"Hắn biết rõ, ở trong Tam Thập Lục Cự Khấu của Thuần Dương Cung, có lẽ sẽ có người có thể trở thành Kích Toái Mệnh Tinh, nhưng muốn đạt tới loại cảnh giới như hắn cơ hồ là không thể nào."
"Mà con đường biến số chỉ có một đường, nếu như hắn đi đến cuối con đường sau đó siêu thoát, kẻ đến sau tất nhiên sẽ không có hi vọng lại đi trên con đường này, như vậy hi vọng cả tông siêu thoát sẽ triệt để không còn, sau khi hiểu rõ điểm này, Đạo Tôn mới chủ động từ bỏ con đường biến số, giữ lại con đường này cho người đến sau."
"Cũng hao tổn tâm cơ lưu lại nguyên thần của Tam Thập Lục Cự Khấu."
"Mà hết thảy những thứ này..."
"Đều rơi vào trên người của ngươi."
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt của Cửu Dương rơi vào trên người của Trần Khuynh Địch, mà Trần Khuynh Địch thì là không tự chủ được mà nín thở.
Gặp quỷ! Trên người của ta còn có sứ mệnh lớn như vậy! ? Khiến cho cả Thuần Dương Cung phi thăng? Vô Vọng Ma Tôn, Long Thiên Tứ, Long Ngạo Thiên, Dương Xuân, Doanh Phượng Tiên, Trần Tiêm Tiêm, Lạc Tương Tư, còn có các đệ tử Chân Truyền, đệ tử phổ thông, đoàn trưởng lão danh xưng Thái Hoa Sơn Thập Tam Thái Bảo, các lão nhân bên trong tông môn...Bây giờ nghĩ lại, kỳ thật là đã có một nhóm người đã sống rất lâu.
Cho dù là tầng cao nhất bây giờ, Long Thiên Tứ cũng rất nguy hiểm, lấy thiên tư của lão thất phu kia, Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất là còn có hi vọng, nhưng đột phá đến Kích Toái Mệnh Tinh là gần như không có khả năng.
Mặc dù bây giờ còn rất trẻ.
Nhưng nếu như hắn chết già...
"Khục!"
Không được!
"Loại chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh!"
"Đúng không?" Thấy Trần Khuynh Địch thấp giọng thì thào, Cửu Dương cũng dùng sức quơ quơ nắm tay nhỏ: "Tuyệt đối không thể để cho chuyện đó phát sinh!"
Biến số! Bày bố vạn năm của Thuần Dương Đạo Tôn, lưu lại con đường cho người xuyên việt tiếp theo! Nghĩ như thế, mình có thể xuyên việt vào bên trong Thuần Dương Cung, cũng chưa chắc đã không có thủ đoạn của Thuần Dương Đạo Tôn, dù sao thì lấy thủ đoạn của Siêu Thoát Giả, lưu lại một hai đạo chuẩn bị ở trong Thiên Đạo, quấy nhiễu tiến trình của Thiên Đạo...
Cũng không phải là không có khả năng!
Nói một cách khác…
"Lần này trách nhiệm ở trên vai đã tăng lên không ít..."
"Ha ha ha." Cửu Dương nghe vậy liền vui vẻ vỗ vỗ vào bả vai của Trần Khuynh Địch, nói: "Đừng tự tạo áp lực quá lớn, dù sao thì Đạo Tôn cũng không chỉ mong đợi ngươi, trên thực tế Đạo Tôn là một người rất cẩn thận, hắn chuẩn bị rất nhiều chuẩn bị tương tự ở phía sau, nếu ngươi không làm được, cùng lắm thì lại chờ thêm một người xuyên việt nữa."
"Ách!"
"Ha ha ha ha!"
"Nói trở lại, Thuần Dương Đạo Tôn hiện tại đang ở đâu!"
"Không biết." Cửu Dương nhếch miệng nói: "Hẳn là ở một địa phương nào đó yên lặng bảo hộ cái thế giới này, dù sao thì vào lúc trước hắn cũng phát ra Thiên Ngoại Tà Thần, vì phòng ngừa Tà Thần xâm lấn đánh vỡ bố trí của hắn, hắn hẳn là đã đi đến thiên ngoại thiên gây phiền toái cho Tà Thần, cũng không biết hiện tại như thế nào."
"Thì ra là vậy." Trần Khuynh Địch lại suy nghĩ một chút, linh quang đột nhiên lóe lên: "À đúng rồi! Còn có một việc!"
"Nói."
"Hệ thống! Vì sao có người xuyên việt có hệ thống, có người xuyên việt lại không có?"
"Ây." Vừa dứt lời, biểu lộ của Cửu Dương liền trở nên lúng túng: "Chuyện này sao, nên nói hệ thống như thế nào đây, xem như một loại thể hiện của biến số a, trên thực tế hệ thống có thể xúc tiến người xuyên việt trưởng thành một cách hữu hiệu, thuộc về một loại đầu tư của Thiên Đạo đối với biến số, nói một cách thẳng thừng thì chính là như thế."
