch Full )

Chương 217 - Chương 1106: Thật Ngoan

Danh Sách Chương - Phản Diện Siêu Cấp (Dịch FULL) - viptruyenfull.com Chương 1106: Thật ngoan

 

 

 

"Tới lúc đó..."

"Đám thỏ Tiên Cung chết bầm kia cũng đừng hòng lại đối phó với chúng ta."

"Môn chủ! Môn chủ, môn chủ, môn chủ!"

"Sao thế! ?"

Tiếng kêu hốt hoảng của thủ hạ khiến cho môn chủ Mặc Môn cảm thấy rất là bất mãn đẩy cửa lớn của thư phòng ra, nhìn thấy trưởng lão Mặc Môn lảo đảo chạy tới, môn chủ Mặc Môn thở dài rất là bất đắc dĩ:

"Hoảng hốt như vậy thì còn ra thể thống gì? Chớ quên, ngươi thế nhưng là một thành viên của đoàn trưởng lão Mặc Môn!"

"Môn chủ, môn chủ..."

Vị trưởng lão Mặc Môn này nhìn qua khoảng bảy, tám mươi tuổi, không ngừng thở mạnh mà nói, Mặc Môn cũng không coi trọng võ công, so với võ học, bọn họ chú trọng hơn vào tạo nghệ ở bên trên cơ quan thuật, võ công đối với bọn hắn mà nói cũng chỉ là một loại thủ đoạn tăng cường tuổi thọ mà thôi.

Cho nên cũng khó trách biểu hiện của vị trưởng lão Mặc Môn này lại chật vật như thế.

Nhưng dù vậy, môn chủ Mặc Môn cũng vẫn vô cùng bất mãn.

"Môn chủ! Đã xảy ra chuyện lớn! Ở bên ngoài Cơ Quan Thành…"

"Được rồi, được rồi!" Môn chủ Mặc Môn cắt ngang lời nói của trưởng lão, lắc đầu bất đắc dĩ nói:

"Ta biết ý tứ của ngươi, cứ nói đi, con súc sinh kia là trở mình hay là hắt hơi một cái? Mặc Tuần à, không phải là ta nói ngươi, thân làm trưởng bối, chúng ta phải có khí phách thái sơn sập trước mắt mà mặt không đổi sắc."

"Con súc sinh kia đều đã nằm ở trên Cơ Quan Thành hơn nửa năm…"

"Ngươi còn chưa quen thuộc hay sao?"

"Không phải đâu, môn chủ! Ở bên ngoài…"

"Ta biết, ta biết!" Môn chủ Mặc Môn lại cắt đứt lời nói của trưởng lão: "Không phải xoay người nhảy mũi, vậy thì nó lại xây tổ ở chung quanh Cơ Quan Thành? Phái một số cơ quan khôi lỗi ra ngoài, dọn sạch đống đá lấp lánh đi không phải là được hay sao?"

"Không phải đâu môn chủ! Môn chủ hãy nghe ta nói!"

"Còn nghiêm trọng hơn so với chuyện này?" Thần sắc của môn chủ Mặc Môn rốt cục cũng trở nên nghiêm túc, chau mày nói: "Chẳng lẽ tên kia rốt cục cũng không nhịn được, dự định nhảy disco ở phía trên Cơ Quan Thành như lần trước?"

Trưởng lão: "…"

Không biết vì sao, một cỗ chua xót không rõ đột nhiên dâng lên ở trong lòng...hung hăng lắc lắc đầu, trưởng lão Mặc Môn rốt cục cũng không cố kỵ sự bất mãn của môn chủ, trực tiếp lớn tiếng nói: "Môn chủ! người Thuần Dương Cung đến!"

Nghênh đón trưởng lão là sự trầm mặc dài dằng dặc.

Mấy giây trôi qua, môn chủ Mặc Môn mới trừng mắt nhìn, giống như là mới lấy lại tinh thần: "Ngươi nói cái gì?"

"Người Thuần Dương Cung đến! Trần Khuynh Địch! Long Thiên Tứ! Bây giờ bọn họ đang ở phía trên Cơ Quan Thành! Đang nói chuyện cùng với Đại Thánh Bắc Hải! Chúng ta đã nhìn thấy tận mắt!"

"Thực sự?"

"Chính xác 100%!"

Trên khuôn mặt mo của môn chủ Mặc Môn chảy xuống hai hàng nước mắt.

Nhìn sao nhìn trăng sáng, cuối cùng đám gia hỏa trời đánh Thuần Dương Cung kia cũng đã đến!

"Mở!"

Nổi giận gầm lên một tiếng, môn chủ Mặc Môn liền trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Mà cùng lúc đó.

"A a! !"

Đại Thánh Bắc Hải đang vui vẻ nhảy cà tưng ở phía trên Cơ Quan Thành, mừng rỡ vạn phần nhìn bốn nữ Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm, Doanh Phượng Tiên, Lạc Tương Tư đang đi tới gặp mình.

Có lẽ đối với Mặc Môn mà nói là đã trôi qua hơn nửa năm, nhưng đối với Đại Thánh Bắc Hải có tuổi thọ dài lâu, hơn nữa một khi ngủ chính là mấy ngàn năm mà nói, khoảng cách gặp mặt cùng với bốn nữ Dương Xuân lần trước cũng chỉ mới qua trong giây lát, Đại Thánh Bắc Hải thậm chí còn cảm thấy mình còn chưa trấn áp Cơ Quan Thành được bao lâu.

