"Không được tiến vào." Ninh Thiên Cơ trừng Ngô Không một cái, nói ra không có một chút khách khí nào: "Thuần Dương Cung chúng ta mất đi liên hệ với ba đệ tử, còn có một vị đệ tử bị triều đình tính toán đang rơi vào trong tay của Bái Hỏa Ma Giáo, hiện tại ta đang cảm thấy rất phiền, ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng nên trêu chọc ta, bằng không thì ta sẽ phải rút kiếm giết người."
"Không sao." Ngô Không mỉm cười nói: "Ngươi chặt không chết nổi bần tăng, Ninh Tam Kiếm."
Thân làm võ giả có cùng bối phận với Ninh Thiên Cơ năm đó, Ngô Không tự nhiên hiểu rõ Ninh Thiên Cơ hơn so với ngoại nhân một chút, tên gia hỏa này nhìn qua vân đạm phong khinh, trên thực tế lại cực kỳ rắm thúi, một khi tiến hành chiến đấu, chính là chém ra ba kiếm với tất cả sức mạnh, người có thể ngăn cản được thì là đối thủ ngang tay, còn không cản được tự nhiên là sẽ bị chặt chết, cho dù là một chút mặt mũi cũng không cho.
Kết quả là bởi vì như vậy, ở trên giang hồ tự nhiên là có lời đồn, Ninh Thiên Cơ dùng ba kiếm chém vỡ đại trận! Ninh Thiên Cơ dùng ba kiếm chém đứt Quang Minh Đỉnh! Ninh Thiên Cơ dùng ba kiếm vân vân, ha ha ha, nghe vào có vẻ đặc biệt cường hãn, trên thực tế ở trong mắt của võ giả đồng cảnh giới, bất quá chỉ là rắm thúi, tự nhiên là đặt cho hắn một cái biệt hiệu Ninh Tam Kiếm.
"Ngươi nói cái gì?" Thấy Ngô Không cà khịa bản thân, Ninh Thiên Cơ lập tức nhíu mày nói: "Vương Nhị Cẩu, ngươi có gan thì lặp lại một lần nữa? !"
Phương Trượng Phật Môn - Ngô Không, xuất thân ở trong một thôn trang nhỏ ở bên cạnh chân núi Tu Di Sơn, vào thời đó ở trong các thôn trang thường lưu hành thói quen "đặt tên xấu dễ nuôi", bởi vì vậy tục danh mà trước khi Ngô Không xuất gia cũng tương đối đơn giản mộc mạc, tràn đầy phong tình hương thổ, phóng nhãn ra toàn bộ thiên hạ, người biết rõ cái tên này bất quá chỉ có thể đếm ở trên đầu ngón tay.
Thật không may, Ninh Thiên Cơ lại chính là một người ở trong đó.
Khuôn mặt của Ngô Không lập tức trở nên đen thui.
Trong lúc nhất thời, ở phía trên đỉnh Quan Sơn, cuồng phong gào thét, sấm sét bùng nổ, bầu không khí ở giữa hai đại cường giả tối đỉnh cũng càng thêm hiểm ác!
Ninh Thiên Cơ và Ngô Không nhìn chằm chằm vào nhau, khí thế trên người cũng bắt đầu dâng cao.
Ầm ầm!
Hư không sinh ra sấm sét, gió mạnh thét gào, hai mắt của Ngô Không dần dần bị phật quang màu vàng bao phủ, mặc dù trên người vẫn mặc áo vải như cũ, nhưng uy nghiêm trên người lại càng trở nên nặng nề, trên đỉnh đầu càng là có mây đen bao phủ, lôi điện chập trùng, trong lúc nhất thời, vậy mà bao trùm hơn phân nửa Quan Sơn, phảng phất như là thiên phạt giáng lâm.
Mà ở phía đối diện, Ninh Thiên Cơ thì mở mắt ra, nhìn xuyên thấu qua tầng mây đen kia, hắn có thể nhìn thấy ở phía trên bầu trời, một toà tượng Phật đứng sừng sững ở trong hư không, che phủ nửa bầu trời, lẳng lặng mà nhìn xuống hắn, phảng phất như sau một khắc nữa sẽ vỗ xuống một chưởng, triệt để trấn áp hắn.
Đó là Đại Nhật Như Lai Kim Thân!
Phật Môn Ngô Không, một thân tu vi đã vượt qua Hỏa Luyện Kim Đan, chỉ cần khẽ động suy nghĩ, liền có thể khiến cho thiên địa hô ứng.
"Ha ha!" Cười lớn một tiếng, Ninh Thiên Cơ trực tiếp rút trường kiếm ở bên hông ra.
Hai chữ triện trên thân kiếm lấp loé quang mang, rõ ràng là văn tự vào niên đại Tiên Tần thượng cổ, tiên tổ nhân tộc dùng để miêu tả lực lượng thiên địa, hàm nghĩa của hai chữ triện này là: Thiên Hạ!
Nói một cách khác, thanh trường kiếm này là Thiên Hạ Kiếm!
