Trong nháy mắt, Minh Vô Nhai liền kịp phản ứng.
Thiên Địa Tạo Hóa Âm Dương Hồng Lô Quyết? Con m* nó! Là tên cẩu tặc đã trộm truyền thừa của lão tử!
Lại là một tiếng nổ rung trời, Trần Khuynh Địch cùng với Tiêu Nguyên Thần thối lui lần thứ hai.
Bất quá lần này Trần Khuynh Địch cũng không tiếp tục thụ thương, bởi vì Xích Tiêu Kiếm sau lưng vào lúc này đã được hắn thôi động, kiếm khí hung lệ đã triệt tiêu toàn bộ cương khí của Tiêu Nguyên Thần, căn bản là không thể làm thương tổn Trần Khuynh Địch, cũng khiến cho mọi người tại đây tận mắt nhìn thấy một việc, đó chính là...
Tiêu Nguyên Thần không làm gì được người hành tẩu trong thiên hạ của Thuần Dương Cung này! Vào giờ khắc này, tất cả mọi người ở chung quanh, ngoại trừ nhóm người Dương Xuân, ở trong ánh mắt nhìn về phía Trần Khuynh Địch đều nhiều ra thêm vài phần kính sợ, giao thủ nhiều lần với Võ Đạo Tông Sư như vậy, thế mà Trần Khuynh Địch vẫn hoàn hảo không có một chút tổn hại, thậm chí là còn khiến cho đường đường một vị Võ Đạo Tông Sư cũng đều không thể làm gì, như thế xem ra...người hành tẩu trong thiên hạ này, chỉ sợ là cũng không có gì khác biệt so với Võ Đạo Tông Sư!
Người giang hồ rất là thực tế, mặc dù Trần Khuynh Địch chỉ có tu vi Hợp Đạo Tôn Giả, nhưng bọn họ cũng không quan trọng ngươi có tu vi gì, mà trọng điểm là nhìn ngươi có sức chiến đấu như thế nào, nếu như ngươi có thể đánh ngang tay cùng với Võ Đạo Tông Sư, đừng nói là Hợp Đạo Tôn Giả, coi như ngươi là một người bình thường, chỉ sợ cũng sẽ được bọn họ kính sợ.
Nhưng mà loại kính sợ này, đối với Tiêu Nguyên Thần, đối với Tiêu gia mà nói không thể nghi ngờ chính là một cái tin tức xấu.
Bởi vì sau khi nhìn thấy Trần Khuynh Địch có thể hoàn toàn ngăn trở Tiêu Nguyên Thần, rất nhiều thế lực vốn dĩ bởi vì Tiêu Nguyên Thần hiện thân mà e ngại vạn phần, thậm chí là trực tiếp ngậm miệng, lại nhao nhao ngẩng đầu lên một lần nữa, lộ ra vẻ hung ác cùng với tàn nhẫn mà nhìn đám người Tiêu Lâm Thân, hiển nhiên là đã có dũng khí xuất thủ lần thứ hai.
Mà đám người Tiêu Lâm Thân tự nhiên cũng hiểu được điểm này.
Tiêu Lâm Thân thân làm đại trưởng lão càng là hít vào một hơi thật sâu, sau đó trực tiếp bạo phát ra khí tức Hợp Đạo Tôn Giả của bản thân, Thần Thông Bách Chiến Quyết diễn hóa ra đủ loại ý cảnh lưu chuyển ở quanh người của hắn, dung hợp với nhau, cuối cùng diễn sinh ra một cỗ ý cảnh hoàn toàn mới, phát tán ra khí tức mạnh mẽ đè ép rất nhiều người.
"Hừ" Nhưng mà gần như đồng thời, ba người Trần Tiêm Tiêm, Dương Xuân, Lạc Tương Tư, Doanh Phượng Tiên liền đứng dậy, vững vàng ngăn ở trước mặt của Tiêu Lâm Thân, bốn đạo khí tức Luyện Khí Hóa Thần phóng lên tận trời, mặc dù cảnh giới không cao, nhưng lại có cường độ cực kỳ đáng sợ, cho dù là các võ giả Luyện Thần Phản Hư ở đây cũng không dám nói là nhất định có thể vượt qua các nàng.
Sau khi nhìn thấy bốn nữ, sắc mặt của Tiêu Lâm Thân cũng trở nên khó coi thêm mấy phần, không có người nào hiểu rõ sự đáng sợ của bốn nữ tử này hơn một người đã tự mình giao thủ như hắn, ở trong mắt của Tiêu Lâm Thân, bốn nữ tử này nhất định chính là yêu nghiệt, chỉ bằng vào cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần liền có thể dây dưa với hắn.
Nếu như chờ các nàng đột phá đến Hợp Đạo Tôn Giả, không, thậm chí là không cần đến Hợp Đạo Tôn Giả, nếu các nàng nếu đột phá đến Luyện thần Phản Hư, chỉ sợ bản thân hắn liền không còn là đối thủ ở dưới sự hợp lực của các nàng, thậm chí đừng nói là bốn người, cho dù là tùy ý chiến đấu cùng với một người ở trong các nàng, hắn cũng không có sự tự tin tuyệt đối.
