Hai vị Võ Đạo Tông Sư đứng sóng vai với nhau, khí tức trên người xua tan vạn dặm tầng mây, cũng triệt để xua tan lòng phản kháng của Man tộc, có không ít Man tộc thậm chí là trực tiếp mất đi hi vọng, ôm đầu ngồi xuống ngay tại chỗ, tỏ ra ý tứ đầu hàng, hy vọng là chí ít cũng có thể giữ lại được mạng sống.
Coi như là người có hung hãn hơn, đối mặt với hai vị Võ Đạo Tông Sư, cũng chỉ có thể bất lực.
Mà ở trong Thành Thanh Đế, Trần Khuynh Địch cũng tận mắt nhìn thấy trận quyết đấu khoáng thế này, bất kể là Thiên Địa Đại Cầm Nã của Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Hoàng Thu Sinh, hay là đao ý vô song của Đại Đô Hộ Nam Cương Long Hành Vân, đều cho hắn sự dẫn dắt rất lớn, khiến cho hắn ngộ ra được thêm mấy phần lý giải đối với quyền ý mà bản thân vừa mới lĩnh ngộ ra trước đó.
Ở một bên khác, Hoàng Thu Sinh cùng với Long Hành Vân đang rảnh rỗi cũng đưa mắt nhìn Trần Khuynh Địch.
"Đây chính là nghĩa tử của tên Ninh Thiên Cơ kia hay sao, nếu như không phải là do hắn sớm phát hiện ra Man tộc cùng với báo cáo tin tức cụ thể cho triều đình, ta cũng không nhất định có thể kịp thời kịp phản ứng."
"Hẳn là hắn ta, trước kia cũng là do hắn viết ở trong báo cáo là Man tộc Võ Đạo Tông Sư sẽ có khả năng xuất hiện ở nơi này."
Long Hành Vân sau khi quan sát cẩn thận trong chốc lát, liền lộ ra một nụ cười: "Khá lắm, trên người thế mà mang theo huyết khí cùng với sát khí nồng đậm như vậy, dường như là trước đó ở trên chiến trường hắn đã giết không ít người a, chỉ sợ là phải có hơn 1 vạn người trở lên, tốt! Phi thường tốt! Không hổ là Trấn Cương Sứ một phương của Nam Cương Đạo ta!"
Hoàng Thu Sinh thì nhíu mày nói: "Giết chóc quá nặng, hữu thương thiên hòa(*), bất quá ta nghe nói công pháp hắn tu luyện là Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công của Thuần Dương Cung, nhưng căn cơ của hắn lúc này dường như là công pháp luyện thể, loại Tiên Nhân kiếm khách như Ninh Thiên Cơ, làm sao lại bồi dưỡng ra một đệ tử như thế..."
(*) Hữu thương thiên hòa: hàm ý là người làm việc không tuân theo lẽ thường, làm chuyện người đời không đồng ý.
Đánh giá của hai vị đại lão Tông Sư đối với Trần Khuynh Địch cũng không giống nhau, bất quá là đều có một cái nhất trí lạ thường.
Trần Khuynh Địch, giết chóc quá nặng!
Mà trên thực tế, Trần Khuynh Địch mặc dù xác thực là có tham gia vào chiến trường, cũng đã giết không ít binh sĩ Man tộc, nhưng mà xa xa còn chưa đạt tới trình độ giết chóc quá nặng mà hai vị đại lão đánh giá.
Chân chính khiến cho hai vị Võ Đạo Tông Sư đều phán đoán sai lầm, chính là quyền ý mà Trần Khuynh Địch lĩnh ngộ trước đó.
Đem huyết khí trên chiến trường, còn có ý chí của binh tướng ngưng tụ thành một thể, dùng để rèn luyện bản thân, dĩ nhiên là có thần hiệu, nhưng ở trong mắt của những người khác, Trần Khuynh Địch lúc này không thể nghi ngờ chính là huyết sát trùng thiên, ở quanh người tất cả đều là oan hồn đang gào thét, không quá khác biệt cùng với những đại ma đầu giết hơn vạn người kia.
Đúng! Không sai!
"Kẻ này..."
"Là một kẻ Sát Nhân Cuồng Ma!"
Hoàng Thu Sinh cùng với Long Hành Vân nhất trí đưa ra đánh giá.
Liên quan tới điểm này, bởi vì hai vị đại lão đều không có ý tứ tham khảo ý kiến của cấp dưới, cho nên khi có người hỏi bọn họ về đoạn trải nghiệm này, bọn họ cuối cùng đều sẽ thuận miệng nói ra đánh giá của mình về Trần Khuynh Địch, sau đó thuộc hạ của bọn họ sau khi cảm khái một hồi sẽ lại nói cho thuộc hạ cùng với đồng sự của bọn hắn, lại sau đó...một truyền mười, mười truyền trăm.
