Minh Vô Nhai Tiêu hiểu được câu nói đầu tiên của Nguyên Thần, cũng rất có vài phần hứng thú đối với Tàng Kinh Các của Tiêu gia, nhưng chân chính khiến cho hắn có một chút quỷ dị, thì chính là câu nói thứ hai của Tiêu Nguyên Thần, võ công mà hắn yêu cầu? Nói đùa, một Tiêu gia nho nhỏ có thể cung cấp được võ công mà hắn yêu cầu hay sao? !
Đó chính là Tuyệt Thế Thần Công của Âm Dương Ma Đế, Võ Lâm Chí Tôn ngày xưa! Con m* nó, Thiên Địa Tạo Hóa Âm Dương Hồng Lô Quyết của lão tử a, không biết là đã bị tên đáng chết nào trộm đi.
"Hội chủ dường như không tin?"
"Xin rửa tai lắng nghe."
Thấy Minh Vô Nhai lộ ra vẻ mặt cười lạnh, Tiêu Nguyên Thần cũng không giận, ngược lại còn mỉm cười, sau đó trực tiếp lấy ra một phần ngọc giản từ trong túi trữ vật đưa cho Minh Vô Nhai.
"Võ công chính là ở bên trong, đây chính là võ công bí truyền ngày xưa của Bái Hỏa Ma Giáo, Hội chủ rốt cuộc có cần hay không, chỉ cần đọc hết liền có thể minh bạch."
Minh Vô Nhai thờ ơ phóng xuất tinh thần lực ra, bắt đầu xem nội dung trong ngọc giản, bất quá vừa nhìn qua khúc dạo đầu, hắn liền cắt đứt tinh thần lực trong nháy mắt, thần sắc trên mặt lập tức trở nên tái nhợt, hai mắt lấp loé hung quang, chỉ một thoáng thôi đã khiến cho toàn bộ sơn trang Phong Tuyết đều khẽ chấn động.
"Ngươi biết được từ nơi nào?"
"Minh huynh đừng khách khí, ta đã nói rồi, ta hơi có một chút mẫn cảm đối với ma khí."
"Ha ha ha, tốt, tốt, Tiêu huynh không hổ là một đời nhân kiệt, quả nhiên là khôn khéo tài giỏi a!"
Chỉ chớp mắt, phảng phất như tất cả sát cơ vừa rồi đều là giả vậy, trên mặt của Minh Vô Nhai đã khôi phục lại nụ cười xán lạn trước đó, thậm chí còn trực tiếp cầm tay của Tiêu Nguyên Thần, nói một cách chân thành:
"Tiêu huynh! Ngươi và ta là ai a! Không cần phải nói nữa! Chuyện lần này ta sẽ trợ giúp! Bất quá ta cũng chỉ có thể ngăn chặn người hành tẩu trong thiên hạ kia, về phần những người khác..."
"Giao cho ta là được!" Tiêu Nguyên Thần cũng cười nói.
---
Lão đại của tiêu cục Phi Ưng - Phương Ứng gần đây vô cùng buồn rầu.
Thân làm một cái tiêu cục nhỏ ngày xưa trong Tiêu Thành, Phương Ứng tự cho là bản thân phi thường thức thời, cho nên vào lúc Tiêu gia vừa mới phân liệt, hắn cơ hồ là không nói hai lời liền thu thập đồ đạc và châu báu, mang theo thủ hạ và các tiểu đệ của mình lập tức rời khỏi Tiêu Thành, sau đó quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán của hắn, Tiêu Thành đã rơi vào tay giặc.
Mà Phương Ứng sợ vỡ mật làm gì còn dám lưu lại ở Tây Vực?
Thế là hắn liền chạy trốn, xâm nhập vào trong Trung Nguyên, chạy trốn tới Ung Châu Đạo – một địa phương yên bình hơn nhiều so với Tây Vực, kết quả thì sao? Còn chưa yên ổn được vài ngày, đám sát tinh Tiêu gia đáng chết kia thế mà cũng theo tới rồi!
Hơn nữa không biết có phải là cố ý hay không, Tiêu gia dù sao cũng chỉ mới vừa vặn đặt chân tại Phi Long Thành, liền hợp nhất tất cả các thế lực ở trong Phi Long Thành, xây lại một cái Tiêu Thành.
Mà thân làm một kẻ thức thời, Phương Ứng tự nhiên là không nói hai lời liền lựa chọn gia nhập vào thế lực Tiêu gia. Cũng may là đám người Tiêu Nguyên Thần dường như không biết đến một tiểu nhân vật như hắn, càng không có nhận ra hắn là một cái tiểu thế lực trong Tiêu Thành ngày xưa, cho nên cũng không động thủ với hắn, bởi vì vậy sinh hoạt của Phương Ứng vẫn rất là thích ý, mỗi ngày bắt nạt đàn ông và phụ nữ, tung hoành trên đường phố, có bao vui nhiêu vẻ a.
