Dường như là hiểu được của ý tứ của Hoàng Thu Sinh, Trần Khuynh Địch liền nói thêm một câu bổ sung: "Hoàng đại nhân không cần phải lo lắng, ngài không thể đánh chết được ta, vừa rồi ta nói như vậy, là hi vọng ngài có thể xuất ra toàn bộ thực lực để chiến đấu mà thôi."
Hoàng Thu Sinh: "..."
Câu này so với câu vừa rồi còn muốn làm tổn thương người hơn!
"Không phải là ta khoe khoang, nhưng mà Hoàng đại nhân, có lẽ ở bên trên thực lực ta không bằng ngài, nhưng bàn về năng lực bảo mệnh thì ta lại rất mạnh, chỉ là võ đạo của ta hiện tại rơi vào bình cảnh, cần một đối thủ đủ cường đại giúp cho võ đạo của ta tiến thêm một bước, cho nên ta cần ngài mang quyết tâm đánh chết ta để chiến đấu."
"Nếu như ta có thể nhờ vào trận chiến này để đột phá, ta nhất định sẽ báo đáp Hoàng đại nhân!"
"Cuồng vọng!" Hoàng Thu Sinh còn chưa nói gì, một bộ đầu trung niên ở bên cạnh Hoàng Thu Sinh đã bước ra một bước, dùng vẻ mặt tức giận nói ra: "Trần Khuynh Địch! Đừng tưởng rằng ngươi có bối cảnh Thuần Dương Cung, liền có thể muốn làm gì thì làm ở Lục Phiến Môn! Nếu như đại nhân muốn đánh chết ngươi, ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể sống sót hay sao?"
Trần Khuynh Địch suy tư trong chốc lát, nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Ta cảm thấy là có thể."
Bộ đầu trung niên: "..."
Thở dài, Hoàng Thu Sinh ra hiệu cho vị bộ đầu trung niên kia lui ra, sau đó bước ra một bước, đứng ở trước mặt của Trần Khuynh Địch. Sau đó hắn dùng một ánh mắt giống như đã nhìn thấu hết thảy nhìn Trần Khuynh Địch, hỏi: "Ngươi đã đoán được rồi đúng không?"
"Mọi người đều nói Trần Khuynh Địch trí kế vô song, trước đó vào thời điểm ở Tây Cương Đạo, bản quan cũng đã tận mắt chứng kiến, bây giờ xem ra đúng là danh bất hư truyền, lần này ngươi tới cửa, hẳn là vì ngăn cản bản hầu nhằm vào Thái Tử a, nếu là như vậy, Lục Phiến Môn cùng với Thuần Dương Cung cũng đã không còn đường hoà hoãn."
Trần Khuynh Địch: "? ??"
"Được, bản hầu đáp ứng ngươi." Hoàng Thu Sinh thấy Trần Khuynh Địch vẫn còn giả ngu, không khỏi lắc đầu, chợt đưa tay nói: "Nếu ngươi đã quyết tâm, vậy thì hãy ra tay đi."
Mặc dù không biết chuyện ra sao, nhưng Hoàng Thu Sinh dường như là đã đồng ý giao thủ cùng với mình. Sau khi làm rõ điểm này, Trần Khuynh Địch liền lập tức lộ ra một nụ cười vô hại, sau đó bước ra một bước.
Khác biệt cùng với tuyệt đại đa số Võ Đạo Tông Sư, ở trong cơ thể của Trần Khuynh Địch cũng không có cái gọi là Võ Đạo Kim Đan, hoặc có lẽ là, đối với hắn mà nói nhục thân của hắn chính là một khoả Kim Đan, bình thường không ra tay thì thôi, khí tức nội liễm trong toàn thân, nhìn qua bình thường không có gì lạ, nhưng một khi xuất thủ, khí tức sau khi bộc phát ra, lại là cuồng bạo tới cực điểm!
Mặc dù Trần Khuynh Địch không nhận ra điều đó, nhưng ở trên đường đi của hắn, huyết chiến ở Thành Thanh Đế tại Nam Cương Đạo, ác chiến với Thái Tử Hoành Xương ở Viêm Hán Quốc, chém giết thảm liệt cùng với Võ Đạo Tông Sư ở Tiêu Thành, không chết không thôi cùng với Minh Vô Nhai ở Ung Châu Đạo, ở Tây Cương Đạo càng là một đường hát vang, đánh đâu thắng đó.
Tục ngữ nói, những người kinh lịch nhiều chuyện sẽ tự nhiên sinh ra một loại khí thế khó mà diễn tả, ở trên đường đi của Trần Khuynh Địch, huyết chiến, tử chiến, kịch chiến, những trải nghiệm khác nhau hợp nhất với nhau, được Trần Khuynh Địch vô thức dung nhập vào bên trong quyền ý của bản thân, bây giờ bước ra một bước, tự nhiên là hiện ra một cỗ khí thế trăm trận bất bại.
