Lời nói này ở trong lòng của Lâu Phách La giống như là âm thanh của thiên đường, bất quá hắn còn chưa kịp quay người quay người chạy trốn, Thiên Tôn Thái Bình lại đột nhiên gọi hắn lại:
"Còn một điều nữa."
"Vâng!"
"Trở về nói cho Man Vương, vị trong cung kia, thân thể không tốt."
"Hả?" Sau khi nghe xong câu nói của Thiên Tôn Thái Bình, Lâu Phách La đầu tiên chính là sững sờ, sau đó phảng phất như nghĩ tới điều gì vậy, sắc mặt liền trở nên kịch biến, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Vào thởi điểm hắn tỉnh lại, Thiên Tôn Thái Bình đã biến mất, Lâu Phách La có một chút khiếp đảm nhìn chung quanh, sau đó liền rời đi giống như một tên trộm, chạy như điên về phía Nam Cương Đạo.
Tuy nhiên, không giống như tâm lý nặng nề trước đây, tâm tình của Lâu Phách La vào lúc này là hết sức vui mừng.
Mặc dù hai nhiệm vụ mà Man Vương giao phó cho hắn đều đã thất bại, không cứu được A Nan Thỉ trở về, cũng không giết được Trấn Cương Sứ Thành Thanh Đế, thậm chí là ngay cả mặt của đối phương cũng chưa thấy, nhưng hắn tin tưởng Man Vương tuyệt đối sẽ không trách tội hắn! Dù sao thì hắn cũng đã mang về một cái tin tức rất trọng yếu.
Vị trong cung kia, thân thể không tốt! Tám chữ đơn giản, nhìn qua không có một chút liên quan nào, nhưng trên thực tế, xứng với tám chữ này, ở trên trời dưới đất cũng chỉ có một vị.
Nhất là còn được nói ra từ trong miệng của loại tồn tại như Thiên Tôn Thái Bình, vậy thì càng không có khả năng là người khác!
Thánh Hoàng Đại Càn!
Là vị Chân Long Thiên Tử tọa trấn ở trong Trung Nguyên kia, lấy sức một mình trấn áp bát hoang!
"Không nghĩ tới a, không nghĩ tới."
Thánh Hoàng Đại Càn là nhân vật bậc nào? Đó là còn cao hơn Thiên Tôn Thái Bình một cấp bậc, là thiên hạ đệ nhất nhân chân chân chính chính, nếu không thì hoàng triều Đại Càn cũng không thể trấn áp thiên hạ ở trong cái thời đại này, khiến cho cả Đạo Môn, Phật Tông cũng phải ẩn thế.
Phải biết rằng hoàng triều Đại Càn mặc dù có thực lực cường đại, nhưng vẫn không thể sánh bằng giới tông phái.
Hoàng triều Đại Càn có thể trấn áp các tông phái có thực lực nhỏ yếu, khiến cho mười đại thánh địa võ đạo cũng tôn kính không thôi, cho dù là Đạo Môn, Phật Tông cũng không dám chống lại, thậm chí là nghe theo an bài của triều đình ở một trình độ nhất định, cuối cùng kỳ thật chỉ có một cái nguyên nhân: Chính là vị Thánh Hoàng Đại Càn kia.
Bốn đại biên hoang vì sao không dám xâm phạm Trung Nguyên? Rõ ràng là lấy lực lượng của bốn đại biên hoang, nếu tất cả các Võ Đạo Tông Sư đi ra mà nói, hoàng triều Đại Càn suy nhược bây giờ căn bản không có đầy đủ thực lực để trấn áp, nhưng vì sao bọn hắn lại không dám động thủ? Nói đến cùng còn không phải là bởi vì kiêng kị, kiêng kị vị Thánh Hoàng Đại Càn kia.
Có thể nói, Thánh Hoàng Đại Càn đương thời mặc dù không có năng lực chấp chính gì, nhưng hoàng triều Đại Càn sở dĩ còn vững như bàn thạch cho đến bây giờ, cũng chính là bởi vì hắn, quả đấm của hắn có thể phá núi ngăn biển, phá quân giết địch, có hắn cầm Thiên Tử Kiếm toạ trấn ở Trung Nguyên, căn bản sẽ không có ai dám khiêu khích Đại Càn.
Mà lúc này, vị Chân Long Thiên Tử kia, thân thể thế mà lại không được tốt? ?? Chuyện này đối với bốn đại biên hoang đang một mực thăm dò Trung Nguyên mà nói, nhất định chính là tin tức tốt lớn nhất!
