Thái Tử vừa dứt lời, sắc mặt của Lạc Tương Tư ở sau lưng Trần Khuynh Địch bỗng nhiên biến đổi.
Mượn bảo ngọc?
Đây rõ ràng là đang lừa dối a!
Nhìn điều kiện mà Thái Tử nói ra, phóng thích đám người Trần gia? Lúc trước Thái Tử vì nhốt Trần gia vào thiên lao không biết đã hao tốn bao nhiêu nguồn lực, hiện tại liền phóng xuất chỉ trong chớp mắt? Còn có cái gọi là tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ, nhìn qua giống như là một chức quan rất lớn, nhưng Thái Tử cũng không suy nghĩ một chút xem sư huynh là có thân phận gì.
Thân phận của sư huynh chính là đệ tử tông phái!
Thân làm đệ tử tông phái, ở Thành Thượng Kinh căn bản chính là một cây làm chẳng nên non, đến lúc đó Cẩm Y Vệ được thành lập, tất cả thành viên từ trên xuống dưới đều là người triều đình, cho dù làm tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ thì có thể làm gì? Sẽ không có một ai nghe theo sư huynh, đến lúc đó vẫn sẽ bị Thái Tử thao túng như thường.
Cho nên đây chính là một điều kiện trao đổi nhìn qua phi thường phong phú, nhưng trên thực tế lại tràn đầy bẫy rập. Nhưng không thể không thừa nhận chính là, cái điều kiện trao đổi này nhìn ở bề ngoài xác thực là rất có lực hấp dẫn.
Nói một cách khác, khối bảo ngọc mà Thái Tử muốn trao đổi kia, khẳng định là cũng phi thường có giá trị!
Chỉ ở trong một cái nháy mắt, Lạc Tương Tư liền phân tích ra tất cả những thứ này, chợt nhìn về phía Trần Khuynh Địch.
Mà vào giây tiếp theo.
"Ta cự tuyệt!" Giọng nói trong trẻo và tươi sáng vang vọng khắp đại điện, với sự kiên quyết vô song.
Lạc Tương Tư: "! !! !"
Không hổ là sư huynh! Không cần ta phải lo lắng! Sư huynh khẳng định là cũng đã nhìn ra âm mưu của Thái Tử!
"Vì sao?" Thái Tử nhìn Trần Khuynh Địch lộ ra vẻ mặt kiên định, chỉ trầm mặc trong chốc lát liền đột nhiên mở miệng nói: "Bản cung tự cho là đã vô cùng có thành ý, ngươi hẳn là cũng đã nhìn ra được rồi, hiện tại tu vi Võ Đạo Tông Sư của bản cung đã đạt đến cực hạn, nếu như không có bí pháp hoàng thất, chỉ sợ là kiếp nạn Tam Vị Chân Hỏa đã sớm giáng lâm, đây chính là thời điểm cần phải đột phá."
"Ta hiểu được." Trần Khuynh Địch gật đầu một cái, nói: "Nhưng ta vẫn cự tuyệt!""
Chuyện Trần Khuynh Địch ta thích làm nhất, chính là nói không với những người tự cho là đúng!
Thái Tử: "? ??"
Đây là lý do gặp quỷ gì!
Nhìn Trần Khuynh Địch nghiêm mặt, Lạc Tương Tư che miệng cười khẽ, sư huynh chính là sư huynh a, rõ ràng là đã xem thấu kế hoạch của đối phương, nhưng vẫn giả ngốc như cũ, cái này chẳng lẽ chính là cái gọi là đại trí nhược ngu (Kẻ tài trí giả như ngu dốt)?
Thấy Trần Khuynh Địch mềm không được cứng cũng không xong, thần sắc của Thái Tử rốt cục cũng dần dần trở nên nghiêm túc: "Trần huynh, xem ra sự tình mà ngươi lấy được từ nhị đệ của bản cung còn chưa đủ nhiều a, vậy thì bản cung sẽ nói thẳng với ngươi, nếu như không lấy được bảo ngọc, Trần gia cũng không còn cần phải tồn tại nữa!"
Trần Khuynh Địch mỉm cười, vậy mà trực tiếp đứng dậy, kiên quyết nói ra: "Ngươi đang hù ta."
Thái Tử: "? ??"
Lạc Tương Tư: "? ??"
Vào giờ khắc này, Thái Tử cùng với Lạc Tương Tư gần như là đồng thời lộ ra sự nghi hoặc, hiển nhiên là không hiểu được vì sao Trần Khuynh Địch lại đột nhiên nói ra những lời này, nhất là ở trong lòng của Thái Tử càng là sinh ra mấy phần tức giận không tên, nhìn nụ cười bình tĩnh của Trần Khuynh Địch, có một loại xúc động muốn đánh tới một quyền.
"Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy? Hoặc là ngươi muốn nhìn thấy bản cung chặt xuống mấy ngón tay của Trần Hầu, đưa cho ngươi xem?"
"Vậy thì ngươi cứ thử xem." Trần Khuynh Địch mỉm cười, ngay cả lông mày cũng đều không nháy một cái.
Ngay mới vừa rồi, hắn nương tựa theo tài trí tuyệt đỉnh cùng với linh quang trong một cái chớp mắt của bản thân, đã phát hiện ra chân tướng ở sau chuyện này!
Suy luận của Trần Khuynh Địch là giống như đúc với Lạc Tương Tư, lúc trước Thái Tử ném Trần gia vào trong thiên lao đã phải bỏ ra một cái giá lớn như vậy, làm sao sẽ phóng thích ra một cách tuỳ tiện như thế này đây?
Hơn nữa điều kiện trao đổi để phóng thích Trần gia vậy mà chỉ là một khối bảo ngọc?
Không chỉ có Lạc Tương Tư không tin, mà Trần Khuynh Địch cũng không tin, nhưng không giống với Lạc Tương Tư chính là, suy luận của Lạc Tương Tư chính là cái điều kiện phóng thích đám người Trần gia ra khẳng định là có mờ ám, nói không chừng chính là bắt xong lại thả, hoặc là dứt khoát gieo cấm chế gì đó, nhưng suy luận của Trần Khuynh Địch thì lại hoàn toàn khác biệt.
Ý nghĩ của hắn là vô cùng thuần túy và đơn giản.
Thái Tử vì sao lại dùng điều kiện phóng thích Trần gia để áp chế bản thân hắn, mà không phải là dùng lời uy hiếp tiêu diệt Trần gia để áp chế bản thân hắn?
Dù sao thì so với phóng thích, trực tiếp nói với hắn là: "Nếu như không đưa bảo ngọc, sẽ giết sạch đám người Trần gia."
Nói như vậy không phải là sẽ có hiệu suất cao hơn, cũng càng có tính chất uy hiếp hơn hay sao?
Chân tướng chỉ có một cái! Mặc dù không biết vì sao, nhưng Thái Tử căn bản là không thể giết Trần gia!
Không sai, Trần Khuynh Địch dùng suy nghĩ nhạy cảm của hắn, ở bên trong mấy giây ngắn ngủi liền cho ra cái đáp án này. Hơn nữa còn tin tưởng không thể nghi ngờ đối với cái đáp án này!
"Thái Tử, ngươi không cần phải hù ta, ngươi không thể diệt được Trần gia."
Thái Tử: "! !! !"
Nhìn Trần Khuynh Địch lộ ra nụ cười tự tin, Thái Tử chỉ cảm thấy lửa giận tràn đầy bị một chậu nước lạnh xối tắt, cả người đều bình tĩnh trở lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Chẳng lẽ là ta thật sự không thể diệt được Trần gia?
Vì sao lại không thể? Chỉ là một cái Trần gia, bản thân ta chỉ cần hao một chút khí lực liền có thể nhốt bọn hắn vào thiên lao, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, tin rằng là văn võ cả triều cũng sẽ không có ai phản đối, tiêu diệt Trần gia bất quá chỉ là một sự tình tiện tay mà thôi, vào cái giờ phút quan trọng này có ai có thể ngăn cản ta tiêu diệt Trần gia.
A!
Là phụ hoàng! Đúng! Cho dù văn võ cả triều đều đồng ý, nhưng nếu phụ hoàng không gật đầu, vậy thì muốn tiêu diệt Trần gia là chuyện không có khả năng!
Như vậy thì vì sao phụ hoàng sẽ không cho phép ta tiêu diệt Trần gia?
Thái Tử nhìn về phía Trần Khuynh Địch, trong mắt rốt cục cũng hiện lên một chút kiêng kị: Nhất định là do hắn!
Thân làm đệ tử Trần gia duy nhất không bị bắt, Trần Khuynh Địch cũng không phải là người cô đơn gì, hắn là Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung, người hành tẩu trong thiên hạ, đứng sau lưng chính là Ninh Thiên Cơ! Là một vị cường giả đứng sừng sững ở trên đỉnh thế giới! Mặc dù không mạnh như phụ hoàng, nhưng cũng không phải là tồn tại có thể khinh nhục. Ở bên trên cái cơ sở này, nể mặt mũi của Ninh Thiên Cơ, phụ hoàng rất có thể sẽ không cho phép ta tiêu diệt Trần gia, kết xuống sinh tử đại thù với Trần Khuynh Địch!
Nguyên lai là như vậy a!
Sau khi nghĩ thông suốt tất cả, thần sắc của Thái Tử lập tức trở nên hết sức khó coi.
Mà sau khi nhìn thấy cái bộ dáng này của Thái Tử, Trần Khuynh Địch lại càng thêm khẳng định đối với ý nghĩ ở trong lòng của mình!