Binh lính bình thường thì càng không thể leo lên, coi như là mới leo được một nửa đã té xuống, rơi xuống tan xương nát thịt, cũng chính là vì như thế, ở bên trong bốn đại Biên Hoang mặc dù Bắc Nhung là mạnh nhất, nhưng Phương Bắc lại là chỗ an toàn nhất, số lần chiến tranh còn lâu mới nhiều như ba đại Biên Hoang khác.
Mà vào giờ khắc này, ở ngay phía sau Bất Phá Thiên Quan, ở bên trong Thừa Thiên Quan.
"Chính là chỗ này a."
Trần Tiêm Tiêm cõng một bọc hành lý, mái tóc dài được cột cao, khuôn mặt như ngọc, bên hông mang kiếm, giống như một vị công tử thế gia đứng ở cửa thành, hai mắt sáng tỏ mà tràn ngập tự tin.
"Thi cử nhân, chờ sau khi hoàn thành liền đi đến Thành Thượng Kinh trao đổi cùng với Tương Tư tỷ!"
"Sư huynh hãy chờ đó! Rất nhanh ta sẽ đến với sư huynh!"
Ở trong kinh thành, Trần Khuynh Địch vừa mới thu xếp tốt bỗng nhiên rùng mình một cái, hít vào một ngụm khí lạnh.
---
Xem như là tẩm cung của Thái Tử, Đông Cung tên như ý nghĩa, tọa lạc tại phía đông hoàng cung, hơn nữa chim sẻ tuy nhỏ nhưng lại đầy đủ ngũ tạng, cho nên phối trí ở Đông Cung kỳ thật chính là một cái triều đình nhỏ, lịch đại Thái Tử ở trong Đông Cung đều sẽ sớm tiếp xúc với triều chính, hơn nữa quan viên thương thảo cùng với Thái Tử ở trong Đông Cung, xem như là tham khảo để sau này đến Vị Ương Cung.
Đây cũng là một loại thủ đoạn bồi dưỡng Thái Tử của Đại Càn, dù sao nếu thì để cho một Thái Tử từ trước cho tới bây giờ đều không tiếp xúc với triều chính, ở dưới tay cũng không có bất kỳ thế lực nào, toàn bộ Đại Càn chỉ sợ đã sớm loạn, hơn nữa không chỉ là quan văn, ở trong Đông Cung thậm chí còn có Lục Suất chuyên môn phụ trách bảo vệ Thái Tử.
Lục Suất là một phần quân đội trực thuộc của Thái Tử, có số lượng không nhiều, toàn bộ đều nhờ bản thân Thái Tử bỏ vốn để nghĩ biện pháp biên chế, cho nên Lục Suất có thực lực như thế nào đều chủ yếu phải nhìn vào năng lực của Thái Tử, mà năng lực của Thái Tử Đại Càn Võ Chiêu Không hiện nay, chính là không mạnh không yếu, cũng được xưng tụng là một vị Thái Tử bình thường, cho nên Lục Suất của Thái Tử cũng là trung quy trung củ.
Mà vào giờ khắc này, ở trong Đông Cung lại có một vị khách nhân đến.
"Gặp qua Thái Tử điện hạ!" An Quốc Hầu Khương Hằng vừa chắp tay về phía thanh niên trước mặt, vừa dùng ngữ khí cung kính nói ra.
Thanh niên nhìn qua có bề ngoài hết sức trẻ tuổi, bất quá chỉ khoảng hai mấy tuổi, nhưng ở trên khóe mắt lại mang theo một tia nếp nhăn, còn có khí tức ở trên người mặc dù cường thịnh, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra mấy phần xu hướng suy tàn, lộ rõ ra số tuổi thật của hắn, mà ở trong Đông Cung có thể có được phần tu vi này, dĩ nhiên chính là Thái Tử Đại Càn!
"An Quốc Hầu vừa mới xuất quan không lâu, thế mà liền đi đến nơi này của bản cung, thật sự là khiến cho bản cung vô cùng vui mừng a." Thái Tử mỉm cười với Khương Hằng, bất quá ánh mắt sau khi rơi vào trên người của Khương Hằng, biểu lộ của Thái Tử lại trở nên kinh ngạc: "Ách, chuyện này, An Quốc Hầu, đầu của ngươi?"
Thần sắc của Khương Hằng lập tức trở nên hết sức tái nhợt, đồng thời cái ót cũng truyền tới từng trận đau đớn.
Trần Khuynh Địch đáng chết!
"Vào thời điểm luyện công trước đó, khí trùng nguyên thần, kết quả là đau đầu sốc hông, cũng không chuyện gì."
Thái Tử: "? ??"
Khí trùng nguyên thần? !
Lời này mặc dù dễ nghe, kỳ thật dùng thuyết pháp càng đơn giản hơn chính là dùng cương khí để đánh vào đầu! Gặp quỷ, đầu năm nay lại còn thật sự có loại ngớ ngẩn dùng cương khí đánh vào đầu của mình a, hơn nữa kinh khủng nhất là còn đau đầu sốc hông, đánh vào đầu mà còn có thể sốc hông hay sao? !
