Mà vào thời điểm Trần Khuynh Địch đang chạy mất dép, bốn nữ không giải thích được.
Quỷ Ảnh lại có vẻ rất buồn rầu.
Khác biệt cùng với lúc bình thường hiện ra gương mặt nam nhân trung niên ở bên ngoài, lúc này Quỷ Ảnh đã mở mặt nạ ra, khôi phục lại thanh âm của mình, rủ xuống mái tóc dài đến eo, ngay cả trang phục cũng đều đổi thành một thân váy xoè màu đen, nhìn qua không giống như là người đã từng bí ẩn làm việc, ngược lại giống như là một vị quý phu nhân.
Không sai, Quỷ Ảnh chân chính, chính là một cô gái.
Đương nhiên là cái bí mật này Quỷ Ảnh đã che giấu được hơn nửa đời người, chưa nói với ai bao giờ, mà nương tựa theo thuật hóa trang còn có thuật biến hình xuất sắc, cái bí mật này cho tới bây giờ cũng chưa bị ai phát hiện ra, thậm chí là có thời điểm ngay cả chính Quỷ Ảnh cũng thường xuyên đối đãi với bản thân như một nam nhân. Nhưng gần đây, phần thong dong này đã bị người khác phá vỡ. Mà nguyên nhân thì chính là chủ nhân của nàng, vị Đạo Tử chân truyền Thuần Dương Cung kia.
Vào thời điểm Trần Khuynh Địch liều chết một trận chiến cùng với một vị Võ Đạo Tông Sư Bái Hỏa Ma Giáo, sau khi vị Võ Đạo Tông Sư kia tử vong, Trần Khuynh Địch xuất phát từ sự kích động cùng với hỗn loạn, đã giang hai tay ôm bốn người Trần Tiêm Tiêm, Dương Xuân, lạc Tương Tư, Doanh Phượng Tiên, mà lúc kia, Quỷ Ảnh tự nhiên là lộ ra vẻ mặt vui vẻ đứng ở phía sau chờ xem náo nhiệt.
Sau đó mặt của Trần Khuynh Địch liền bị một bàn tay của Lạc Tương Tư đẩy tới trước mặt Quỷ Ảnh bất ngờ không kịp đề phòng, chuyện kế tiếp không cần nói cũng biết…
"Vì sao, vì sao lại trở thành như vậy chứ, rõ ràng là không có quan hệ gì cùng với ta a."
Hết lần này tới lần khác sự tình bản thân nàng là thân nữ nhi tuyệt đối là không thể bại lộ, mà Khuynh Địch hôn một nam nhân...vậy thì càng không thể bị bại lộ, cho nên Quỷ Ảnh chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, vừa dạo bước giải sầu ở trong Thuần Dương Cung, vừa lầm bầm lầu bầu phát tiết sự bất mãn trong lòng, về phần sự tình bị chiếm tiện nghi, đúng là không thể làm được gì...
"Nhường một chút!"
"Ối!"
Một bóng người chợt lóe lên, gợn chiếc váy dài của Quỷ Ảnh lên, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh của nàng, mà sau khi thấy rõ thân ảnh của đối phương, sắc mặt của Quỷ Ảnh càng là hoàn toàn thay đổi.
"Trần…à không!"
"Hả? Cô biết ta?" Trần Khuynh Địch kinh ngạc, quay người nhìn về phía Quỷ Ảnh trong hình dáng nữ nhi, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy đối phương nhìn qua rất quen mắt, cũng chính vì như thế hắn mới có thể đột nhiên dừng bước chân chạy như điên của mình, bất quá nhìn kỹ, đối phương lại là một cô gái mà hắn cho tới nay cũng chưa từng nhìn thấy, căn bản là không biết.
"Ách, cô là…trưởng lão Thuần Dương Cung?"
Nhìn bộ dáng, tuổi tác của cô gái này hẳn là hơn 20 tuổi, cái độ tuổi này không thể nào là đệ tử, nhưng ở trong các trưởng lão mà hắn đã thấy cũng không có nàng, chẳng lẽ đây là một trưởng lão lánh đời nào đó?
Quỷ Ảnh nặng nề gật đầu một cái.
"Ừm…" Trần Khuynh Địch xoa cằm một cái, càng nhìn càng thấy Quỷ Ảnh khả nghi, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng...
"Sao, sao thế?"
"A! Thật xin lỗi, ta giống như là đã thấy qua cô ở nơi nào..."
"Ấy? Cái này chẳng lẽ là…" Quỷ Ảnh duỗi ngón trỏ mảnh khảnh ra chống cằm, lộ ra vẻ ung dung mỉm cười nói: "Ngươi đang thổ lộ với ta sao?"
"Hả!" Trần Khuynh Địch lùi lại một bước, sắc mặt lập tức trở nên quẫn bách.
"Tích! Hệ thống nhắc nhở: thay đổi trừng phạt nhiệm vụ, mời kí chủ thổ lộ với nữ tử thần bí trước mắt!"
