Đây cũng không phải là thánh chỉ, mà là khẩu dụ của Thánh Thượng Đại Càn, cho nên cũng không có nhiều đường vòng quanh co, mà là vô cùng trực tiếp rõ ràng.
Mà theo mỗi một câu được Thánh Thượng Đại Càn nói ra, trên thánh chỉ mà Hà Anh Trọng lấy ra trước đó, ký tự liền bắt đầu dần dần biến hóa, mực nước màu vàng chầm chậm nhúc nhích, cuối cùng biến thành nội dung khẩu dụ vừa rồi của Thánh Thượng Đại Càn, chữ chữ như vàng ròng, được long khí vô tận rót vào, khiến cho thánh chỉ trông càng thêm thần thánh.
"Hà Anh Trọng, vào trước khi ngươi rời khỏi Tây Cương Đạo, hay đưa khẩu dụ của trẫm đến Bái Hỏa Ma Giáo."
"Vi thần tuân chỉ!"
Khẽ gật đầu, thân ảnh của Thánh Thượng Đại Càn dần dần trở nên ảm đạm, cuối cùng tiêu tán theo gió.
Mà gần như đồng thời, Ninh Thiên Cơ đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng của Trần Khuynh Địch, sau đó vỗ vào vai của hắn một cái.
"Có ma." Trần Khuynh Địch giật mình phát ra một tiếng hét quỷ dị.
"Bình tĩnh." Ninh Thiên Cơ bất mãn nhìn Trần Khuynh Địch, nói: "Thân làm chưởng giáo đời sau của Thuần Dương Cung, ngươi hẳn là phải giống như vi phụ, coi như có nhìn thấy trời sập, cũng phải là lòng không sợ hãi, tục ngữ nói tâm phải như băng ngàn năm, cho dù trời sập cũng không sợ hãi, ngươi cần phải đạt tới tâm cảnh như vậy mới được."
Trần Khuynh Địch: "…"
"Thiếu hiệp, vị này là?" Ở một bên khác, Hà Anh Trọng thu hồi thánh chỉ phiêu nhiên rơi xuống, chợt rất là tò mò nhìn về phía Ninh Thiên Cơ, hỏi.
"Đây là nghĩa phụ của ta!" Vừa nhắc tới Ninh Thiên Cơ, Trần Khuynh Địch lập tức lộ ra một bộ biểu tình đắc ý: "Ngươi khẳng định đã nghe nói qua, chưởng giáo Thuần Dương Cung đương đại, Thái Hoa Tiên Nhân, phóng nhãn ra toàn bộ giang hồ cũng là số một."
"Bớt nịnh hót." Ninh Thiên Cơ trừng Trần Khuynh Địch một cái, nhìn cái đầu trọc sáng loáng của hắn, khóe mắt chính là co lại, hỏi: "Ngươi đã xảy ra chuyện gì? Muốn đi đến Phật Môn xuất gia làm tăng nhân à? Bằng không thì tại sao lại cạo trọc lóc như vậy?"
"À ờ." Nụ cười của Trần Khuynh Địch cứng đờ: "Vào thời điểm đột phá hơi kịch liệt một chút, cho nên mái tóc đã bị thiêu rụi..."
"Cái bộ dạng lừa trọc này của ngươi khiến cho tâm tình của vi phụ trở nên tồi tệ!" Ninh Thiên Cơ nhếch miệng, chợt dùng một chưởng hung hăng đập vào cái đầu sáng loáng của Trần Khuynh Địch, một cỗ cương khí tràn vào đỉnh đầu, theo bàn tay của Ninh Thiên Cơ rời đi, một vệt màu đen hiện lên theo đó, ngay sau đó mái tóc rậm rạp liền bắt đầu không ngừng sinh trưởng ra, trong chớp mắt liền khôi phục thành mái tóc dài của Trần Khuynh Địch như lúc trước.
Đây là thuật sinh sôi!
Trần Khuynh Địch lộ ra vẻ mặt sợ hãi thán phục, nói: "Thật là lợi hại!"
"Được rồi."
Nhìn Trần Khuynh Địch đã khôi phục lại bộ dáng như trước đây, Ninh Thiên Cơ hài lòng gật gật đầu, nói: "Lần này nhìn thấy Thánh Thượng Đại Càn – người mạnh nhất thiên hạ trong truyền thuyết, người có cảm xúc như thế nào?"
"Ấy?" Trần Khuynh Địch sững sờ, vô thức vò mái tóc vừa mới mọc ra, nói: "Cảm thấy hắn thật là lợi hại!"
Ninh Thiên Cơ ngưng thần nhìn Trần Khuynh Địch, nhìn sự chờ mong nhàn nhạt trong hai mắt của hắn, chợt lộ ra vẻ mỉm cười, nghĩ thầm: "Trước đó mặc dù Khuynh Địch có tiến bộ cực nhanh, nhưng cuối cùng là vẫn còn thiếu vài phần nhiệt tình đối với võ đạo, hiện tại xem ra là đã thuận mắt hơn trước đó rất nhiều, không uổng công lần này ta cố ý lưu thủ, so với việc ta xuất thủ, vẫn là để cho tên gia hoả Đại Càn kia xuất thủ thì càng có thể kích thích ý chí phấn đấu của Khuynh Địch lên nhiều hơn, thật sự là tuyệt diệu."
