"Minh hội chủ, không biết chừng nào thì ngươi sẽ dự định tiến vào Tàng Kinh Các của Tiêu gia chúng ta?"
"Không vội, không vội." Minh Vô Nhai khẽ cười nói, nụ cười ấm áp ở trong sơn trang chồng chất gió tuyết có vẻ hơi không hợp phong cảnh.
"So với chuyện đó, Tiêu gia chủ, ta cảm thấy ngươi hẳn là nên quan tâm đến chuyện về sau làm như thế nào để đối mặt với lửa giận của Thuần Dương Cung, hoặc có lẽ là, làm như thế nào để đối mặt với vấn đề của người hành tẩu trong thiên hạ của Thuần Dương Cung kia a."
Tiêu Nguyên Thần chắp tay nói: "Mời Minh hội chủ chỉ điểm."
"Không nói tới cái gì là chỉ điểm." Minh Vô Nhai khoát tay áo, cười nói: "Bất quá có một việc ngược lại là ta phải nói cho Tiêu gia chủ, quan hệ giữa ngươi và người hành tẩu trong thiên hạ kia bây giờ, có thể nói là đã thủy hỏa bất dung."
"Vốn dĩ, có lẽ là còn có chỗ để hoà giải, nhưng mà bây giờ, sau khi Tiêu gia chủ ở trước mặt mọi người ra tay xuất thủ đối với hắn, chỉ sợ là đã không còn đường lui nào, dù chỉ là vì uy nghiêm của Thuần Dương Cung, chỉ sợ Tiêu gia chủ, thậm chí là toàn bộ Tiêu gia hiện tại cũng đang tràn ngập nguy hiểm a."
Thần sắc của Tiêu Nguyên Thần đọng lại, bất quá hắn cũng không hối hận về việc lúc ấy động thủ đối với Trần Khuynh Địch. Không bằng nói, khiến cho hắn chân chính hối hận là, là lúc kia không trực tiếp vận dụng hết toàn lực giết chết cái tên Trần Khuynh Địch âm hiểm xảo trá kia.
Nhưng mà Tiêu Nguyên Thần có dũng khí và quyết tâm xuất thủ đối với Trần Khuynh Địch, không có nghĩa là Minh Vô Nhai cũng có, mà nếu không có sự trợ giúp của Minh Vô Nhai, Tiêu Nguyên Thần muốn giết chết Trần Khuynh Địch vẫn là quá mức gian nan, nhất là ở dưới tình huống đối phương có một chuôi Thánh Binh, càng trở nên khó giết hơn.
"Ba ngày sau sẽ có rất nhiều thế lực đi đến sơn trang Phong Tuyết, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?" Tiêu Nguyên Thần lộ ra thần sắc lạnh lùng nói: "Minh hội chủ chẳng lẽ là thật sự dự định giúp ta hóa giải ân oán cùng với Trần Khuynh Địch? Ngươi có cái tự tin này?"
"Làm sao có thể." Minh Vô Nhai lắc đầu, bật cười nói: "Không bằng nói, thân làm Hội chủ của Tam Anh Hội, ta căn bản sẽ không tham dự vào ân oán của Tiêu gia chủ cùng với người hành tẩu trong thiên hạ."
"Vậy ngươi..."
"Đúng rồi, Tiêu gia chủ, liên quan tới môn ma công mà ngươi cho ta trước đó, rất hữu dụng a." Minh Vô Nhai xoay chuyển lời nói, vừa cười vừa nói: "Hóa Huyết Thánh Hỏa Đại Pháp của Bái Hỏa Ma Giáo, bí pháp lấy tinh huyết đốt thành thánh hỏa, không nghĩ tới ngươi thế mà có thể giao dịch được loại bí pháp hạch tâm này từ Bái Hỏa Ma Giáo, không thể không thừa nhận, môn ma công kia thực sự đã có giúp đỡ rất lớn cho ta."
"Đó là vinh hạnh của ta." Nhìn Minh Vô Nhai nở nụ cười, Tiêu Nguyên Thần nhướng mày, không biết vì sao, trong lòng của hắn đột nhiên sinh ra mấy phần dự cảm bất thường, mà thân làm Võ Đạo Tông Sư, dự cảm của hắn, nhất là dự cảm có quan hệ đến bản thân, là tuyệt đối không thể bỏ qua, nhưng phần bất thường này đến tột cùng là gì?"
"Tiêu gia chủ, nếu ngươi đã đưa cho ta môn ma công này, hẳn là cũng đã phát hiện ra bí mật của ta?"
Tiêu Nguyên Thần cũng không phủ nhận, trên thực tế là hắn xác thực đã phát hiện ra bí mật của vị Hội chủ Tam Anh Hội này.
"Vậy thì có hứng thú đi xem một chút với ta?"
"Xem?" Lông mày của Tiêu Nguyên Thần nhíu lại sâu hơn, hắn mặc dù biết Minh Vô Nhai đang làm một sự tình chệch hướng chính đạo, dù sao cũng đã có một chút phỏng đoán, nhưng hắn cũng không có ý định tham dự vào, trọng yếu hơn chính là, nếu như biết quá nhiều, vạn nhất vào ngày nào đó Minh Vô Nhai dự định giết bản thân hắn diệt khẩu...
