"? ??"
"Ngươi đi đi, ta đã rất nhiều năm rồi không có làm đại ca."
Thanh âm vang dội quanh quẩn ở trong đầu của Trần Khuynh Địch, khiến cho hắn kinh ngạc một hồi mới có thể phản ứng được.
"Con m* nó?"
Cái giọng điệu này, cái phương thức nói chuyện này, còn có cái câu nói này.
"Ngươi cũng là xuyên việt đến đây?" Trần Khuynh Địch vô thức nói ra ở trong lòng, mà gần như đồng thời, một cỗ tâm linh chấn động mãnh liệt liền bộc phát ra từ bên trong Xích Tiêu Kiếm, trong nháy mắt liền bao phủ Trần Khuynh Địch ở trong đó, mà theo cỗ ba động này truyền đến, tầm mắt trước mắt của Trần Khuynh Địch cũng trở nên tối đen, sau đó sáng lên lần thứ hai.
Chỉ là một lần biến hoá giữa ánh sáng và bóng tối, cảnh tượng ở trước mắt của Trần Khuynh Địch liền hoàn toàn xảy ra cải biến. Ao dung nham phảng phất như không còn tồn tại vậy, lúc này hắn đang đứng ở bên trong một tòa đại điện cổ điển tối tăm yên tĩnh, mà sau khi đi theo hành lang mở một cánh cửa bằng đồng ra, chỉ thấy ở bên trong một tòa đại điện trống trải, có một vị thiếu niên mặc long bào màu đỏ vàng, trên đầu đội vương miệng của hoàng đế, hình dạng bất quá chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi...đang nằm đọc một quyển sách ở trên ghế da cũ.
Lấy nhãn lực của Trần Khuynh Địch, có thể nhìn thấy rõ ràng nội dung trên bìa sách.
[Tình yêu đơn phương]
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Cái này là cái gì? Đại thế giới Trung Thổ từ lúc nào đã phát triển ra loại sách này?
Trần Khuynh Địch nhìn về phía sau lưng thiếu niên, ở đó có hàng tá những cuốn sách linh tinh, rõ ràng đều là truyện tranh và tiểu thuyết, hơn nữa đều không ngoại lệ, toàn bộ đều là truyện tranh và tiểu thuyết tình yêu dành cho nữ.
Chuyện này, ừm, hẳn là như thế này.
Trong quá khứ, Thuần Dương Đạo Tôn đã đánh thắng vị thiếu niên trước mắt này, mà vị thiếu niên trước mắt này tám chín phần mười cũng chính là đầu Xích Long kia, sau đó Thuần Dương Đạo Tôn liền phong ấn thiếu niên, hơn nữa còn chừa cho thiếu niên...ừm, lưu lại nhiều tiểu thuyết và truyện tranh như vậy cho hắn đọc, giết thời gian trong khi bị phong ấn.
Mà căn cứ theo lời nói vừa rồi của vị tiểu ca Xích Long này, hẳn là đã bị nuôi thành một đầu trạch long (*).
(*) Trạch long: giống trạch nam, chỉ những thanh niên dành phần lớn thời gian của mình ở nhà, họ rất ít ra ngoài và không có nhiều mối quan hệ xã hội.)
Xong con ong!
"Ách, cái này...cái kia..."
"Ngươi cùng với tên gia hoả Thuần Dương kia, đều là người xuyên việt? !" Thiếu niên mặc long bào buông cuốn truyện tranh ở trong tay xuống, nhìn Khuynh Địch một chút, lên tiếng hỏi, mà Trần Khuynh Địch thì kinh ngạc.
"Ngươi biết cái gì là người xuyên việt hay không?"
"Không biết." Thiếu niên mặc long bào lắc đầu nói: "Nhưng Thuần Dương đã nói qua, người xuyên việt sẽ mang cho ta những cuốn truyện tranh đẹp mắt này."
Trần Khuynh Địch nhìn một chút cuốn truyện tranh ở trên tay của thiếu niên mặc long bào, lại nhìn một lượng lớn truyện tranh ở sau lưng của hắn, khóe mặt giật một cái, nói: "Xin lỗi, ta sẽ không có khả năng có nhiều truyện tranh như vậy."
Vào thời điểm trước khi Trần Khuynh Địch xuyên việt cũng không phải là chưa từng đọc truyện tranh, theo hắn thấy hầu hết các nhân vật chính ở trong đó đều là các chàng trai trẻ thuần khiết, nếu bảo hắn hồi tưởng lại nội dung cốt truyện thì vẫn được, nhưng phải hồi tưởng lại cụ thể từng bức vẽ, đối với hắn mà nói vẫn là quá mức khó khăn, căn bản là không thể làm được, trừ phi là sau này tu vi cảnh giới của hắn có thể mạnh đến mức trực tiếp rút ra hình ảnh trong trí nhớ, ngưng tụ thành vật thật.