Ngay vào thời điểm bầu không khí trở nên cực độ khẩn trương, sắp bộc phát ra một trận đại chiến...
"Ầm ầm!"
Lại có một cỗ khí tức khổng lồ cuốn tới từ đằng xa, một bóng người vượt qua vài dặm địa vực, trong chớp mắt liền xuất hiện ở trong chiến trường, người tới mặc một thân áo bào trắng, toàn thân cao thấp đều chảy xuôi khí tức cực kỳ to lớn, ở trong nháy mắt hắn hiện thân, bầu trời giăng kín mây đen, nhiệt độ chợt giảm xuống, thậm chí còn có bông tuyết chậm rãi rơi xuống, cực kỳ hùng vĩ.
Nhân lực đủ để cải biến thiên tượng, đây chính là thủ đoạn của Võ Đạo Tông Sư! Hội chủ đương đại của Tam Anh Hội, "Phong Tuyết Mạn Thiên (gió tuyết đầy trời)" - Minh Vô Nhai!
Sau khi nhìn thấy Minh Vô Nhai xuất hiện, rất nhiều thế lực mới vừa rồi còn có mấy phần bộ dáng mạnh mẽ liền lập tức co rụt lại, nguyên một đám cúi thấp đầu, thậm chí là còn không dám nhìn Minh Vô Nhai.
Nếu không phải là người bản thổ của Ung Châu Đạo tự nhiên sẽ không rõ ràng, Minh Vô Nhai chính là người lúc trước dẫn đầu Tam Anh Hội quật khởi, đánh bại vô số thế lực, cuối cùng trèo lên đỉnh Ung Châu Đạo, trở thành bá chủ Ung Châu Đạo bây giờ, rốt cuộc có bao nhiêu uy thế thì không biết, nhưng chỉ biết ở trong những năm mà hắn xưng bá, không có ai ở Ung Châu Đạo dám chống lại ý chí của hắn.
Coi như là triều đình cũng đều sẽ cho hắn mấy phần mặt mũi. Bởi vậy có thể thấy được chỗ đáng sợ của vị "Phong Tuyết Mạn Thiên" này. Bất quá hắn thân làm Hội chủ của Tam Anh Hội vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Dừng công kích lại, Tiêu Nguyên Thần liếc nhìn Minh Vô Nhai một cái, bất mãn hừ lạnh một tiếng, hắn đương nhiên biết rõ vì sao Minh Vô Nhai lại đến, đây vốn chính là giao dịch giữa bọn hắn, nhưng vấn đề là tên gia hỏa này, sớm không tới trễ không tới, hết lần này tới lần khác lại đến vào lúc này, rõ ràng chính là đã bắt chuẩn thời cơ.
Ý niệm tới đây, Tiêu Nguyên Thần trực tiếp truyền âm cho Minh Vô Nhai nói: "Minh huynh, cơ hội là vào ngay lúc này, ngươi hãy ngăn chặn Trần Khuynh Địch, còn ta sẽ dùng một mẻ hốt gọn thủ hạ của hắn, về sau ngươi có thể tuỳ thời quan sát Tàng Kinh Các của Tiêu gia chúng ta, ngoài ra ta có thể làm chủ, chọn cho ngươi một môn ma công thích hợp trong sự kiện kia."
"Chớ quên, những chuyện ngươi làm thế nhưng cũng không phải là không có ai biết!"
Nói xong lời cuối cùng, Tiêu Nguyên Thần vẫn không quên uy hiếp Minh Vô Nhai, tránh khỏi việc hắn lật lọng.
Sau khi nghe được đoạn truyền âm này của Tiêu Nguyên Thần, trong mắt của Minh Vô Nhai đầu tiên là lóe lên lãnh quang, bất quá liền đổi thành một nụ cười ấm áp, mỉm cười nói ra: "Tất cả mọi người đều là đồng đạo trong võ lâm Ung Châu Đạo, cần gì phải luôn luôn đánh đánh giết giết đây, bản Hội chủ lần này tới cũng là vì để giảng hòa, không có ý gì khác."
"Hả..."
Thấy Minh Vô Nhai không có thực hiện theo kế hoạch, Tiêu Nguyên Thần lập tức biến sắc, muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Minh Vô Nhai đoạt trước nói: "Người hành tẩu trong thiên hạ của Thuần Dương Cung, ta liền cả gan gọi ngươi là Trần tiểu hữu, Tiêu gia dù sao cũng là hào cường võ lâm một phương, có thù hận gì lớn mà không thể ngồi xuống nói chuyện đây?"
"Không bằng như thế này, ta sẽ làm chủ, mời chư vị đồng đạo võ lâm, còn có mấy vị Thuần Dương Cung tạm thời ngưng chiến, ba ngày sau hãy đi tới sơn trang Phong Tuyết của ta, chúng ta dùng võ kết bạn, hảo hảo thương lượng một phen, xác định tình thế võ lâm ở Ung Châu Đạo thì như thế nào? Làm như vậy cũng sẽ không gây tổn thương hoà khí."