Trần Khuynh Địch: "! !!"
Trừng phạt mà còn có thể thay đổi sao...không đúng! Cái thay đổi này là tốt!
So với nhân vật chính, thổ lộ với nữ tử không biết chui ra từ nơi nào này chẳng phải là không phải lo lắng gì? Sau đó tiến hành xin lỗi đàng hoàng, đối phương hẳn là cũng có thể tha thứ cho bản thân...?
Tốt! Cứ làm như thế!
"Không sai! Ta là đang thổ lộ đối với cô!"
Quỷ Ảnh: %$#^#! !!
Trong lúc nhất thời, bầu không khí liền rơi vào trong sự yên tĩnh.
"Cái kia.." Quỷ Ảnh lộ ra bộ dáng lúng túng.
Trần Khuynh Địch cũng là vội vàng muốn nói xin lỗi: "A, thật xin lỗi, là do ta.."
"Thật xin lỗi! Ngươi là người tốt!" Không đợi Trần Khuynh Địch nói hết lời, Quỷ Ảnh liền khom người chào với Trần Khuynh Địch, sau đó quay người, trong chớp mắt liền đi mất hút.
Nếu như Trần Khuynh Địch quan sát tử tế mà nói, sẽ phát hiện ra thủ pháp đối phương rời đi giống như đúc với Quỷ Ảnh, nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn mất đi phần tỉnh táo kia.
Trong đầu của hắn chỉ quanh quẩn có bốn chữ "ngươi là người tốt", chỉ chốc lát sau, Trần Khuynh Địch mới hồi phục lại tinh thần, có một chút mờ mịt nhìn chung quanh.
"Ta đây là đã bị từ chối rồi hay sao, hệ thống?"
"Tích, hệ thống nhắc nhở: Đúng vậy, cho nên bây giờ kí chủ hẳn là đã minh bạch rồi, tình yêu là không thiết thực."
"Là như thế sao?" Vào giờ khắc này, ánh mắt của Trần Khuynh Địch trở nên tinh khiết và vô nhiễm trước đó chưa từng có.
Vào ngày thứ hai, Ninh Thiên Cơ ngoài ý muốn phát hiện ra.
"Khuynh Địch? Ngươi đã xảy ra chuyện gì? Đêm qua không ngủ?"
Trần Khuynh Địch lắc lắc đầu, thôi động tinh thần lực khu trừ sự bối rối ra khỏi đầu, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi nghĩa phụ, vừa nghĩ tới hôm nay nghĩa phụ sẽ phó thác trách nhiệm, hài nhi khá là lo lắng đối với tu vi của bản thân, cho nên đêm qua không nghỉ ngơi tốt, đã làm cho nghĩa phụ thất vọng rồi."
Trên thực tế Trần Khuynh Địch thật đúng là cũng không có nói láo, bởi vì sau khi trở về Trần Khuynh Địch liền phát hiện ra Phật Công của mình lại có tiến bộ không ít, cho nên tu luyện cả một đêm, về phần vị nữ tử thần bí phát thẻ người tốt cho hắn! Chẳng phải chỉ là một tấm thẻ người tốt thôi hay sao, Trần Khuynh Địch ta ngay cả con mắt cũng đều không nháy mắt một cái! Sắc tức thị không, không tức thị sắc...
"Ha ha ha." Ở phía đối diện, thấy Khuynh Địch biết nói chuyện như thế, Ninh Thiên Cơ mỉm cười nói: "Không sao."
"Khuynh Địch ngươi vẫn còn trẻ, tu vi tự nhiên sẽ kém hơn so với các võ giả thế hệ trước, bất quá nếu bàn về sức chiến đấu, Khuynh Địch ngươi đã có thể khiến cho không ít võ giả tiền bối coi trọng, chiến tích một đối một chém giết một vị Võ Đạo Tông Sư, Lục Phiến Môn thế nhưng đã giúp ngươi truyền bá khắp Trung Nguyên.
"Khục." Nghe đến đây, Trần Khuynh Địch cũng là thầm mắng Lục Phiến Môn thích xen vào việc của người khác.
Hắn cố gắng tu luyện cực khổ, thật vất vả mới có một chút uy hiếp đối với Võ Đạo Tông Sư, kết quả là lại bị Lục Phiến Môn tuyên truyền ra bên ngoài, như vậy sau này làm sao hắn có thể đi ra ngoài giả heo ăn thịt hổ? Phải biết rằng Võ Đạo Tông Sư cũng không phải là dễ đối phó như vậy, nghiêm ngặt mà nói hắn vẫn kém không ít so với cái cảnh giới này.
"Chẳng qua nếu sau này ngươi muốn trở thành chưởng giáo của Thuần Dương Cung chúng ta, nếu như chỉ có tu vi Hợp Đạo Tôn Giả, cuối cùng vẫn hơi kém vài phần thanh thế, ngươi hãy đi theo ta."
Tới rồi! Quả nhiên là muốn truyền cho ta Tuyệt Thế Thần Binh gì đó a!