Làm sao mà những nhân loại thân thiết này lại đến thăm mình?

Bất kể nói như thế nào, vào thời điểm nhìn thấy bốn nữ Dương Xuân còn thuận tay kéo theo một xe cá tuyết biển sâu, thanh âm của Đại Thánh Bắc Hải lại càng thêm vui vẻ.

"Hoan nghênh! Nhân loại thân thiết!"

"Ta, thực hiện ước định, không có nuốt lời, làm rất tốt!"

"Ta, rất lợi hại!"

Đại Thánh Bắc Hải vừa truyền đạt ý nghĩ của mình, vừa không ngăn được mà lắc đầu, dường như là muốn biểu đạt sự phấn khích, bất quá xem xét hình thể của nó, một lần lắc đầu này, toàn bộ Cơ Quan Thành cũng run lên theo đó, thiên địa nguyên khí ở bốn phía vào thời khắc này cũng đều đang kịch liệt bạo động.

Ngay cả Vô Vọng Ma Tôn nhìn thấy một màn như vậy cũng đều không ngừng mà cảm khái: "Sinh vật thật là lợi hại..."

"Đã sớm nghe nói bốn đại Thần Thú Yêu tộc mỗi kẻ đều là con riêng của trời, được trời ưu ái, bây giờ xem ra, đầu Thần Thú Côn Bằng này đúng là không phụ tên tuổi của Thần Thú."

"Nếu như trở thành Kích Toái Mệnh Tinh mà nói, không biết rõ là sẽ mạnh cỡ nào."

Mà hai mắt của Long Thiên Tứ thì tỏa ra ánh sáng, ở trong ánh mắt nhìn Đại Thánh Bắc Hải giống như là nhìn thấy chí bảo vậy: "Ta quả nhiên là không có nhìn lầm! Nếu có thể mang đầu Thần Thú Côn Bằng này trở về mà nói, Thuần Dương Cung chúng ta tuyệt đối sẽ phát đạt! Thần Thú có tuổi thọ lâu đời cùng với thực lực cường đại như thế, chính là vạn thế trường tồn a!"

Ánh mắt quá nóng bỏng của Long Thiên Tứ tự nhiên đã đưa tới sự chú ý của Đại Thánh Bắc Hải.

"Ồ? Người này, là ai?"

"Ánh mắt, kỳ quái, địch nhân?"

Ầm ầm! Thanh âm của Đại Thánh Bắc Hải quanh quẩn ở trong hư không, sự cường đại của nó tuyệt đối không chỉ là nhục thân, hình thể đặc biệt không chỉ mang cho nó thể lượng, hình thể to lớn khiến cho nó có được cương khí và khí huyết khổng lồ, mà vì thao túng cỗ thân thể to lớn này, nguyên thần của Đại Thánh Bắc Hải cũng rất mạnh mẽ.

Một câu chất vấn đơn giản, không có sử dụng bất luận bí pháp gì, lực lượng nguyên thần hình thành lại giống như là sóng nước nhộn nhạo.

"Không phải, không phải!"

"Đó là Thái Thượng trưởng lão của chúng ta! Là người tốt!"

"Hiểu lầm!"

"Nơi này có cá tuyết đây!"

Bốn nữ Dương Xuân vội vàng giải thích cho Long Thiên Tứ, nhưng Đại Thánh Bắc Hải là ai? Nó thế nhưng là Thần Thú Yêu Tộc, chỉ mới là Hỏa Luyện Kim Đan đã dám tự phong là Đại Thánh, nó sẽ tin tưởng sao?

Nó tin!

"Nguyên lai là người tốt!"

"Ta, trách oan ngươi! Thật xin lỗi!"

"Mời ngươi! Ăn cá tuyết!"

Đại Thánh Bắc Hải vừa mở miệng lớn ăn cá tuyết mà bốn nữ Dương Xuân đưa tới, vừa hào phóng rút cá tuyết từ trong xe ra...đưa tới trước mặt của Long Thiên Tứ.

Bốn nữ Dương Xuân thấy vậy liền trở nên rất vui vẻ, một đứa trẻ thật ngoan!

Long Thiên Tứ: "..."

Mà đúng vào lúc này...

"Đại gia! Mấy vị đại gia Thuần Dương Cung! Ông trời ơi, các ngươi rốt cuộc cũng đã đến a!"

"Long Thái Thượng trưởng lão?"

"Trần chưởng giáo!"

"Người nào! ?"

Trần Khuynh Địch cùng với Long Thiên Tứ còn chưa lên tiếng, Vô Vọng Ma Tôn liền hướng ánh mắt nhìn về phía thanh âm truyền tới, mà ở nơi đó, môn chủ Mặc Môn đang khó khăn bay qua ở dưới cương khí áp chế của Đại Thánh Bắc Hải, trong nháy mắt nhìn thấy Vô Vọng Ma Tôn chính là giơ hai tay lên, lộ ra vẻ mặt vô tội.

"Ma Tôn! Ma Tôn đừng động thủ! Là ta! Môn chủ Mặc Môn!"

"Người Mặc Môn?"

"Ồ, thì ra là ngươi." Trần Khuynh Địch liếc nhìn môn chủ Mặc Môn một cái, cười lạnh một tiếng nói ra: "Làm sao? Là ngươi đã dẫn địch nhân tới...không đúng, ngươi tới nơi này để làm gì?"

 

 

Bình Luận (0)
Comment