"Cứu A Nhã Thỉ đại nhân!"
"Vì Man Thần!"
Tiếng la giết ngập trời kinh thiên động địa, nhưng đối mặt với sự tiến công của nhóm võ sĩ Man tộc này, toàn bộ đoàn xe vận chuyển lại không có một chút rối loạn nào, thậm chí là ngay cả binh sĩ phụ trách hộ vệ cũng đều không có bất kỳ động tác gì, phảng phất như là không nhìn thấy khí thế hung hăng của Man tộc vậy, vẫn đang chậm rãi cất bước như trước.
Không mất nhiều thời gian để cho các võ sĩ Man tộc vọt tới trước mặt đoàn xe.
Trong khoảnh khắc này, ở bên trong đại kiệu tám người khiêng ở phía trước nhất đoàn xe bỗng nhiên bạo phát ra một cỗ huyết khí hết sức kinh khủng, giống như là một làn khói cuồn cuộn hướng lên trên, che phủ ánh nắng, xua tan đám mây, giống như một ngọn núi lớn đặt ở trên người của tất cả võ sĩ Man tộc, dẫn động từng trận cuồng phong.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ không gian trên đường đều phảng phất như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, tất cả các võ sĩ Man tộc cứ như vậy bị cố định tại chỗ, biểu cảm trên khuôn mặt của bọn hắn rất sống động, giơ đao kiếm trong tay lên cao, nhưng đều không nhúc nhích, phảng phất như là thời gian đang ngưng lại vậy.
Ngay cả những tảng đá rơi cũng là như thế, toàn bộ đều bị cố định ở giữa không trung, nếu như không phải đoàn xe vận chuyển vẫn còn đang di chuyển, người ngoài nếu nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ cho rằng thời gian đã thực sự ngưng lại.
Màn kỳ cảnh này kéo dài đến mấy phút đồng hồ, thẳng đến khi đoàn xe vận chuyển rời khỏi Thông Thiên Đại Hạp Cốc, tất cả các võ sĩ Man tộc mới chậm rãi ngã xuống, thân thể nổ tung trong nháy mắt, hóa thành huyết khí vô tận tràn ngập ở trên đường, mà đá rơi ngập trời thì hóa thành bột phấn, phiêu tán theo huyết khí ở trên không trung.
Tử vong tuyết đối! Bất kể là Hợp Đạo Tôn Giả, hay là võ giả Hậu Thiên, toàn bộ đều chết! Trải qua ngàn năm, hệ thống tình báo cùng với lực lượng tử sĩ mà Man tộc tích luỹ được ở Trung Nguyên, vào thời khắc này đã chết một mảng lớn! Mà chủ nhân của đại kiệu tám người khiên, thậm chí là ngay cả khuôn mặt cũng không lộ ra! Đây chính là Đại Càn! Đây chính là lực lượng triều đình! Ngay cả khi đã bị suy yếu, vẫn sâu không lường được như cũ!
Ở phía ngoài Thông Thiên Đại Hạp Cốc, bên trong một khu rừng núi xa xôi, Võ Đạo Tông Sư Lâu Phách La đến từ Man tộc hít vào một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên một tia kiêng dè.
"Kháo Sơn Vương Dương Lâm, hắn thế mà lại phụ trách vận chuyển A Nan Thỉ? Đáng chết, xem ra Đại Càn thật đúng là rất coi trọng đối với lần vận chuyển này, nếu như đại tướng quân Yêu Man cũng đi với ta mà nói, nói không chừng còn có thể nghĩ biện pháp, nhưng chỉ bằng vào một mình ta, căn bản là không có khả năng cứu được A Nan Thỉ."
Trước đó Lâu Phách La tiếp nhận bổ nhiệm của Man Vương, phụ trách tiến về Trung Nguyên cứu A Nan Thỉ, ở trên đoạn đường này hắn đã không ngừng thăm dò, chính là vì nhìn ra nội tình của đoàn xe vận chuyển, kết quả là đã nhìn ra nội tình, nhưng cũng đã tổn thất một lượng lớn quân đội Man tộc bí mật ở Trung Nguyên, mà trọng yếu nhất…
Hắn còn không có cách nào làm gì được đoàn xe này! Kháo Sơn Vương Dương Lâm, một trong các Thân Vương Hoàng Tộc của triều đình, xưa nay đều tọa trấn ở thâm cung, sẽ rất ít khi lộ diện ở ngoại giới, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại xuất hiện ở chỗ này, còn phụ trách vận chuyển Man tộc Võ Đạo Tông Sư, hiển nhiên là chứng minh được sự coi trọng của triều đình đối với lần áp tải này, cho dù Lâu Phách La có trí kế vô song, ở phía dưới lực lượng tuyệt đối cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
"Chỉ có thể lại nghĩ biện pháp ở trong đế đô, dù sao thì Đại Càn bây giờ cũng không phải là bền chắc như thép, chỉ cần nguyện ý bỏ ra đầy đủ đại giới mà nói, hẳn là sẽ có hi vọng cứu A Nan Thỉ, bất quá là vào trước đó, không bằng đi hoàn thành nhiệm vụ của Vương Thượng trước, giết chết thiếu niên Trấn Cương Sứ Thành Thanh Đế kia!" Ý niệm tới đây, Lâu Phách La liền quay đầu rời khỏi Thông Thiên Đại Hạp Cốc mà không có một chút do dự nào.