Sau đó bất quá chỉ trải qua mấy tháng, tin tức có quan hệ đến việc Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung là Sát Nhân Cuồng Ma, liền được lan truyền nhanh chóng trên giang hồ.
---
"Hít hà..." Thu tầm mắt lại, Long Ngạo Thiên hít vào một hơi thật sâu, thân thể căng cứng cũng buông lỏng xuống theo đó.
"Vì sao? Vì sao Trần Khuynh Địch lại có thực lực như thế, không nên a..."
Ngày xưa vào thời điểm ở Thuần Dương Cung, Trần Khuynh Địch mặc dù mạnh, nhưng khi đó chỗ cường đại của đối phương là ở trên môn Tuyệt Thế Thần Công - Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công kia, bản thân hắn rõ ràng là ở trên phương diện kỹ xảo, tâm tính, thủ đoạn đều không kém hơn đối phương, nhưng cũng bởi vì kém một mảng lớn ở trên phương diện lực lượng, cho nên mới không phải là đối thủ của đối phương.
Vốn dĩ vào lần Long Ngạo Thiên tiến vào Vô Vọng Môn, đạt được đại cơ duyên, cho rằng rốt cục bản thân cũng đã tiếp cận với Trần Khuynh Địch, nhưng lại phát hiện ra toàn thân của Trần Khuynh Địch, lại không hề giống so với trước kia.
"Hắn thế mà đã phế bỏ Đại Thuần Dương Công..." Long Ngạo Thiên quả thực là không thể tin được, Trần Khuynh Địch ngày xưa một lòng tu luyện Đại Thuần Dương Công, thậm chí là không tiếc tẩu hỏa nhập ma, thế mà lại chủ động phế bỏ môn thần công này, càng làm cho Long Ngạo Thiên cảm thấy khó tin là, rõ ràng là đã phế bỏ thủ đoạn lớn nhất của bản thân, Trần Khuynh Địch thế mà chẳng những không có trầm luân, ngược lại còn mạnh hơn!
"Điều đó là không có khả năng a..."
"Không có cái gì là không thể." Ở trong lòng của Long Ngạo Thiên, có một giọng nói vang lên đúng lúc, mang theo một chút trào phúng: "Sự thật đã chứng minh, vị Đạo Tử Thuần Dương ép ngươi trong mấy năm này, nội tình và lòng dạ đều muốn mạnh hơn so với ngươi."
"Trước đó hắn một mực lấy Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công là thủ đoạn chủ yếu, có lẽ chính là để mê hoặc ngoại giới, khiến cho người ta cảm thấy hắn chẳng qua là chỉ có thể chất, lại không có lòng dạ đối ứng với võ giả trẻ tuổi, nếu thật sự là như vậy, thành tựu của hắn nhất định là có hạn, sớm muộn sẽ bị ngươi, hoặc là những người khác vượt qua."
"Nhưng bây giờ thì lại khác."
"Xem ra tất cả đều chỉ là ngụy trang của hắn, thứ mà hắn chân chính dựa vào để sinh tồn, tuyệt đối không phải là môn võ công tuyệt thế kia của Thuần Dương Cung các ngươi, mà chính là quyền ý mà hắn ngưng tụ ra! Không nói đến những cái khác, chỉ là phần quyền ý này, cũng đủ để cho hắn đứng vào hàng ngũ mạnh nhất trong thế hệ võ giả tuổi trẻ đại thế giới Trung Thổ."
"Mà ngươi, khoảng cách so với cái vị trí kia còn kém rất xa."
"Hừ!" Long Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, mặc dù không phục lắm, nhưng sự thật chính là như thế, cũng không phải là do hắn không thừa nhận.
Bất quá hắn biết rõ, giọng nói ở trong đầu của hắn rốt cuộc là có ý gì.
"Còn ngươi thì sao? Một mực tiềm ẩn ở bên trong Vô Vọng Môn của Thuần Dương Cung chúng ta, chớ quên ước định giữa chúng ta, ta cứu ngươi ra ngoài, ngươi phải trợ giúp ta trở nên mạnh hơn!"
"Ha ha ha, bản tôn làm sao có thể nuốt lời? Chớ quên, võ công của ngươi bây giờ đều là do ta dạy!"
Trong lòng của Long Ngạo Thiên hơi động, khí tức trong người lập tức có một chút biến hóa, lúc đầu hắn chủ tu Thuần Dương Cung Long Tượng Thiên Pháp, một thân tu vi tất cả đều ở trong nhục thân, huyết khí mặc dù không bằng Trần Khuynh Địch, nhưng ở trong Thuần Dương Cung cũng là số một, số hai, nhưng bây giờ huyết khí trong cơ thể của hắn thế mà lăng không thiếu hơn phân nửa.