"Nghĩa phụ?"
Nhìn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của Trần Khuynh Địch, Ninh Thiên Cơ vừa mới dâng lên mấy phần cảm giác vui thích lập tức hóa thành bất mãn.
Tên tiểu tử thúi này! Chẳng lẽ là không phát giác ra được hảo ý của ta hay sao?
Ngay cả một câu cảm ơn cũng không biết nói! Thậm chí là ngay cả mông ngựa cũng không biết đập!
Ninh Thiên Cơ tức giận chuyển tay tán vào đầu Trần Khuynh Địch một cái.
Trần Khuynh Địch: "? ??"
---
Tại Bái Hỏa Ma Giáo, ở bên trên Quang Minh Đỉnh thuộc Hỏa Diễm Sơn.
Doanh Phượng Tiên trừng lớn hai mắt, gắt gao mà nhìn Giáo Chủ Bái Hỏa Ma Giáo trước mắt, mà đối phương cũng là không nói một lời, cứ như vậy nhìn nàng thông qua mặt nạ, hai người cứ nhìn nhau như thế này, không có ai lùi bước, trong chớp mắt, liền trôi qua trọn vẹn một canh giờ, con mắt của Doanh Phượng Tiên cũng đã khô.
"Ta đã nói rồi, ta sẽ không gia nhập vào Bái Hỏa Ma Giáo!"
"Ngươi không có lựa chọn." Giáo Chủ Bái Hỏa Ma Giáo bình tĩnh nói ra: "Huống hồ tới cái tình trạng này như bây giờ, coi như ta nguyện ý thả ngươi đi, lão sắc ma Thuần Dương Cung kia cũng sẽ không đồng ý, cho nên bất kể như thế nào, ngươi cuối cùng cũng đều sẽ phải gia nhập vào Bái Hỏa Ma Giáo chúng ta, trở thành Thánh Nữ đời sau của Bái Hỏa Ma Giáo chúng ta, nắm giữ Thánh Hỏa Lệnh."
Doanh Phượng Tiên: "? ?"
Doanh Phượng Tiên cơ trí bén nhạy chuẩn xác bắt được trọng điểm trong câu nói vừa rồi của Giáo Chủ Bái Hỏa Ma Giáo.
Lão sắc ma Thuần Dương Cung!
Mặc dù không muốn gia nhập vào Bái Hỏa Ma Giáo, nhưng Doanh Phượng Tiên vẫn rất hiểu đối với thực lực của Giáo Chủ Bái Hỏa Ma Giáo, dù sao thì ngay cả sư huynh có dung nhan tuyệt thế, khí chất vô song, thiên phú kinh người ở trong mắt của nàng, ở trong tay của vị Giáo Chủ Bái Hỏa Ma Giáo này cũng đều là không có một chút sức phản kháng nào, bởi vậy có thể thấy được thực lực của đối phương.
Mà có thể khiến cho một vị cường giả như vậy dùng ba chữ "lão sắc ma" để gọi…phóng nhãn ra toàn bộ Thuần Dương Cung, sẽ không phải là...
Doanh Phượng Tiên bỗng nhiên lắc đầu, ném tạp niệm ra khỏi đầu, nói: "Cho dù như thế nào, nói tóm lại là ta sẽ không gia nhập!"
Nói đùa, bản thân nàng nếu như rời khỏi Thuần Dương Cung đi đến Bái Hỏa Ma Giáo, vậy thì Dương Xuân, Tiêm Tiêm sư muội, Tương Tư sư muội chẳng phải là sẽ gần quan hưởng lộc? Còn bản thân nàng thì sẽ là trời cao hoàng đế xa, nếu còn muốn tranh đoạt sư huynh cùng với các nàng mà nói, khởi điểm liền trở nên thấp hơn không ít, chớ đừng nói chi là phần thắng của bản thân nàng vốn đã không cao.
Dù sao thì nàng cũng tuyệt đối không thể rời khỏi Thuần Dương Cung!
Doanh Phượng Tiên nắm chặt bàn tay, cảm thụ được lực lượng phun trào trong thể nội, hiện tại nàng có tự tin trước đó chưa từng có, phảng phất như là được bù đắp chỗ thiếu sót nào đó vậy, cho dù là cạnh tranh cùng với các nàng Dương Xuân cùng với Tiêm Tiêm sư muội mà trước kia nàng cho rằng tuyệt đối sẽ không đuổi kịp, bây giờ nàng cũng có tự tin là sẽ không rơi vào thế yếu!
Từ lúc ban đầu, nàng âm thầm đóng vai trò như một tấm nền ở xung quanh sư huynh, nhưng mà bây giờ thì lại không giống!
Nàng cũng phải nỗ lực, chủ động xuất kích!
"Vậy sao?"
Nhìn Doanh Phượng Tiên lộ ra vẻ mặt kiên quyết, Giáo Chủ Bái Hỏa Ma Giáo nghiêng đầu một chút, mặc dù không nhìn thấy biểu lộ, nhưng Doanh Phượng Tiên có thể cảm giác được đối phương dường như có một chút buồn rầu.