Cỗ khí thế này hỗn hợp ở bên trong quyền ý, theo một quyền Trần Khuynh Địch đấm ra, những nơi đi qua nguyên khí tịch diệt, vạn pháp không còn, cú đấm thẳng nhìn như thông thường lại trở nên hư ảo khó lường, phảng phất như có vô tận biến hóa, lập tức khiến cho Hoàng Thu Sinh vừa rồi còn lộ ra thần sắc bình thản hoàn toàn biến sắc, trên mặt toát ra thần sắc kinh hãi không thể ức chế.
Oanh! Quyền chưởng chạm vào nhau, đối mặt với một quyền kinh khủng của Trần Khuynh Địch, Hoàng Thu Sinh liền đưa tay vỗ ra một chưởng.
Thiên Địa Đại Cầm Nã!
Đây võ học đặc trưng của Hoàng Thu Sinh, đã từng là một chiêu dùng để bắt gọn Man tộc Võ Đạo Tông Sư tại Nam Cương Đạo, bây giờ được hắn thi triển ra toàn lực, một chưởng đánh ra phảng phất như tất cả thiên địa đều nằm trong lòng bàn tay, năm ngón tay nắm chặt bên trên thiết quyền của Trần Khuynh Địch, phảng phất như năm sợi xiềng xích tinh thiết, muốn triệt để trấn áp con hung thú này.
Một tiếng nổ mạnh trầm muộn vang lên, một đạo sóng xung kích mà mắt trần có thể thấy lấy hai người làm trung tâm khuếch tán ra, Thiên Địa Đại Cầm Nã của Hoàng Thu Sinh bất quá chỉ ở trong chốc lát liền bị thiết quyền của Trần Khuynh Địch phá vỡ, năm ngón tay bị đánh bật ra.
Mà toàn thân của Trần Khuynh Địch cũng run rẩy, lùi về phía sau hơn mười bước kéo dài khoảng cách với Hoàng Thu Sinh.
"Tốt!" Trần Khuynh Địch hét lên hưng phấn.
Quả nhiên! Hoàng Thu Sinh không hổ là đối thủ mà bản thân hắn chọn trúng! Có lẽ là vì đã xuyên việt được một thời gian dài, Trần Khuynh Địch cũng đã dần biến đổi từ người thường ở kiếp trước, hắn hiện tại đã có thể được gọi là một võ giả hợp cách, đối mặt với đòn phản kích của Hoàng Thu Sinh, hắn chẳng những không lo lắng mình có thể đánh thắng hay không, ngược lại còn lộ ra một nụ cười.
"Tích! Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, kích hoạt nhiệm vụ ẩn tàng!"
"Tên nhiệm vụ: Tôn nghiêm của võ giả."
"Giới thiệu nhiệm vụ: Mời kí chủ huyết chiến đến cùng với tổng bộ Lục Phiến Môn Hoàng Thu Sinh, ở bên trong chiến đấu thể ngộ võ đạo của bản thân, mặt khác, tổng bộ Lục Phiến Môn Hoàng Thu Sinh đã kẹt tại cảnh giới Võ Đạo Tông Sư hơn mười năm, ở một trình độ nào đó mà nói là có tình cảnh giống như kí chủ, cho nên mời kí chủ không cần lưu thủ! Hãy ôm giác ngộ đánh chết Hoàng Thu Sinh để chiến đấu a!"
"Tin rằng là Hoàng Thu Sinh cũng sẽ nghĩ như vậy!"
"Ban thưởng nhiệm vụ: Không."
"Trừng phạt nhiệm vụ: Không."
"Nhắc nhở ngoài định mức: Bổn hệ thống rất tốt với kí chủ a."
Ầm ầm! Trong lúc kịch chiến, Trần Khuynh Địch không có tâm trạng suy nghĩ về hàm nghĩa của nhiệm vụ hệ thống, hắn chỉ nhớ được có một câu: Hãy ôm giác ngộ đánh chết Hoàng Thu Sinh để chiến đấu a!
Không sai! Đồng dạng đều là võ giả, coi như là một con gà mờ như ta cũng nhận thức được điều đó, ta tin rằng Hoàng Thu Sinh khẳng định cũng sẽ giống như vậy!
Ý niệm tới đây, Trần Khuynh Địch liền mở miệng nói: "Hoàng đại nhân, hãy cẩn thận, ta muốn xuất toàn lực!"
Hoàng Thu Sinh: "..."
"Cuồng vọng!" Gầm lên một tiếng, cho dù là lấy sự hàm dưỡng của Hoàng Thu Sinh, hắn rốt cục cũng có một chút không thể kiềm chế được sự tức giận, lần thứ hai vỗ ra một chưởng, năm ngón tay nắm lại, thiên địa nguyên khí bốn phía đều nổ vang, diễn hóa ra một tòa lâu đài màu đỏ thẫm tản ra huyết khí ngất trời ở trên bàn tay, rõ ràng là bộ dáng của tổng bộ Lục Phiến Môn.
Thiên Địa Đại Cầm Nã, lòng bàn tay là nhân gian!