Gần đây, bốn người Lạc Tương Tư, Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm, Doanh Phượng Tiên đang buồn rầu về một việc.
Lúc trước Trần Khuynh Địch đơn thương độc mã ngăn cản Hộ Pháp Thần Tôn của Bái Hỏa Ma Giáo - Phiền La Già tiến về Tiêu Thành, cuối cùng ở dưới sự hợp tác của bốn nữ đã giết chết đối phương, nhưng sau khi giết chết đối phương, Trần Khuynh Địch nửa mê nửa tỉnh đã làm ra một việc.
Hắn giang hai tay ôm bốn nữ, tiến hành hôn một người ở trong đó. Mà phi thường khéo léo, bởi vì hành vi của Trần Khuynh Địch quá đột ngột, trong bốn nữ không có ai sớm chuẩn bị kỹ càng, gần như đồng thời đã mong đợi nhắm mắt lại.
Cho nên cũng tạo thành một chuyện vô cùng khó xử. Không có ai biết được, lúc trước Trần Khuynh Địch rốt cuộc đã hôn ai. Tuyệt đối không nên xem thường chuyện này! Đây là một kiện đại sự phi thường đáng sợ! Phải biết rằng, trong bốn nữ ngoại trừ Lạc Tương Tư, thế nhưng đã vụng trộm thành lập hiệp định thục nữ, không cho phép ai lén trộm đi, mà nếu như vào lúc này, người nào đã bị Trần Khuynh Địch hôn một cái, sẽ trực tiếp bị định nghĩa là trộm đi, sẽ khiến cho quan hệ giữa chúng nữ cấp tốc vỡ tan.
Ở bên trên cái cơ sở này, người được hôn tự nhiên là không muốn bại lộ việc mình bị hôn, mà người không được hôn, thì là vắt hết óc suy nghĩ đến tột cùng là ai đã được hôn.
"Đến tột cùng là người nào vậy?" Đi ở trên đường nhỏ Thuần Dương Cung, Dương Xuân vừa sờ lấy cằm nhỏ trơn bóng của bản thân, vừa lầm bầm lầu bầu nói.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng Dương Xuân rất rõ ràng về bản thân lúc đó, lúc đó bản thân nàng mặc dù được đại ca ca ôm lấy, nhưng khiến cho nàng rất bất đắc dĩ chính là, bởi vì vấn đề chiều cao, lúc trước vào thời điểm đại ca ca ôm lấy những người khác đều là ôm lấy eo, chỉ có nàng, là bị ôm lấy đầu...như vậy liền biến thành một chuyện rất lúng túng.
Cho nên Dương Xuân có thể xác định 100%, bản thân không được sư huynh hôn trúng, thậm chí là ngay cả cái trán đều không có!
Cho nên vào lúc rảnh rỗi, Dương Xuân liền bắt đầu suy nghĩ.
Đến tột cùng là ai đã được hôn?
Thân làm một tiểu cô nương tự cho là phi thường thông minh đáng yêu, Dương Xuân biết rõ một người có nắm chắc đối với cái đáp án này! Mà người nắm chắc đáp án, dĩ nhiên chính là người mà nàng chuẩn bị hỏi thăm.
"Tiểu Yêu? Ngươi có thấy hay không? Là ai đã được đại ca ca hôn?"
"Tiểu Yêu?" Sự trầm mặc ở trong đầu khiến cho Dương Xuân có một chút kỳ quái.
Mà chỉ chốc lát sau, thanh âm hơi có vẻ xấu hổ của tiểu Yêu mới chậm rãi vang lên: "À ờ, lúc kia ta cũng bịt mắt.."
"Cái gì? !"
Ta đã quá đề cao ngươi a tiểu Yêu! Hơn nữa vì sao ngươi rõ ràng là thể linh hồn mà còn có thể bịt mắt a! Thật vô dụng!
"Vậy thì trước khi bịt mắt ngươi đã thấy cái gì?"
"Ách, ta chỉ thấy vị đại ca ca của ngươi đưa mặt sáp vào gần ngươi, còn tưởng rằng là muốn hôn ngươi, cho nên mới bịt mắt, ta còn tưởng rằng người bị hôn là ngươi đây?"
"Hả!" Dương Xuân lộ ra thần sắc khó coi, nguyên lai là đại ca ca muốn hôn mình? Than ôi! Đều là do bản thân mình quá thấp! Nói như vậy, đại ca ca vòng qua bản thân mình hôn người khác, hẳn là người ở bên cạnh mình lúc đó...là Trần Tiêm Tiêm!
Đúng! Nhất định là cô ta!
Vừa nghĩ tới bộ dáng của Trần Tiêm Tiêm, Dương Xuân lập tức cắn răng nghiến lợi thấp giọng lẩm bẩm nói, dự định đi tìm Trần Tiêm Tiêm để chứng thực.