Lâu Phách La dám khẳng định, chỉ cần hắn mang cái tin tức này trở về, cuộc sống thăng quan phát tài, thăng quan tiến tước, cưới được vợ đẹp hẳn là cách bản thân không xa! Suy nghĩ một chút còn có một chút hưng phấn.
"Nhân họa đắc phúc! Nhân họa đắc phúc a!"
---
Thái Bình Thiên Tôn, nguyên danh là Trương Thái Bình.
Sinh ra ở một ngôi làng miền núi nhỏ ở dưới sự quản lý của Đạo Môn, Trương Thái Bình không có thiên phú gì, hơn nữa vừa sinh ra đã mang theo một căn bệnh, căn bệnh này không biểu hiện ở bên ngoài, mà là ở trong chính bản thân, hắn rất thông minh, nhưng phụ mẫu chết sớm, còn nhỏ tuổi dựa vào sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng mới có thể vẫn còn tồn tại, sau mỗi lần làm việc vất vả hắn đều nghĩ về một vấn đề.
Sinh mệnh rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Cuộc sống của một người là vô cùng ngắn ngủi, cho dù là có vài người có thể tu luyện,
Loại suy tư này, khiến cho Trương Thái Bình dần dần trở thành một dị loại ở trong thôn, bởi vì mỗi khi hắn làm việc xong chính là ngẩn người, cái gì cũng không làm.
Người trong thôn đều cảm thấy hắn bị trúng tà, dần dà, ngay cả nhà hàng xóm cũng không còn muốn thuê hắn nữa, hắn cũng chỉ đành phải lên núi đào rau dại để lấp đầy cái bụng.
Về sau, hắn được một vị đạo sĩ đi ngang qua nhìn trúng, trở thành đệ tử của vị đạo sĩ kia.
Vị đạo sĩ kia nhìn thấy Trương Thái Bình đi sớm về trễ mỗi ngày, chính là đào rau dại để gian nan cầu sinh, lại còn không quên trợ giúp một số người ăn xin bị coi thường ở trong thôn, sẽ thường xuyên giúp đỡ bọn hắn một chút, có một trái tim nhân hậu. Trong lòng của đạo sĩ sinh ra thương hại, lại nhìnthấy Trương Thái Bình có mấy phần tư chất, liền định thu hắn làm đệ tử.
Bất quá đạo sĩ nói thế nào cũng là người có thân phận, làm sao có thể tùy tiện thu nhận đệ tử được? Hơn nữa nếu như thu nhận đệ tử không có đủ tâm tính, đến lúc đó không chỉ làm hỏng thanh danh của hắn, cũng sẽ làm hại một người mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng lại có tấm lòng son.
Cho nên đạo sĩ quyết định khảo nghiệm Trương Thái Bình một lần.
Thế là vào một ngày, vào thời điểm Trương Thái Bình đi ra bên ngoài đào rau dại, đạo sĩ chuẩn bị đã lâu liền xuất hiện.
Chỉ thấy hắn đứng ở trên một đám mây đầy màu sắc, cầm bát bảo ngọc như ý ở trong tay, người mặc đạo bào, lông mi trắng, râu bạc trắng, nhìn qua giống như một vị tiên nhân trên trời, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là tự nhiên, khiến cho người ta không khỏi sinh lòng hảo cảm.
Nhìn thấy Trương Thái Bình kinh ngạc vạn phần, đạo sĩ hài lòng gật gật đầu, sau đó mở miệng nói: "Tiểu hữu, bần đạo thấy ngươi có mấy phần tư chất, muốn thu ngươi làm đồ đệ, không biết ngươi có nguyện ý hay không a?"
Câu nói này nhìn như đơn giản, trên thực tế lại là khảo nghiệm đầu tiên của đạo sĩ đối với Trương Thái Bình. Nếu Trương Thái Bình trực tiếp đáp ứng, vậy sẽ nói rõ là người này có tính tình nôn nóng, tiền đồ nhất định là sẽ không quá lớn, mặc dù đạo sĩ vẫn sẽ thu hắn làm đồ đệ như cũ, nhưng cũng sẽ không bồi dưỡng quá nhiều, mà nếu như Trương Thái Bình cẩn thận hỏi thăm nguyên do thu đồ đệ, liền chứng minh hắn có tính tình trầm ổn, gặp chuyện vẫn có thể tỉnh táo, là một nhân tài tu đạo.
"Ta cự tuyệt."
Đạo sĩ: "? ? ?"
"Vì sao?" Đạo sĩ nhịn không được mà hỏi, ở trong lòng cũng sinh ra mấy phần hiếu kỳ, bởi vì ở trong cuộc đời của hắn, đây cũng là lần đầu tiên có người cự tuyệt làm đồ đệ của hắn, hắn muốn biết nguyên nhân.