"Không có việc gì." Thiếu niên mặc long bào lắc đầu nói: "Ta đương nhiên là biết rõ, dù sao thì những cuốn truyện tranh này vào thời điểm Thuần Dương đưa cho ta cũng đã tổn hao khí lực không nhỏ, bằng vào ngươi, ừm, bằng vào dạng tu vi giống như con kiến của ngươi, tự nhiên là sẽ không có cách nào làm ra truyện tranh nhanh giống như Thuần Dương."
"Ngài có thể hiểu được thì thật sự là quá tốt.."
"Ừm, đưa tay qua đây đi."
"Hả? Để làm gì?" Trần Khuynh Địch vừa đưa tay tới, vừa tò mò hỏi.
Kết quả là không đợi hắn kịp phản ứng, thiếu niên mặc long bào liền lắc mình xuất hiện ở trước mặt của hắn, dùng một đôi mắt rồng nhìn chằm chặp vào Trần Khuynh Địch, sau đó đưa một bàn tay ra, cầm lấy bàn tay của Trần Khuynh Địch.
"Ơ!"
Trong nháy mắt, hơi nóng dữ dội liền từ bàn tay của thiếu niên dung nhập vào trong cơ thể của Trần Khuynh Địch, kích thích khiến cho Trần Khuynh Địch trực tiếp rú thảm lên.
"Á á á!"
Tiếng kêu thảm thiết còn chưa phát ra hết, liền bị thiếu niên đá cho một cước ngưng bặt.
"Bớt nói nhảm!"
"Nhưng nó rất đau!"
"Nhịn cho ta!"
Thiếu niên nắm chặt tay của Trần Khuynh Địch, còn gương mặt của Trần Khuynh Địch thì trở nên vặn vẹo, vừa uốn éo thân thể, vừa cắn răng chịu đựng, cứ như vậy trọn vẹn qua một phút đồng hồ mới ngừng lại được.
"Tu vi của ngươi thật sự là quá yếu, không thể so sánh với ta, bất quá là nam nhân đứng ở bên ngoài kia, không kém cạnh cùng với thời kỳ toàn thịnh của ta. Hừ! Đọc truyện tranh lâu như vậy, ta đã mệt mỏi! Tiếp theo ta phải ngủ một giấc, chờ lần sau ta tỉnh lại, nhất định phải có một vài quyển truyện tranh!"
"Nghe được chưa!"
"Hả?"
Không đợi Trần Khuynh Địch lấy lại tinh thần, đại điện cùng với thiếu niên trước mắt liền biến mất giống như huyễn ảnh vậy, thay vào đó thì là ao dung nham quen thuộc, mà bất đồng so với lúc trước chính là, Trần Khuynh Địch lúc này hoàn toàn không có cảm ứng được sự nóng hổi của dung nham, mà ở trong tay của hắn, thì là cầm một thanh trường kiếm...
Xích Tiêu Kiếm!
"Kỳ quái, thật sự là kỳ quái."
Ở bên ngoài ao dung nham, Ninh Thiên Cơ xoa cằm, khá là ngoài ý muốn cùng với vui mừng mà nhìn Trần Khuynh Địch, mặc dù hắn không rõ vì sao Xích Tiêu Kiếm lại đột nhiên tự động bay vào trong tay của Trần Khuynh Địch, nhưng hắn có thể khẳng định là, Xích Tiêu Kiếm hiện tại không thể nghi ngờ là đã bị Trần Khuynh Địch cầm ở trong tay, như vậy là đã đủ.
"Không tệ! Rất không tệ!"
"Ta quả nhiên là không nhìn lầm ngươi a Khuynh Địch! Ta từ lúc ban đầu liền biết ngươi không tầm thường!" Ninh Thiên Cơ vừa thu hồi kiếm khí vốn dĩ chuẩn bị cứu Trần Khuynh Địch ra, vừa giơ ngón tay cái lên, lớn tiếng tán dương đối với Trần Khuynh Địch.
Trần Khuynh Địch nhìn Xích Tiêu Kiếm trong tay một chút, mà năm sợi xiềng xích xanh, vàng, đỏ, trắng, đen nguyên bản khóa ở trên thân kiếm lúc này đã sớm nứt ra, rơi vào bên trong ao dung nham, từ trong tay phải nắm chặt chuôi kiếm, Trần Khuynh Địch có thể rõ ràng cảm giác được một cỗ lực lượng cực kỳ khổng lồ đang nằm ở trong tay.
Cho dù lấy thực lực của hắn, căn bản là không vận dụng được một phần mười cỗ lực lượng này, nhưng dù là chỉ có một chút, từ bên trên cường độ chỉ sợ cũng mạnh hơn hắn hiện tại rất nhiều! Tuyệt đối là lực lượng cấp bậc Võ Đạo Tông Sư!
"Cái này thật đúng là..."
Mẹ ơi! Cháu trai của ông ngoại đã phát đạt! Thần Kiếm ở trong tay, đã không có gì phải sợ!
"Khuynh Địch à."
"Vâng, nghĩa phụ!"
Trần Khuynh Địch vạn phần kích động đi ra khỏi ao dung nham, khom người nói ra về phía Ninh Thiên Cơ.