"Hả? Không đúng, chờ một chút." Trần Khuynh Địch nhướng mày nói: "Nhưng theo như ta biết, cho tới bây giờ có tổng cộng sáu người xuyên việt, nhưng cũng chỉ có ba người có hệ thống, tại sao ba người khác lại không có?"
"Vốn liếng của Thiên Đạo cũng không phải là vô hạn."
"Ở trong mắt của Thiên Đạo, người xuyên việt là không có phân biệt số lượng, chỉ là một cái biến số, về phần biến số rốt cuộc bao hàm bao nhiêu người xuyên việt, đối với Thiên Đạo mà nói căn bản là không quan trọng, sau khi nó đưa một người xuyên việt tới, tặng kèm một cái hệ thống xem như là đầu tư thì sẽ không còn quan tâm nữa."
"Vậy thì thời gian thì sao? Thời gian xuyên việt?"
"Đối với Thiên Đạo mà nói là không có khoảng cách thời gian, cái gọi là thời gian đối với Thiên Đạo mà nói, đoạn thời gian mới là đơn vị đo lường."
"Nói một cách khác..."
"Không sai."
Người xuyên việt có thể lấy được hệ thống hay không, nói trắng ra là chỉ dựa vào một thứ.
Cửu Dương buông tay, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Vận khí kém thì chỉ có thể trách ông trời bất công!"
Tại Bát Cảnh Cung Đạo Môn.
Sau khi Ngô Không rời khỏi Phật Môn, liền lập tức đi về phương hướng Bát Cảnh Cung.
Thân làm chí cường giả Kích Toái Mệnh Tinh, đi đường kỳ thật còn lâu mới phức tạp như vậy, dù sao thì lưu lại ở đại thế giới Trung Thổ chỉ là phân thân mà thôi, Ngô Không chỉ cần vừa động tâm niệm, khóa chặt vị trí của Bát Cảnh Cung, sau đó từ Vận Mệnh Tinh Không đưa xuống một bộ hình chiếu phân thân là liền có thể đến một cách nhẹ nhõm.
Đương nhiên, xem như là thánh địa của Đạo Môn, ở bên trong Bát Cảnh Cung có trận pháp quay chung quanh, tám đại kỳ cảnh tuần hoàn qua lại, giống như là Ngũ Phương Như Lai Đại Trận của Phật Môn vậy, bài xích tất cả ngoại lực, coi như là chí cường giả, cũng sẽ không có khả năng đưa hình chiếu ý thức cùng với phân thân trực tiếp vào bên trong, chỉ có thể xuất hiện ở bên ngoài thánh địa sơn môn.
"A Di Đà Phật."
Ngô Không đáp xuống bên ngoài Bát Cảnh Cung, trực tiếp tụng niệm một tiếng phật hiệu.
Ầm ầm! Trong phút chốc, màu sắc biến đổi, bốn phía Bát Cảnh Cung long trời lở đất trong chớp mắt, trên đỉnh đầu của Ngô Không có một vệt kim quang dâng lên, giống như khổng tước xòe đuôi tản ra, ở bên trong ánh sáng có La Hán, Bồ Tát, Thiên Thần hộ pháp, cùng nhau bảo vệ một tòa thánh sơn tu di, ở trên núi có một vị Kim Phật ngồi cao, năm ngón tay kết thành chưởng ấn, uy nghiêm hiển hách.
Phen biến động này, trong nháy mắt liền kinh động đến vô số đệ tử cùng với các trưởng lão Đạo Môn.
"Con m* nó! ?"
"Lừa trọc từ đâu tới, thế mà dám chạy đến khiêu khích Bát Cảnh Cung chúng ta! ?"
"Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!"
"Trưởng lão! Để cho ta tới, ta sẽ giáo huấn tên gia hoả không biết trời cao đất rộng này một lần!"
Kết quả là, trong Bát Cảnh Cung có một bóng người bay vút mà ra, rõ ràng là Đại trưởng lão Đạo Môn, chỉ thấy hắn cầm pháp kiếm trong tay, trên mặt mũi tràn đầy ánh sáng chính nghĩa, nói: "Người đến là ai? Rõ ràng là tu luyện võ công Phật Môn, lại còn dám đến Đạo Môn chúng ta làm càn? Có tin hôm nay ta sẽ chém chết ngươi hay không..."
"Ồ, là thánh tăng Ngô Không sao, vậy thì không sao." Đại trưởng lão ngoan ngoãn trở về.
"Môn chủ!"
"Môn chủ! Phật Môn đến phá quán!"
"Mau ra đây!"
"Đừng có nhìn heo nái nữa!"
Ở bên ngoài Bát Cảnh Cung, biểu lộ trên khuôn mặt hiền lành của Ngô Không hơi hơi cứng đờ.