"Sao thế? Tiêu gia chủ vẫn còn kiêng kị ta hay sao? Đây chính là thành ý của ta a."
"Hả?" Tiêu Nguyên Thần nhìn nụ cười của Minh Vô Nhai, đột nhiên phản ứng lại, đúng a! Minh Vô Nhai đây không phải là chủ động đưa nhược điểm vào trong tay của hắn hay sao? Kể từ đó, Minh Vô Nhai nắm vững sự sống còn của Tiêu gia, còn hắn thì nắm vững bí mật của Minh Vô Nhai, đối với dạng người như bọn hắn mà nói, đây chính là cơ sở hợp tác. Chẳng lẽ không phải là như thế sao?
"Cũng được, vậy ta liền bồi tiếp Minh hội chủ đi một chuyến."
"Sảng khoái!
Ở dưới sự dẫn đường của Minh Vô Nhai, Tiêu Nguyên Thần đi vào sơn trang Phong Tuyết, cuối cùng là ở trong thư phòng làm việc bình thường của Minh Vô Nhai, Minh Vô Nhai mở ra một cánh cửa ngầm giấu ở phía sau giá sách, sau đó sải bước đi vào, mà Tiêu Nguyên Thần thì đi theo sát ở phía sau, theo cửa ngầm chậm rãi đi xuống nấc thang.
Theo cách này, bí mật hẳn là ở trong lòng đất sơn trang Phong Tuyết. Quả nhiên, vì cũng chỉ có ở trong lòng đất, mới có thể che giấu loại trình độ ma khí kia a, nếu như không phải vì bản thân hắn có chỗ đặc thù, chỉ sợ là cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của ma khí.
Xuyên qua đường hầm u ám, cảnh tượng cuối cùng đã xuất hiện ở trước mắt của Tiêu Nguyên Thần.
Trong cái chớp nhoáng này, dù là lấy tâm chí của Tiêu Nguyên Thần, cũng không khỏi nín thở. Đó là một toà tế đàn hết sức to lớn. Đúng vậy, chỉ có thể dùng tế đàn để hình dung cái cảnh tượng này, 72 cây cột bằng đồng cắm ở bốn phía tế đàn hình thành một vùng không gian hình tròn, mà ở trung ương không gian, được trưng bày 36 cây cột tinh thiết, ở phía trên được khắc một lượng lớn phù văn, ngăn cách giữa 72 cây cột bằng đồng và 36 cây cột tinh thiết, thì là một dòng Huyết Hà (sông máu) bao quanh tế đàn.
Theo nghĩa đen, hoàn toàn là do máu tươi hình thành dòng sông! Chỉ cần nhìn vào, một cỗ huyết tinh chi khí ngất trời sẽ đập vào mặt, người bình thường nếu thấy một màn như vậy, chỉ sợ sẽ trực tiếp ngất xỉu.
"Cuối cùng là.." Tiêu Nguyên Thần cấp tốc vơ vét trí nhớ ở trong đầu, nhưng vẫn không tìm ra tin tức phù hợp với một màn trước mắt này, vốn dĩ là hắn chỉ cảm thấy ở bên trong sơn trang Phong Tuyết ẩn núp ma khí cùng với huyết khí, cho nên mới mượn hoa hiến phật, dùng bí thuật có liên quan đến trung hoà máu tươi của Bái Hỏa Ma Giáo đưa cho Minh Vô Nhai...
Nhưng hắn cũng không ngờ được, Minh Vô Nhai thế mà lại làm chuyện lớn như vậy! Không nói đến những cái khác, chỉ là dòng Huyết Hà này, tối thiểu cần phải giết hơn vạn người mới có thể lấp đầy! Hơn nữa nhìn chất lượng của Huyết Hà, một vạn người này chỉ sợ còn không phải là người bình thường, mà là một vạn võ giả Hậu Thiên Tiểu Hữu Sở Thành! Hắn rốt cuộc vì sao lại làm như vậy.
"Ngươi? !" Minh Vô Nhai kinh hãi nhìn Tiêu Nguyên Thần, nụ cười ấm áp trên mặt của đối phương hoàn toàn không có biến hóa, phảng phất như là diễn viên đeo mặt nạ vậy.
"Tiêu huynh chỉ sợ là không rõ ràng a, đây là tế đàn mà Âm Dương Ma Đế lưu tại thế gian ngày xưa, đương nhiên là ta chỉ bắt chước, cho nên vẫn còn kém so với tế đàn nguyên bản."
"Tế đàn của Âm Dương Ma Đế? !"
"Không sai, Âm Dương Ma Đế ngày xưa có trí tuệ vô song, võ thông thiên địa, sáng chế ra một môn bí pháp Cái Thế, có thể câu thông Tà Thần trong hư không, thông qua phương thức dâng lên tế phẩm, cưỡng ép bức bách Tà Thần hoàn thành nguyện vọng của người thi pháp, mà môn bí pháp này ở dưới cơ duyên xảo hợp, đã bị ta chiếm được."