Dù sao thì thần công của thái tử Hoành Xương bây giờ cũng đã đạt tới cảnh giới tiểu thành, điểm mạnh nhất của hắn chính là lực lượng, cường độ của chín đầu Hàng Thế Long Vương cũng không phải là giỡn chơi.
Mà rất nhiều đệ tử cùng với trưởng lão Thiên Lan Kiếm Tông ở trên quảng trường thì nhìn cảnh này với ánh mắt tuyệt vọng, trảo rồng màu đen cứ như vậy chộp thân ảnh của Vương Lan vào trong lòng bàn tay, sau đó chậm rãi bóp lại.
"Ta đã nói rồi, chẳng lẽ mọi người không thể ngồi xuống nói chuyện cùng nhau hay sao?"
Một chút ánh vàng chợt hiện ở bên cạnh Vương Lan, sau đó đón gió căng phồng lên, hóa thành một tòa tháp vàng bao phủ Vương Lan, thay thế Vương Lan chống đỡ trảo rồng màu đen mà thái tử Hoành Xương vung ra.
Ở phía trên Cửu Trọng Kim Tháp, phát ra một tràng tiếng ma sát khó nghe, đó là thanh âm vuốt rồng va chạm cùng với thân tháp, cuối cùng trảo rồng cùng với toàn bộ toà tháp đồng thời sụp đổ, riêng phần mình hóa thành cương khí trở lại trong cơ thể của chủ nhân mình, mà Vương Lan cũng bị cương khí của Trần Khuynh Địch thuận tay dẫn tới bên cạnh hắn.
"Cái này..." Vương Lan dùng ánh mắt đờ đẫn mà nhìn Trần Khuynh Địch, vào thời điểm nói ra câu chửi kia kỳ thật là hắn đã làm xong tâm lý chuẩn bị xả thân, nhưng khiến cho hắn tuyệt đối không nghĩ tới, đó là cuối cùng Trần Khuynh Địch sẽ cứu bản thân hắn.
Bất quá Trần Khuynh Địch cũng không để ý tới ánh mắt của Vương Lan, mà dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn thái tử Hoành Xương. Quả nhiên, đường đi của vị thái tử nhân vật phản diện này càng chạy càng hẹp a. Ở ngay trước mặt nhân vật chính ức hiếp kẻ yếu, còn lộ ra bộ dáng ta là thứ hai không có ai dám đứng thứ nhất, thể hiện ra thái độ thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, cái này còn không nói rõ là muốn kiên quyết đi trên con đường nhỏ hẹp của nhân vật phản diện hay sao? Cứ đi như vậy là không có tiền đồ nha!
Thân làm tiền bối gánh vác vận mệnh của nhân vật phản diện, Trần Khuynh Địch cảm thấy mình nên khiến cho một nhân vật phản diện không nhận rõ thực tế tỉnh ngộ lại.
Thế là hắn hết sức chăm chú mà nhìn thái tử Hoành Xương, nói ra: "Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, thì sẽ bị trời phạt."
Thái tử Hoành Xương: "..."
Thân làm một võ giả nghịch thiên tu hành, thái tử Hoành Xương cảm thấy vị Đạo Tử Thuần Dương này là không biết nhìn người.
"Trời phạt..".
"Đúng vậy, ta khuyên ngươi về sau vẫn nên làm nhiều chuyện tốt, làm nhiều việc thiện, làm như vậy sẽ có thể tích đức, cuộc sống sau này cũng sẽ trở nên thư thái một chút, ví dụ như ta."
Lông mày của Thái tử Hoành Xương run lên một cái, thấy Trần Khuynh Địch vẫn còn có ý tứ nói tiếp, lập tức trở mặt nói: "Đủ rồi!"
"Đạo Tử Thuần Dương, ngươi thế nhưng là người của Thuần Dương Cung, thế mà lại học những con lừa trọc Phật Môn kia giảng nhân nghĩa cho ta, khuyên ta làm việc thiện tích đức? Vậy ngươi hãy dứt khoát đi đến Thiếu Lâm Tự mà tu đi!"
"Ách, không lừa gạt ngươi, kỳ thật ta đã tu luyện không ít công pháp Phật Môn..."
Thái tử Hoành Xương: "! !!"
"Đi chết đi!" Thái tử Hoành Xương cảm thấy mình là không có cách nào trao đổi cùng với vị Đạo Tử Thuần Dương bị đứt dây thần kinh này.
"Ách, không thể nói chuyện hoà bình một chút hay sao?"
Mắt thấy thái tử Hoành Xương nổi giận xuất thủ, Trần Khuynh Địch cũng đành thở dài, Cửu Trọng Kim Tháp lại hiện ra ở phía sau, rất có một loại ý cảnh mặc cho ngươi có trăm ngàn loại thủ đoạn, ta cũng đứng sừng sững bất động.
Bất quá không chờ hai người bọn hắn đánh nhau, lại có một cỗ khí tức mênh mông, gào thét mà đến từ một bên khác của Thiên Kiếm Phong.