"Hắt xì!" Gần như đồng thời, Trần Khuynh Địch ở bên trong Thành Thanh Đế bỗng nhiên hắt hơi một phát.
"Kỳ quái, chẳng lẽ ta đã thực sự bị cảm?"
---
Tại Nam Cương Đạo, trong nội địa biên thành.
Có hai bóng người một nam một nữ hành tẩu ở trên đường phố trong thành, nam tử mặc áo choàng lông màu đen, nữ tử thì mặc một bộ giáp da, bên hông mang theo một thanh trường kiếm.
"Trấn Cương Sứ đại nhân, thuộc hạ chỉ là tới nơi này để thăm người thân, ngài cần gì phải đi theo tới đây.."
"Lạc sư muội khách khí rồi, đừng quên bây giờ muội thế nhưng là đệ tử của Thuần Dương Cung chúng ta, sau này nếu như thuận tiện, muội cũng có thể đưa người thân vào Thanh Châu Đạo, trở thành đệ tử Thuần Dương Cung, nói thế nào cũng coi như là vinh quang cửa nhà, muội phải để cho lão nhân gia hưởng phúc."
"Mà bản Chân Truyền xem như là sư huynh dẫn dắt muội nhập môn, quan tâm một chút cũng không có gì là đáng trách a."
Trần Khuynh Địch cười tủm tỉm nói ra, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ nhõm, cuối cùng hắn cũng tìm được một lý do đáng tin để có thể đi ra hít thở không khí, hắn làm sao có thể bỏ lỡ cái cơ hội tốt đẹp này đây.
Phải biết rằng Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân cũng không biết bị làm sao, một người so với một người còn tích cực hơn, kéo 12 nữ bộc còn có hơn 1000 quân tinh nhuệ của Phủ Thành Chủ ra bên ngoài, gây dựng một nhánh "đại quân Trấn Cương xuất hành", cứ như vậy quang minh chính đại mở ra tại Thành Thanh Đế.
Đậu xanh rau má, lần kia Trần Khuynh Địch xem như là đã chân chính thể nghiệm cái gì gọi là tiền hô hậu ủng, được nhiều người ủng hộ, uy phong là uy phong, nhưng nếu rêu rao quá mức, sẽ làm cho toàn thân của Trần Khuynh Địch khó chịu, cảm thấy loại đội hình phô trương này thật sự là quá phù hợp với một nhân vật được định vị là "Nhân vật phản diện". Cho nên vào thời điểm biết Lạc Tương Tư thế mà dự định đi thăm người thân, hắn cơ hồ liền đi theo không có một chút do dự.
Mà ở bên cạnh, Lạc Tương Tư thì đang rơi vào trong sự trầm tư.
"Hắn tại sao lại đi theo mình! !! Chẳng lẽ nói hắn còn muốn dùng ông nội để uy hiếp mình, không không không, hắn hẳn là sẽ không làm như vậy a, Thuần Dương Chi Thể của mình hẳn là cũng chưa bị bại lộ, nhưng đến cùng là vì sao.."
Vào thời điểm trước đó Lạc Tương Tư xin đi ra ngoài thế nhưng là rất có tự tin, bởi vì lần xuất hành này không phải chỉ có một mình nàng, mà là bao gồm cả Doanh Phượng Tiên, Dương Xuân, còn có Trần Tiêm Tiêm, tất cả đều cùng đi ra ngoài, nàng cảm thấy chỉ cần có ba người này ở với nhau, Trần Khuynh Địch nói thế nào cũng sẽ khiêm tốn một chút, không dám xuống tay với chính mình. Kết quả không nghĩ tới là hắn vẫn đã ra tay! Mà khiến cho Lạc Tương Tư càng thêm sợ hãi là, vô luận là Dương Xuân hay là Trần Tiêm Tiêm, thế mà đều không có ngăn cản hắn!