---
Trần Tiêm Tiêm gần đây rất buồn rầu.
"Đến tột cùng là người nào vậy?" Trần Tiêm Tiêm bỏ bê tu luyện, vừa lật nhìn sách tham khảo [nắm vững tâm lý bạn trai trong lúc lơ đãng] ở trong tay, vừa sờ lấy cằm nhỏ trơn bóng của bản thân tự lẩm bẩm.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng Trần Tiêm Tiêm lại rất rõ ràng bản thân, nhất là ở trong cái nháy mắt nhắm mắt lại lúc trước, toàn thân của nàng cơ hồ là trở nên mẫn cảm đến cực hạn, mặc kệ là ca ca hôn vào trán, miệng, gương mặt, mũi, thậm là chí cổ, thậm chí là càng thấp hơn...
Trần Tiêm Tiêm cũng có nắm chắc là sẽ không bỏ qua cảm giác lúc đó! Nhưng rất là tiếc nuối, từ đầu tới đuôi Trần Tiêm Tiêm ngoại trừ có thể ngửi được mùi vị quen thuộc của ca ca, thì không có cảm giác nào khác! Nói một cách khác, Trần Tiêm Tiêm không được ca ca hôn trúng.
Chuyện này đối với Trần Tiêm Tiêm mà nói quả thực chính là sự thật như sấm sét giữa trời quang vậy, cũng chính vì như thế, nàng mới bắt đầu suy nghĩ. Đến tột cùng là người may mắn nào, đã được ca ca hôn đây?
Thân làm một nữ nhân tự nhận là phi thường lý trí, Trần Tiêm Tiêm đối với việc phá án và nghi phạm của vụ án này cũng có niềm tin tuyệt đối, nói đến cùng chính là thu thập manh mối, sắp xếp manh mối, phân tích manh mối, cuối cùng cho ra kết luận mà thôi, chỉ cần nắm giữ tốt phương pháp, nắm chặt cơ hội, sẽ không khó đạt được đáp án.
"Ta nhớ được vào lúc đó ca ca đã giang hai tay ra ôm chúng ta."
Dựa vào bản sự đã nhìn là không quên được của bản thân, Trần Tiêm Tiêm bắt đầu thu thập manh mối ở trong trí nhớ của mình, rốt cục đã tìm được.
Lúc trước vào thời điểm ca ca giang hai tay ôm các nàng, ở bên cạnh của nàng chính là Dương Xuân cùng với Tương Tư tỷ, nàng chính là ở giữa hai người này! Mà vào trước một giây nhắm mắt lại, ca ca tuyệt đối là áp mặt về phương hướng của nàng! Nhưng hết lần này tới lần khác bản thân lại không được hôn...
Đáng chết!
Không phải là Dương Xuân thì chính là Tương Tư tỷ!
Trần Tiêm Tiêm cắn chặt môi, trong đầu cấp tốc phác họa khả năng, nhưng mà manh mối thật sự là không đủ, mặc kệ nàng có lục lọi ký ức như thế nào, đều không thể thu thập được nhiều manh mối hơn.
Đã như vậy, cũng chỉ có thể chủ động đi tìm manh mối.
Không sai, phải đi thẩm vấn Dương Xuân cùng với Tương Tư tỷ, dù sao thì hung phạm cũng nhất định là một trong hai người!
Mà theo ý nghĩ cá nhân chủ quan của Trần Tiêm Tiêm...Nói không chừng đó chính là nha đầu thối Dương Xuân kia!
Đứng dậy, Trần Tiêm Tiêm rời khỏi mật thất bế quan của bản thân, dự định đi hỏi thăm Dương Xuân trước. Thế là hai người liền ở dưới chân núi đệ tử của Thuần Dương Cung, chạm mặt phi thường trùng hợp.
"A!"
"Là ngươi!"
Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân nhìn lẫn nhau, đầu tiên là ngẩn người, sau đó bỗng nhiên phản ứng lại: thì ra là vậy! Người này nhất định là có tật giật mình, kết quả đã bị ta bắt được!
"Nói! Có phải là ngươi hay không?"
"Nói! Là ngươi có đúng không?"
Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân: "? ??"
"Không phải là ngươi? !"
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn chòng chọc vào ánh mắt của đối phương, dường như muốn từ trong ánh mắt của đối phương nhìn ra cái gì vậy, nhưng vô luận là ai, đều chỉ có thể nhìn thấy vẻ dò xét cùng với bất mãn từ trong mắt của đối phương.
Chẳng lẽ thật sự không phải là nàng?
Không, không, không!
Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân suy bụng ta ra bụng người, nếu như mình được hôn, vậy khẳng định là sẽ tận lực giấu dếm, cho nên chuyện này nói không chừng chính là do đối phương ngụy trang!