"Ai! !!"
Xanh, vàng, đỏ, trắng, đen, Ngũ Sắc Thần Quang xuyên qua trên trời dưới đất, những nơi đi qua đều có thanh âm Phượng Hoàng hót vang, bách điểu triều bái, Ngũ Sắc Thần Quang còn xoay tròn giống như bàn quay, trong chớp mắt liền hạ xuống trên quảng trường Thiên Kiếm Phong, sau đó Thần Quang tản ra giống như là khổng tước xòe đuôi, lộ ra bóng người ở bên trong.
"Ai? !"
"Hình bộ Giang Nam, Thanh Lại Ti, Tần Kiền Hoàng."
Ở dưới sự chiếu rọi của Ngũ Sắc Thần Quang, một đạo thân ảnh thon dài bước ra, trên người mặc quan bào đỏ thẫm, ở bên hông treo một khối quan ấn, chắp hai tay ở phía sau lưng, tóc dài tới eo, rõ ràng là nữ tử, lại mang theo một cỗ khí khái hào hùng bức người, phảng phất như trên trời dưới đất cũng đều không có sự tình gì là nàng không làm được, tự tin mà cường thế.
"Dư nghiệt Đại Chu, quả nhiên là các ngươi, không ngờ được Lục Phiến Môn lại bỏ sót, để cho những con chuột chũi như các ngươi sống sót, hôm nay ta vừa vặn sẽ diệt trừ toàn bộ, còn có Đạo Tử Thuần Dương, Trấn Cương Sứ Thành Thanh Đế.. Tự tiện rời khỏi Nam Cương Đạo, cũng không phải là việc mà Trấn Cương Sứ nên làm."
Ở sau lưng Trần Khuynh Địch, sau khi Doanh Phượng Tiên đột nhiên nhìn thấy Tần Kiền Hoàng xuất hiện, liền rụt người một cái, chui ra phía sau lưng của Trần Tiêm Tiêm cùng với Lạc Tương Tư.
"Ừm?" Gần như đồng thời, phảng phất như là có cảm ứng, Tần Kiền Hoàng liền nhìn về phía phương hướng Doanh Phượng Tiên.
Dường như là phát giác ra được ánh mắt mà Tần Kiền Hoàng quăng tới, thân thể của Doanh Phượng Tiên càng co lại sâu hơn, nhưng hai mắt của Tần Kiền Hoàng vẫn vững vàng bắt được thân ảnh của nàng, mà sau khi nhìn thấy Phượng Tiên, Tần Kiền Hoàng đầu tiên là sững sờ, sau đó lộ ra thần sắc suy tư, sau đó..cũng không có làm cái gì.
Phảng phất giống như là không nhìn thấy ai vậy, nàng trực tiếp chuyển ánh mắt qua, ở dưới cái nhìn của Trần Khuynh Địch cùng với những người khác, nàng cũng chỉ là tùy ý nhìn những người đi theo Trần Khuynh Địch mà thôi, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
"Hình bộ Giang Nam, Thanh Lại Ti, Tần Kiền Hoàng?" Thái tử Hoành Xương lộ ra vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Tần Kiền Hoàng, bất kể là đối với thân phận hay là danh tự của đối phương hắn đều có ấn tượng rất sâu.
Danh tự thì cũng không cần nói, thân làm vị thứ hai trên Chân Nhân Bảng của Lục Phiến Môn, Tần Kiền Hoàng cũng đã sớm được xem như là thiên kiêu chi nữ nổi danh ở trong toàn bộ đại thế giới Trung Thổ, hơn nữa bây giờ nhìn khí tức trên người của nàng, thình lình cũng đã đột phá cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, trùng kích đến cảnh giới Phản Hư Hợp Đạo.
Thái tử Hoành Xương cho dù có tự tin như thế nào, cũng không cảm thấy bản thân có thể nhẹ nhõm nghiền ép dạng võ giả thiên tài này.
Về phần Hình bộ Giang Nam Thanh Lại Ti...cái thanh danh này lại càng lớn hơn.
Bởi vì cái chức quan này, kỳ thật là phi thường đặc thù ở hoàng triều Đại Càn, không chỉ là một cái chức quan bình thường, mà là từ một lá thư do quân đội hoàng triều Đại Càn cùng với Lục Phiến Môn ký lên, ở trong mấy chục năm gần đây mới sinh ra cái chức quan này, chức trách chủ yếu của chức quan này là giám thị quan viên cùng với thế lực võ lâm trong một khu vực.
Một ví dụ đơn giản đơn cử nhất, cái chức quan Hình bộ Giang Nam Thanh Lại Ti ở trên người của Tần Kiền Hoàng bây giờ, thì tương đương với một vị khâm sai đại thần mà triều đình phái đến Giang Nam, chỉ cần nàng vẫn còn ở Giang Nam, như vậy tất cả các quan viên, quân đội, thậm chí là Lục Phiến Môn ở trong khu vực Giang Nam đều phải phục vụ cho nàng!