Phản Diện Siêu Cấp ( Dịch Full )

Chương 377 - Chương 1251: Ôm Một Cái!

Danh Sách Chương - Phản Diện Siêu Cấp (Dịch FULL) - viptruyenfull.com Chương 1251: Ôm một cái!

 

 

 

Bất quá cuối cùng cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, Vô Vọng Ma Tôn đột nhiên nổi cơn điên.

Hoàn toàn không để ý tới tổn thương, thiêu đốt hơn phân nửa Mệnh Vận Tinh Vân trong nháy mắt, tăng lực lượng lên tới cực hạn, định trụ cả người của A Nhĩ Pháp trong một đoạn thời gian, lúc này mới khiến cho Tịch Đồng cùng với Ninh Thiên Cơ tìm được cơ hội, nhất cử bắt sống A Nhĩ Pháp, A Nhĩ Pháp vừa mới khôi phục lại biến thành một sợi u hồn, cực kỳ thê thảm. Mà cho tới bây giờ, phe duy nhất vẫn còn đang ngoan cố chống lại, thậm chí là còn có ý chí và lực lượng để ngoan cố chống lại, cũng chỉ có Bắc Nhung tại chiến trường Thành Thượng Kinh.

Lữ Nga cầm Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm trong tay, tiếp tục đại chiến cùng với Thiên Khả Hãn Bắc Nhung, khác biệt cùng với những người khác, ở phía sau Thiên Khả Hãn Bắc Nhung cũng là có chỗ dựa, cho nên ý nghĩ của hắn rất đơn giản, thừa dịp Thánh Thượng Đại Càn không có ở đây, đám người Trần Khuynh Địch lại không đến, nắm chặt cơ hội tiêu diệt Đại Càn!

Đây không phải là cử động ngu xuẩn, không bằng nói Thiên Khả Hãn Bắc Nhung là đã trải qua cân nhắc mới làm như thế! Theo hắn thấy, chiến đấu ở giữa Thánh Thượng Đại Càn cùng với lão tổ nhà mình kỳ thật khó mà nói được thắng bại, nhưng đơn giản chính là nhà mình chiến thắng hay là Đại Càn chiến thắng mà thôi, nếu như nhà mình thắng, vậy thì hắn tiêu diệt những người Đại Càn khác, có thiên đại công lao, tự nhiên là có thể ôm chặt đùi lão tổ tốt hơn.

Về phần nếu như thua, lấy tu vi của Thánh Thượng Đại Càn còn có quan hệ với Bắc Nhung, hắn như thế nào cũng đều phải chết, như vậy còn không bằng vào trước khi chết kéo theo mấy kẻ chịu tội thay.

Ôm loại tâm tính này, Thiên Khả Hãn Bắc Nhung chẳng những không có đánh mất ý chí chiến đấu như Ngô Không, ngược lại còn đánh càng thêm kịch liệt, về phần A Sử Na Lam, hắn ngược lại là không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ lo quyết một trận sinh tử với Võ Nguyên Hanh, nối lại tiền duyên, quả thực là đánh tới nổi cơn điên, thậm chí so với Thiên Khả Hãn Bắc Nhung còn khoa trương hơn, bất quá...

"Tất cả xem như đã kết thúc a?" Trần Khuynh Địch thu hồi ánh mắt quan sát hơn phân nửa Trung Thổ, thấp giọng lẩm bẩm nói.

Tại Thành Thượng Kinh, bởi vì thiếu Ngô Không, Lữ Nga mặc dù còn có tổn thương trên người, nhưng dựa vào Nhật Nguyệt Càn Khôn Kiếm là vẫn có thể kiên trì, ở trong một thời gian ngắn còn không đến mức bị Thiên Khả Hãn Bắc Nhung đánh bại, ngược lại là chiến trường từ chí cường giả trở xuống, sau khi mất đi trợ lực của Phật Môn, cấm vệ Bạch Đăng của Bắc Nhung có thể nói là liên tục bại lui.

Bất quá chiến trường ở Phá Thiên Quan cũng rơi vào giằng co, về phần Thiên Khả Hãn Bắc Nhung.