Trường kiếm trắng phau vạch giữa trời một cái, kiếm khí lan tràn ra ba ngàn dặm, trực tiếp chia tách mây đen đầy trời, ngay cả toà tượng Phật như ẩn như hiện kia cũng đều lui lại nửa bước, nhường đường cho cỗ kiếm khí kinh khủng này, trong lúc nhất thời toàn bộ Quan Sơn đều chấn động, phảng phất như là muốn sụp đổ vậy.
"Thiên Hạ Kiếm, tốt cho một chuôi Thiên Hạ Kiếm, quả nhiên là thiên hạ vô song!"
Chuôi Thiên Hạ Kiếm này, chính là bội kiếm mà Ninh Thiên Cơ sử dụng từ khi xuất đạo cho tới nay, ban đầu bất quá chỉ là một chuôi kiếm sắt Ninh Thiên Cơ mua được từ tiệm đồ cổ, nhưng sau khi đi theo Ninh Thiên Cơ từ thời tuổi trẻ đến khi tung hoành thiên hạ, tử chiến mấy trăm trận lớn nhỏ, gãy đi đúc lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng đã đi đến một bước này. Nếu chỉ nhìn vào bản thân của kiếm, nó chính là một chuôi Thiên Hạ Kiếm. Nhưng nếu được Ninh Thiên Cơ cầm ở trong tay, thì đây chính là một chuôi thiên hạ vô song kiếm! Bởi vì Ninh Thiên Cơ, mới có thêm hai chữ vô song!
"Lừa trọc, xem kiếm!"
"Vô lượng thọ phật!"
Ninh Thiên Cơ xuất thủ trước, bước ra một bước, kiếm khí ngưng tụ ở trong hư không, trong lúc nhất thời Ngô Không ở trên bầu trời, vô số võ giả ở dưới chân núi, bụi đất, cỏ dại, côn trùng và thú dữ, thậm chí là ngay cả không khí vô hình cũng đều ngưng kết lại, toàn bộ thời không đều bị một cỗ kiếm ý kinh khủng định trụ ở trong một sát na này.
Mà ở trong cái thời điểm không gian đứng im tĩnh mịch này, chỉ có một mình Ninh Thiên Cơ là có thể hoạt động!
Xuất kiếm!
Kiếm thứ nhất bổ xuống đầu, rõ ràng là trường kiếm sắc bén, lại xuyên ra khí thế thái sơn áp đỉnh, phảng phất như bổ xuống không phải là một thanh kiếm, mà là một tòa thái cổ thần sơn!
Kiếm thứ hai hoành không chém một cái, chém về phía phần lưng của Ngô Không, lưỡi kiếm nhấp nháy ánh sáng trắng, sát khí ác liệt phảng phất như một bức tường đập vào mặt.
Kiếm thứ ba chém từ dưới lên, trực tiếp công kích vào hạ thể của Ngô Không, mặc dù có một chút vô sỉ, nhưng một chiêu này từ trước đến nay đều có hiệu quả rất cao, không chỉ có độ chính xác cực cao, còn có lực uy hiếp kinh khủng.
Mỗi một kiếm chém ra, Ninh Thiên Cơ đều lưu lại một đạo thân ảnh ở bên trong thời không ngừng lại, ở trên đỉnh đầu của hắn, có một thanh kiếm nguyên thần toả ra ánh vàng vạn trượng, chính là do thanh kiếm nguyên thần này đã định trụ thời không, khiến cho Ninh Thiên Cơ tuỳ ý chém ra ba kiếm về phía Ngô Không, nhưng bằng vào tu vi của Ninh Thiên Cơ, ba kiếm đã chính là cực hạn.
Oanh! Kiếm ý tiêu tán, một giây sau, thời không ngừng lại liền khôi phục lại nguyên trạng.
Kiếm khí áp sát! Ngô Không dựng thẳng râu tóc, thần quang lượn quanh trong hai mắt không nhìn ra bất luận một tia tình cảm nào, nhưng nhìn biến hóa trên khuôn mặt liền biết, hiện tại hắn nhất định đang giận mắng ở trong lòng: "Tên tiểu nhân Ninh Thiên Cơ âm hiểm! Chặt đầu khom lưng còn chưa tính, lại còn nhắm vào hạ thể giống như lưu manh đánh nhau ở đầu đường xó chợ!
Ngô Không gầm lên một tiếng, phật hiệu trào ra, khiến cho ba kiếm đã đến gần cơ thể quả thực là bị định trụ trong chốc lát, tranh thủ cho hắn đầy đủ thời gian để ứng đối.
"Ninh Tam Kiếm! Tiếp một chưởng của bần tăng!"
Ầm ầm!
Kim quang vạn trượng nổi lên từ đất bằng!
Ngô Không vươn tay ra đẩy một cái, từng đạo từng đạo Phạn văn dày đặt ở trong lòng bàn tay khuếch tán ra, hóa thành một quả cầu ánh sáng màu vàng óng, thu nạp tất cả toàn bộ kiếm khí và kiếm ảnh vào bên trong, trong lúc mơ hồ, có thể nhìn thấy một tòa linh sơn, Phật Tổ đang giảng đạo trên núi, Phật Đà dập đầu, Bồ Tát nói nhỏ ở trong quang cầu, rõ ràng là một tòa Phật Quốc!