Bất quá nếu suy nghĩ kỹ một chút, đây không phải một cái cơ hội tốt ngàn năm một thuở hay sao?
Trần Tiêm Tiêm bị nhốt ở trong Trầm Ngọc Cốc, mặc dù là nhân vật chính cho nên khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng vào cái thời khắc mấu chốt này, ta chân đạp mây bảy màu, giống như thiên thần hạ phàm xuất hiện ở trước mặt của nàng, cứu nàng từ trong nước lửa, ở dưới một loạt thao tác như vậy, Trần Tiêm Tiêm còn không phải là sẽ vạn phần cảm tạ mình sao!
Sau đó bản thân liền có thể thừa cơ tạo mối quan hệ cùng với nàng! Tận lực khiến cho thù hận hoá thành hảo hữu, từ đó vượt qua số phận bị nhân vật chính đánh chết trong tương lại, sống một cuộc sống vui vẻ tốt đẹp!
Ta thực sự là tài tình!
Được! Hiện tại liền bắt đầu hành động!
Trần Khuynh Địch sờ lên kết giới phật quang trên Trầm Ngọc Cốc, chợt đấm ra một quyền, mà kết giới phật quang lại kiên cố ngoài ý liệu, Trần Khuynh Địch đánh ra liên tục mấy quyền, lúc này mới có thể đánh nát kết giới, lộ ra cảnh tượng ở phía dưới Trầm Ngọc Cốc, Quân Âm ngàn tay ngàn mắt cũng tiêu tán theo.
"Tiêm Tiêm sư muội! Ta tới cứu ngươi!"
Ở trung ương Trầm Ngọc Cốc.
Huyền Lưu Ly lộ ra thần sắc an tường yên tĩnh, chắp tay trước ngực, thấp giọng tụng niệm phật kinh, mà ở trên người của nàng, một thân áo bào trắng trước đó đã sớm được thay đổi, thay vào đó thì là một bộ phục sức Phật Môn, có trang sức hoàng kim, mã não, bạch ngọc, túi gấm lấp lóe quang mang ngũ sắc.
Chính là những kiện trang sức này đã tăng cường phật quang của Huyền Lưu Ly lên mấy lần, lúc này mới tạo thành kết giới phật quang bao phủ toàn bộ Trầm Ngọc Cốc, không có những trang sức này, cho dù là lấy tu vi của Huyền Lưu Ly, chỉ sợ là cũng không ngăn được đám người thái tử Hoành Xương, cũng càng không có khả năng kiên trì cho đến bây giờ.
Bất quá bây giờ cũng đã đến cực hạn, Huyền Lưu Ly cúi đầu nhìn về phía Trần Tiêm Tiêm đang gối đầu trên đùi của nàng, mỉm cười.
"Tiêm Tiêm thí chủ ngược lại là có phước lành, mặc dù nguyên thần bị thương, nhưng lại giấu giếm phật tính, tin tưởng là sau khi thức tỉnh sẽ có một phen kỳ ngộ hoàn toàn mới, tu vi nâng cao lên một bước, cho dù bần ni có viên tịch ở nơi này, tin tưởng là nàng cũng có thể thay thế bần ni, trở thành ngôi sao mới của Phật Môn trong tương lai.‘’
"Kể từ đó, cũng sẽ không uổng công sức của bần ni." Huyền Lưu Ly hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt lại lần thứ hai, chuẩn bị bắt đầu thiêu đốt tinh huyết để duy trì kết giới.
Bản thân Huyền Lưu Ly có xuất thân đặc thù, được Phương Trượng sư huynh đưa vào Phật Môn, từ nhỏ đã nghiên cứu phật kinh, tu luyện võ công, cho đến hôm nay cũng đã được hơn mười năm, chỉ là bây giờ suy nghĩ lại một chút, sinh hoạt cũng không tránh khỏi có mấy phần không thú vị.
Vô lượng thọ phật.
Huyền Lưu Ly thầm cười khổ, đây chính là đại bất kính, tu Phật làm sao có thể dùng từ không thú vị để hình dung.
Bất quá chuyện cho tới bây giờ cũng đã sắp chết rồi, tự suy nghĩ một chút hẳn là cũng không thành vấn đề a?
Mỗi ngày ăn chay lễ phật, ban đầu còn có một chút thích thú, nhưng theo thời gian trôi qua, dần dần biến thành công việc thường ngày, chung quy là vẫn sẽ cảm thấy không thú vị, có lẽ là do bản tính của nàng.
Đã có lúc, Huyền Lưu Ly cũng muốn làm chút sự tình không tuân theo quy tắc. Ví dụ như...tìm ai đó để chiến đấu.
Hung hăng hiếu chiến không phải là ý nghĩ vốn có của người tu Phật, nhưng Huyền Lưu Ly chính là không khống chế nổi bản thân, trước đó vào thời điểm gặp được Trần Khuynh Địch ở Tây Cương Đạo, kỳ thật Huyền Lưu Ly là rất muốn đánh một trận thoải mái đầm đìa, nhưng cuối cùng, Huyền Lưu Ly vẫn đè nén cái ý nghĩ này xuống.