Nói thật, đều không cần những người khác động thủ, Trần Khuynh Địch cảm thấy nếu như bản thân đi đến đó, muốn đuổi đối phương đi cũng là một chuyện rất nhẹ nhõm, chỉ là muốn đánh chết là còn có một chút khó khăn, dù sao thì chí cường giả Kích Toái Mệnh Tinh ở bên trên năng lực bảo mệnh có thể xưng là nhất tuyệt, thật sự là muốn đánh chết đối phương mà nói, chỉ sợ còn phải để cho Thánh Thượng Đại Càn xuất thủ.

"Được rồi, vậy thì chờ Càn Võ trở về là được."

"Ồ?" Thiên Tôn Thái Bình ở bên cạnh có một chút ngạc nhiên mà nhìn về phía Trần Khuynh Địch, hỏi: "Cung chủ dường như cũng không lo lắng an nguy của Thánh Thượng? Giao thủ với Thánh Thượng hẳn cũng là một vị Chí Tôn nhân gian."

"Yên tâm đi."

"Đây giống như là cưỡi mặt Phi Long, làm sao có thể thua đây?"

"Huống hồ coi như thua."

"Chỉ cần không chết được, kéo dài một đoạn thời gian là cũng không thành vấn đề."

Trong khi nói, khiếu huyệt trong cơ thể của Trần Khuynh Địch vận chuyển lại lần thứ hai, khí huyết trút vào bên trong, mỗi một khiếu huyệt 129.600 khiếu huyệt hợp thành một đường, tinh không hội tụ trong cơ thể không ngừng bành trướng, diễn sinh ra lực lượng vô tận, mài dũa nhục thân của Trần Khuynh Địch. Ngụ ý của Trần Khuynh Địch kỳ thật rất đơn giản: lại kéo dài thêm một đoạn thời gian, ta cũng sẽ không kém Chí Tôn nhân gian bao nhiêu.

Thiên Tôn Thái Bình: "..."

Vốn cho rằng mình đã coi như là ăn gian, không ngờ được lại có người trực tiếp là nhân viên quản lý tài khoản.

Xã hội vốn là không công bằng.

Cho dù là Thiên Tôn Thái Bình, cũng bị lời nói của Trần Khuynh Địch làm cho cảm thấy lúng túng, thậm chí là tâm tình còn hơi suy sụp, bất quá rất nhanh liền khôi phục như bình thường.

Không có quan hệ, mình cũng đã tìm được con đường của chính mình, đều là trăm sông đổ về một biển, cần gì phải xoắn xuýt ở trên cái gọi là tốc độ chứ? Sau khi nghĩ thông suốt, Thiên Tôn Thái Bình cũng trở nên vui vẻ.

Thế là hai người cũng không nóng nảy, cũng không trực tiếp nhúng tay vào chiến trường Thành Thượng Kinh, mà là ở bên cạnh phụ trợ Lữ Nga, thỉnh thoảng xuất thủ quấy rối một lần, coi Thiên Khả Hãn Bắc Nhung như là đá mài đao của Lữ Nga, chỉ cần bảo đảm sẽ không tạo thành tổn thương chân chính đối với Thành Thượng Kinh cùng với Lữ Nga là được rồi.

Đánh lấy đánh để, Lữ Nga là càng chiến càng hăng, thậm chí ẩn ẩn còn có dấu hiệu tấn thăng trở thành Kích Toái Mệnh Tinh trung phẩm.

Mà Thiên Khả Hãn Bắc Nhung...

"Đám tiểu nhân hèn hạ các ngươi!"

"Chết tiệt!"

"Chờ lão tổ trở về sẽ giết hết các ngươi!"

Cũng chỉ có thể buông lời doạ dẫm, nhưng mà đáng tiếc là, lời doạ dẫm này cuối cùng vẫn là không thể thực hiện, sau khi trôi qua thêm nửa canh giờ, một cỗ thần niệm to lớn cuốn tới từ sâu trong hư không, công chính bình thản, nhưng lại không sợ hãi, giống như là một hành tinh khổng lồ trực tiếp va vào bên trong đại thế giới Trung Thổ, uy áp cũng tới theo đó.

Ầm ầm! Thiên địa rung động, Thiên Khả Hãn Bắc Nhung nguyên bản còn đang vừa đánh vừa chửi liền ngậm miệng lại trong nháy mắt, lộ ra thần sắc sợ hãi, khuôn mặt trở nên tái nhợt.