Nói trở lại, nếu đau đầu sốc hông, vậy thì vị An Quốc Hầu này không phải là đã biến thành ngớ ngẩn rồi đó chứ? !
Dừng lại một chút, Thái Tử quan sát Khương Hằng, nói ra từ trong thâm tâm: "An hầu không hổ là Hầu Gia do tự tay phụ hoàng sắc phong, thật sự là hồng phúc tề thiên."
Khương Hằng ngẩng đầu một cái, ưỡn ngực nói: "Điện hạ quá khen rồi!"
Thái Tử cũng không quan tâm đến thái độ của Khương Hằng, xoay chuyển lời nói: "Đúng rồi An Quốc Hầu, trước đó bản cung nghe thấy ngươi dường như đã động thủ cùng với người ta ở trước phủ đệ của Nhị Hoàng Tử? Hơn nữa đối tượng động thủ còn là vị Trần Khuynh Địch vừa mới trở về kia, sao rồi? Lấy võ công của An Quốc Hầu, xem ra là vị Trần Khuynh Địch kia đã chịu không ít đau khổ rồi a?"
Khóe miệng của Khương Hằng giật một cái, nhưng quả thực là vẫn già mồm nói ra: "Bản hầu là kỳ tài ngút trời, há lại là tên Trần Khuynh Địch kia có thể so sánh? Bất quá lần này bản hầu xuất thủ cũng đã có phát hiện mới, bản hầu phát hiện ra kỳ tài chân chính mà Thuần Dương Cung bồi dưỡng, lại không phải là Trần Khuynh Địch, mà là một vị mỹ nhân tuyệt sắc.
Thái Tử: "…"
Thân làm Thái Tử Đại Càn, tin tức của hắn linh thông cũng không phải loại gia hỏa bế quan hơn một năm như Khương Hằng có thể so sánh.
Cho nên sự tình có quan hệ đến việc Trần Khuynh Địch hiện tại đã là Võ Đạo Tông Sư, hắn cũng rất rõ ràng, vốn dĩ cho rằng Khương Hằng chính là đụng phải một cây đinh Trần Khuynh Địch, chỉ là ngại mặt mũi không nói ra, nhưng không ngờ được thế mà lại làm ra được một cái tin tức lớn đến như thế, kỳ tài chân chính mà Thuần Dương Cung bồi dưỡng?
Gặp quỷ! Một vị Võ Đạo Tông Sư còn chưa đủ là kỳ tài hay sao! Nếu còn kỳ tài hơn, chẳng lẽ còn có một người trong thế hệ tuổi trẻ đã đạt đến Hỏa Luyện Kim Đan?
Vậy thì một vị Thái Tử sống qua 300 năm còn kẹt tại Võ Đạo Tông Sư như hắn, chẳng phải là nên kẹp đầu vào cửa chết cho rồi.
"Khụ khụ." Thái Tử ho nhẹ một tiếng, chợt nói ra: "Bản cung đã hiểu, đúng rồi An Quốc Hầu, bên này bản cung có một chuyện phi thường trọng yếu muốn ủy thác cho ngươi, không biết ý của ngươi là như thế nào? Vừa vặn ngươi cũng đã đột phá đến cảnh giới Hợp Đạo Tôn Giả, chuyện này cũng có thể khiến cho ngươi dương danh trên giang hồ một phen."
Hai mắt của Khương Hằng sáng lên, thân làm "kỳ tài ngút trời thiên cổ khó gặp", hắn hiện tại cái gì cũng không thiếu, cái thiếu duy nhất đúng là thanh danh, dù sao hắn cũng chưa từng xông xáo qua ở trên giang hồ, thanh danh An Quốc Hầu cũng chỉ giới hạn tại triều đình, còn kém rất xa thế hệ trẻ của các tông môn khác.
Nhất là Trần Khuynh Địch, gặp quỷ, tên kia thì có tài đức gì, thế mà có thể xông ra một cái thanh danh Sát Nhân Cuồng Ma! Lão tử năm đó đã chém giết nhiều năm ở chiến trường Biên Cương, cũng đều không có xưng hào ngang ngược như vậy, hắn thì dựa vào cái gì!
Ý niệm tới đây, Khương Hằng lập tức chắp tay về phía Thái Tử, hỏi: "Không biết là điện hạ cần làm việc gì?"
"Đâu có đâu có."
"Sao có thể nói là việc phải làm đây, chỉ là muốn An Quốc Hầu giúp bản cung một vấn đề nhỏ mà thôi."
Nụ cười ở trên mặt của Thái Tử vô cùng ấm áp, khiến cho Khương Hằng rất là hưởng thụ, nói: "An Quốc Hầu hẳn là cũng rõ ràng, bây giờ ở Bất Phá Thiên Quan đang tổ chức thi cử nhân, muốn chọn ra Tiến sĩ có thể làm trụ cột nước nhà tiến vào kinh thành, thiếu một vị quan chủ khảo."