Lúc trước ở trong Tiêu Thành hắn cũng không dám làm như thế, bằng không thì sẽ bị Tiêu gia khiển trách, nhưng bây giờ lại không giống, cái Tiêu gia mới này không giống như lúc trước, sẽ không xen vào việc của người khác nữa, điểm này khiến cho Phương Ứng vô cùng dễ chịu, hành vi của hắn tự nhiên là càng tệ hại hơn.
Nhưng theo một tin tức truyền đến, Phương Ứng liền cảm thấy do dự. Người hành tẩu trong thiên hạ đương đại của Thuần Dương Cung, ngày xưa ở trong Tiêu Thành chính là đại nhân vật từng có thù oán cùng với Tiêu gia, dường như là đã đi tới Ung Châu Đạo. Hơn nữa rất có thể là muốn tới gây phiền phức cho Tiêu gia!
Cho nên bây giờ, Phương Ứng đang ngồi ở trong tiêu cục của bản thân, rất nghiêm túc bắt đầu suy nghĩ: "Rốt cuộc có nên trực tiếp chạy trốn hay không?"
Nghiêm chỉnh mà nói, Phương Ứng cũng có thực lực không yếu, có tu vi Tiên Thiên Luyện Khí Hóa Thần, thả trên giang hồ, tiêu cục Phi Ưng của hắn miễn cưỡng cũng được coi là một thế lực tam lưu, nhưng vấn đề là, người đến là nhân vật nào? Là Thuần Dương Cung đó! Thánh địa võ đạo trong truyền thuyết, một đại nhân vật ở trong đó, chính là đánh rắm cũng đều có thể đánh chết hắn.
Những đại nhân vật kia giao thủ, đến lúc đó chân chính gặp xúi quẩy chính là những tiểu nhân vật như hắn.
Cho nên Phương Ứng cảm thấy lưu được núi xanh, sợ gì không có củi đốt, Ung Châu Đạo vẫn là quá nguy hiểm, nếu không thì hắn sẽ dứt khoát rời khỏi Đại Càn, đi về một cái tiểu quốc gia ở phía nam làm mưa làm gió, lấy tu vi của bản thân, hẳn là có thể tìm được sinh hoạt vui vẻ hơn, dù sao thì ở nơi nào mà chẳng được, còn tốt hơn là ở nơi này làm pháo hôi.
"Ừm! Quyết định!" Phương Ứng đứng dậy, lớn tiếng nói: "Có ai không! Nhanh đi, chuẩn bị đi về phía nam, chũng ta hãy sẵn sàng chạy trốn...Không đúng, đi lên phía nam mở một cái phân bộ!"
Lời còn chưa dứt, ở cửa ra vào liền truyền đến một trận hô to thất kinh, sau đó chỉ thấy một người mặc áo vải vội vã chạy vào, hô lớn: "Lão gia, lão gia, lão gia!"
"Hoảng cái gì!" Thấy tiểu đệ nhà mình không biết điều như vậy, Phương Ứng lập tức bất mãn nói: "Ta không phải đã nói rồi sao, cho dù núi có sập trước mắt cũng phải không đổi sắc, giống như lão gia ta, lúc trước nếu như không phải lão gia ta quyết định thật nhanh, mang theo các ngươi đào tẩu, bây giờ các ngươi còn có thể tiêu dao như vậy hay sao?"
"Nhưng, thế nhưng lão gia, bên ngoài, ở bên ngoài.."
"Bên ngoài cái gì? Ngươi thật là, thật đúng là không có kinh nghiệm giang hồ." Phương Ứng lắc đầu, sau đó chắp hai tay ở sau lưng, nói với gã sai vặt: "Đi phía trước dẫn đường! Để cho ngươi nhìn thấy cái gì gọi là uy nghiêm và bá khí của người cầm đầu một thế lực!"
"Chớ quên, Phong Diệp Thành này chính là một thị trấn! Con m* nó, chỉ là một cái thị trấn, làm gì có ai dám đắc tội với tiêu cục Phi Ưng? Nhớ kỹ, các ngươi là người của tiêu cục Phi Ưng! Vào nam ra bắc, không thể làm mất đi thanh danh của tiêu cục Phi Ưng! Ai dám động thủ đối với chúng ta, chúng ta liền ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu..."
"Máu, máu máu máu, máu...’’ Phương Ứng há to miệng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đám người đang bao vây tiêu cục Phi Ưng.
Toàn thân cao thấp của đám người đều mặc áo giáp tinh mỹ phủ đầy phù văn, cầm chiến mâu trong tay, đeo bội kiếm bên hông, chỉ cần liếc mắt nhìn qua, liền thấy huyết khí rậm rạp chằng chịt xông tới tận trời, thậm chí còn xen lẫn với bầu trời hóa thành một mảnh mây đen, bao phủ hơn phân nửa tiêu cục Phi Ưng vào bên trong, thế mà đều không ngoại lệ, tất cả đều là võ giả cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong!