Ầm ầm!
Ngay vào lúc Trần Khuynh Địch tự lầm bầm, Vân Tuyệt Ảnh cùng với Nhân Thánh Ngô bị hắn đánh bay trước đó cũng bạo phát ra khí tức của mình một lần nữa, chấn vỡ công trình kiến trúc ở bốn phía, sau đó đằng không nhảy lên, bay trở về giữa không trung, nhất là Nhân Thánh Ngô, ở trong ánh mắt nhìn Trần Khuynh Địch có thể nói là tràn đầy sát cơ.
"Tốt tốt tốt."
"Xem ra là bản thánh đã xem thường Thiên Ngoại Tà Ma."
"Ngươi sẽ phải trả giá thật lớn!"
Trần Khuynh Địch: "..."
Xong đời rồi, tên gia hỏa này đã không còn cứu nổi.
So sánh cùng với Nhân Thánh Ngô vẫn đắm chìm ở trong cái tư tưởng gọi là Bất Hủ Thánh Nhân, Vân Tuyệt Ảnh rõ ràng là muốn thanh tỉnh hơn nhiều, bất quá dù vậy, ở trong ánh mắt hắn nhìn Trần Khuynh Địch cũng không khá hơn một chút nào, hơn nữa quan trọng nhất là, nơi này dù sao cũng là sân nhà của Tiên Cung, bọn hắn cũng là có át chủ bài ở trong người.
"Trần Khuynh Địch, không thể không thừa nhận là ngươi có thực lực rất mạnh."
"Nhưng dừng lại ở đây là được rồi."
"Ngươi cho rằng chúng ta không dự liệu được lần xâm lấn này của các ngươi hay sao?"
"Ồ?" Trần Khuynh Địch trừng mắt nhìn một chút Tiên Nhân thuộc Tiên Cung đang rơi vào trong khổ chiến ở trên mặt đất, lại nhìn một chút Vân Tuyệt Ảnh cùng với Nhân Thánh Ngô bị hắn đánh một quyền, trên mặt còn lưu lại dấu vết, lại nhìn Tiên Tôn bị đánh ở trên bầu trời, sau đó buông tay nói: "Ta cảm thấy các ngươi thật giống như là không dự liệu được."
"Nói nhảm!"
"Đừng vội dùng tri thức nông cạn của ngươi để cân nhắc ý nghĩ của tổ sư!"
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng Tam Bất Hiểu thực sự là đại sư bói toán đệ nhất thiên hạ hay sao? Ở thời đại Thượng Cổ năm đó, tổ sư ở bên trên bói toán chi đạo thế nhưng cũng không kém hơn Đạo Tổ, mặc dù bây giờ bị trở ngại bởi tu vi, không có cách nào tái hiện đỉnh phong ngày xưa, nhưng chỉ là Tam Bất Hiểu cũng muốn tranh phong cùng với tổ sư?"
"Si tâm vọng tưởng!"
"Chỉ cần ăn đám thổ phỉ Thuần Dương Cung các ngươi, tổ sư sẽ có thể lập tức tái xuất giang hồ, đến lúc đó cái gì mà Đại Càn, cái gì mà ba mạch Đạo, Phật, Ma, hết thảy đều không đáng giá được nhắc tới!"
Nhìn Vân Tuyệt Ảnh gầm thét, ở trong mắt của Trần Khuynh Địch không khỏi lộ ra một tia buồn nôn, nói: "Ngay cả chuyện ăn thịt người cũng có thể nói ra khỏi miệng? So sánh cùng với các ngươi, Minh Giáo còn muốn lương thiện hơn nhiều, lại còn gọi chúng ta là Thiên Ngoại Tà Ma, theo ta thấy các ngươi mới là Thiên Ngoại Tà Ma."
"Hừ!"
Thấy Vân Tuyệt Ảnh còn muốn phản bác, Nhân Thánh Ngô không còn kiên nhẫn liền đưa tay cắt ngang:
"Biện luận với Tà Ma thì có ý nghĩa gì? Cứ trực tiếp tiêu diệt hắn là được rồi!"
Ầm ầm! Vừa dứt lời, khí tức của Nhân Thánh Ngô liền bắt đầu điên cuồng kéo lên, mà ở bên trong cảm ứng của Trần Khuynh Địch, ở trong cõi u minh dường như có nhân vật gì đang quán thâu lực lượng vào trong thể nội của Nhân Thánh Ngô, bắt đầu mạnh mẽ cất cao hạn mức cao nhất của hắn, mà ở chỗ mi tâm của Nhân Thánh Ngô, một cái phù văn huyền ảo cũng hiện lên theo đó.
Mà ở trên mặt đất, U Hồn Vô Thiên sau khi thấy một màn như vậy liền lập tức lộ ra thần sắc khác thường.
"Đó là…cái gì?"
"Đó là Thiên Đạo gia trì."
Một vị Tiên Nhân lộ ra thần sắc phức tạp nói: "Vô Thiên ngươi đã không có ở trong Thiên Đình trọn vẹn 3000 năm, có rất nhiều chuyện đã không giống với lúc trước, vì cam đoan người như ngươi có thể an phận thủ thường, không nhiễu loạn trật tự thiên địa, ba vị Thánh Nhân mới đưa phần lực lượng này cáo tri cho tất cả các Tiên Nhân."
"Lực lượng?"
"Không sai, thân làm Thánh Nhân do Thiên Đạo sắc phong, tự nhiên sẽ có Thiên Đạo gia trì, Thánh Nhân vốn là không ai địch nổi, có thần binh Thiên Đạo ở trong tay, hiện tại lại có Thiên Đạo gia trì, chỉ sợ chỉ cần một vị tuỳ tiện đứng ra, tất cả chúng ta gộp lại cũng đều khó có khả năng đánh thắng được."
"Vị Tà Ma mà ngươi mời tới là rất lợi hại."
"Nhưng đối mặt với Nhân Thánh Ngô ở trong loại trạng thái này vẫn như cũ là không có khả năng thắng."
"Không sai."
"Thật giống như là ngươi thất bại vào ba ngàn năm trước."
Thanh âm của Tiên Nhân im bặt mà dừng.
Bởi vì ngay vào sau khi Nhân Thánh Ngô triển lộ ra cái gọi là Thiên Đạo gia trì, khí tức ở trên người của Trần Khuynh Địch thế mà cũng tăng trưởng lên theo, một chuôi trường kiếm màu đỏ giống như Du Long hiện lên ở trên mi tâm của hắn, kiếm ý hung lệ xông thẳng lên trời, Tứ Kiếm Tru Tiên của Nhân Thánh Ngô căn bản là không có cách nào sánh vai.
"Thì ra là thế." Nhìn thần sắc có một chút kinh nghi bất định của Nhân Thánh Ngô, nụ cười trên khóe miệng của Trần Khuynh Địch dần dần mở rộng: "Thì ra là thế, gia trì cùng với tăng phúc sao, rất cùng loại cùng với Bát Phúc Thần Công a, đây chính là đồ vật mà các ngươi lấy đi của Thuần Dương Cung chúng ta? Rất tốt, đúng là tìm mòn gót giày mà không thấy, có được chẳng tốn chút công lao."
"Không biết ngươi đang nói cái gì." Nhân Thánh Ngô lắc đầu nói: "Đây là phù chiếu gia trì mà Thiên Đạo trao tặng cho bọn ta, có nó, ngươi không thể thắng được ta."
Vừa dứt lời, khí tức của Nhân Thánh Ngô liền tăng thêm một bước, Trần Khuynh Địch thì cũng không cam lòng yếu thế, cũng thôi động Xích Tiêu Kiếm, khí tức của hai người phảng phất như đang ganh đua với nhau vậy, ngươi tăng lên một chút ta tăng lên một chút, cuối cùng song phương cũng đạt đến mức giới hạn, dừng lại ở trên cơ sở ngang bằng nhau.
"Chuyện này thật đúng là."
"Tác chiến ở sân nhà rốt cuộc là vẫn có ưu thế a, có rất nhiều thủ đoạn nhỏ."
"Hừ!" So sánh cùng với Trần Khuynh Địch, thần sắc của Nhân Thánh Ngô cũng không dễ nhìn, dựa theo ý nghĩ của hắn, thực lực của bản thân cơ hồ đã tăng lên khoảng chừng gấp hai, vốn hẳn nên trực tiếp nghiền ép đối thủ mới đúng, kết quả thế mà còn không có cách nào kéo dài khoảng cách cùng với Trần Khuynh Địch, điều này không phù hợp với mong muốn trong lòng của hắn.
"Tên Tà Ma này, mượn nhờ lực lượng ma binh mới dám đánh một trận với ta, thật sự không cảm thấy xấu hổ hay sao?"
Trần Khuynh Địch: "? ? ?"
Trời đất! Trần mỗ ta từ khi xuất đạo đến nay qua nhiều năm như thế vẫn còn là lần đầu tiên gặp được loại người quái đản như ngươi!
"Ngươi có bản lãnh thì hãy vứt bỏ kiện đồ vật ma quỷ đó đi, ta đứng ở chỗ này để cho ngươi đánh 100 chiêu, ngươi cũng đều không phải là đối thủ của ta!"
"Ngươi..."
"Bớt nói nhảm! Xem quyền!"
Trần Khuynh Địch thực sự là lười nhác nói chuyện với kẻ quái đản ở trước mắt, thân hình khẽ động, trực tiếp giết về phía Nhân Thánh Ngô, mà lần này Nhân Thánh Ngô là hoàn toàn không sợ, thi triển ra Tứ Kiếm Tru Tiên lần thứ hai, mặc dù vẫn là hung lệ có thừa kiếm ý không đủ, nhưng lực lượng cơ sở lại là cất cao không ít.
Đương nhiên, bằng vào loại trình độ này là vẫn không thể phá vỡ được phòng ngự của Trần Khuynh Địch.
Nhưng lực lượng ẩn chứa ở trong đó lại đủ để ngăn trở thân hình của Trần Khuynh Địch, ngay vào thời điểm Trần Khuynh Địch dự định lập lại chiêu cũ, thi triển Đại Thuần Dương Công lần thứ hai để đặt vững cơ sở chiến thắng...