Vô lượng thọ phật, ngã phật từ bi, không nên sử dụng võ công để thỏa mãn dục vọng của bản thân.. .
Đáng tiếc, trước khi chết vẫn không thể chiến đấu một trận thoải mái đầm đìa.
Huyền Lưu Ly chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn kết giới phật quang trên đỉnh đầu, trong lòng đột nhiên sinh ra mấy phần minh ngộ, cũng có lẽ là mấy phần may mắn a, nàng tự nghĩ: "Vô lượng thọ phật, bần ni tu Phật cả một đời, kiềm chế bản tính của bản thân, rốt cuộc là đúng hay sai?"
Ầm ầm!
Còn chưa chờ Huyền Lưu Ly tiếp tục suy nghĩ, một tiếng nổ vang liền truyền đến từ trên đỉnh đầu, trong nháy mắt liền làm ảnh hưởng đến Huyền Lưu Ly, trực tiếp cắt đứt cử động thiêu đốt tinh huyết của nàng, một cỗ đại lực tràn trề ầm ầm đánh tới, thậm chí là chia cắt Quan Âm ngàn tay ngàn mắt trên đỉnh đầu của nàng, mang theo ánh nắng mặt trời chiếu vào bên trong Trầm Ngọc Cốc.
"Hả?" Huyền Lưu Ly mờ mịt ngẩng đầu, ánh nắng rơi vào trong cốc, trong ánh mặt trời có một bóng người cao lớn nổi bật, chân đạp mây bảy màu, lưng tựa vào Đại Nhật Quang Luân, nhất là cái đầu trọc sáng loáng kia, nhìn rất là đẹp trai, đúng là hắn, chỉ cần dùng một đòn liền có thể phá kết giới phật quang mà bản thân nàng toàn lực chống lên.
"Là ai?" Huyền Lưu Ly dốc hết toàn lực trợn to hai mắt, nhưng lại không thấy rõ tướng mạo của đối phương, chỉ có thể nghe được âm thanh quen thuộc truyền đến: "Ta tới cứu ngươi!"
Tới cứu ta? Làm sao có thể, sư thúc ở trong Phật Môn không có khả năng đến nhanh như vậy, hơn nữa cái bộ dáng trang nghiêm này, còn có cái đầu trọc sáng loáng, đám mây bảy màu, Đại Nhật Quang Luân, còn có cỗ lực lượng kinh khủng này...
Chẳng lẽ là Phật Tổ đã cảm ứng được suy nghĩ của bần ni, thế là đặc biệt phái Kim Thân La Hán xuống? Không, không, không, không có đạo lý, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Huyền Lưu Ly hấp háy mắt, si ngốc nhìn vào thân ảnh càng ngày càng đến gần.
Nàng lập tức đốn ngộ.
Đây chính là duyên phận a! Bần ni vào trước khi chết cảm ngộ về việc kiềm chế bản tính rốt cuộc là đúng hay sai, kết quả là bản thân liền lập tức được cứu, điều này nói rõ cái gì?
Điều này nói rõ là ngã Phật cũng cảm thấy bần ni kiềm chế bản tính là sai! Cho nên mới cho thêm một cơ hội để bần ni làm lại!
Thì ra là thế!
Thì ra là như vậy a!
"Vô lượng thọ phật, bần ni rốt cuộc đã hiểu rõ." Huyền Lưu Ly chắp tay ở trước ngực, khẽ quát một tiếng phật hiệu, chợt rốt cục không nhịn được nữa, bởi vì kết giới bị phá vỡ, pháp tướng vỡ nát dẫn đến trọng thương, cả người trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Mà ở phía đối diện, Trần Khuynh Địch thì dùng vẻ mặt kinh dị mà nhìn Huyền Lưu Ly lấy đầu đập vào mặt đất.
"Vị ni cô này đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi còn rất tốt, đột nhiên ập phía ta, may mà ta né nhanh, bằng không thì đã bị đập trúng."
Bất quá Trần Khuynh Địch cũng nhìn thấy Trần Tiêm Tiêm té xỉu ở bên cạnh.
"Tiêm Tiêm sư muội!"
"Con m* nó, đã ngất đi rồi sao? Vậy ta rốt cuộc là trang bức cho ai nhìn, ngay cả một chút hiệu quả chấn động cũng đều không có!"
"Tiêm Tiêm sư muội? Tiêm Tiêm sư muội?" Trần Khuynh Địch nhẹ nhàng lung lay bả vai của Trần Tiêm Tiêm, khá là khẩn trương nói ra. Mà Trần Tiêm Tiêm thì vẫn ở trong trạng thái hôn mê, không có phản ứng, rõ ràng là trên toàn thân cao thấp không có bất kỳ một vết thương nào, nhưng lại rơi vào trong hôn mê.