Quá mạnh, là Chí Tôn nhân gian! Chưởng khống quyền năng Thiên Đạo, có địa vị giống như Thiên Đạo, ở trong đại thế giới Trung Thổ, loại phô trương này cũng chỉ có Thiên Đạo mới có! Mà cỗ khí tức này…

Chính là Thánh Thượng Đại Càn! Không phải là lão tổ nhà mình!

Sau khi làm rõ ràng điểm này, ở trong lòng của Thiên Khả Hãn Bắc Nhung lập tức sinh ra tuyệt vọng vô tận, khí lực toàn thân phảng phất như đều bị hút hết vậy, mặc dù đã có đoán trước, nhưng sau khi thực lực đạt đến bước này, Thiên Khả Hãn Bắc Nhung lại phát hiện ra mình xa xa không có dũng khí giống như trong tưởng tượng của mình.

Hắn cũng không muốn liền chết như vậy, nếu như chết rồi, mỹ nữ trên thảo nguyên, địa vị trên thảo nguyên, tất cả trên thảo nguyên…đều không thể hưởng thụ được.

Đáng chết!

"Chờ, chờ một chút! Càn Võ, Thánh Thượng! Bệ hạ! Ta nguyện ý đầu hàng! Bắc Nhung từ nay về sau sẽ nhập vào Đại Càn…"

Ầm! Bỏ mặc lời nói của Thiên Khả Hãn Bắc Nhung, thần niệm to lớn trực tiếp nhắm vào Thiên Khả Hãn Bắc Nhung, tiếp đó chỉ thấy một đoàn ánh vàng kéo dài mà đến từ hư không, sau khi hiển lộ thân hình, rõ ràng là một chuôi thần kiếm màu vàng óng, cơ hồ là tất cả các chí cường giả trong thiên hạ đều không xa lạ gì đối với đoàn ánh vàng này.

Thiên Tử Thần Kiếm!

Chỉ là trước kia Thánh Thượng Đại Càn còn cần phải mượn nhờ Tổ Long Trung Nguyên, mà hiện tại, Thánh Thượng Đại Càn vừa động tâm niệm liền có thể thi triển ra kiếm pháp kinh khủng như vậy.

Thần kiếm chém xuống, lực lượng ẩn chứa ở trong đó tự nhiên là không cần phải nói, chém từ trên xuống dưới ở trên người của Thiên Khả Hãn Bắc Nhung, cũng chém lên bên trên Mệnh Vận Tinh Vân của Thiên Khả Hãn Bắc Nhung, Mệnh Vận Tinh Vân nguyên bản có sức sống bừng bừng, chí ít còn có 1000, 2000 năm thọ mệnh, vào trong nháy mắt bị đánh trúng liền rơi vào tịch diệt.

"Cái gì! ! !"

Chí cường giả ở các nơi phàm là thấy một màn như vậy, ngoại trừ người thuộc trận doanh Đại Càn, tất cả đều phát ra tiếng kinh hô sợ hãi vạn phần.

Sau đó thần niệm bao phủ hơn phân nửa Trung Thổ tiêu tán, ánh vàng lắc một cái, một đạo thân hình liền rơi ở trong Thành Thượng Kinh, quả nhiên là Thánh Thượng Đại Càn.

Ngay sau đó, ngay ở dưới hàng vạn ánh mắt, Thánh Thượng Đại Càn lộ ra một nụ cười đắc chí vừa lòng, sau đó giang hai cánh tay hướng về phía Lữ Nga.

"Đến đây! Lão bà!"

"Ôm một cái!"

Lữ Nga: "! ! !"

Vị Hoàng Hậu Đại Càn tư thế hiên ngang này, khuôn mặt liền trở nên đỏ bừng trong nháy mắt.

Mà đổi thành một bên, Trần Khuynh Địch thì là không có một chút do dự mà cắt đứt ánh mắt, không còn nhìn Thánh Thượng Đại Càn.

"Hừ!"

"Thấp hèn!"

Chỉ là mắng lấy mắng để, Trần Khuynh Địch cũng không tự chủ mà xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía phương hướng Thái Hoa Sơn...

Ôm một cái sao? Ừm, có lẽ cũng không tệ?

 

 

Bình Luận (0)
Comment