Khác biệt với đại đa số người, cảnh giới bây giờ của Trần Khuynh Địch là hết sức đặc thù, bởi vì nguyên nhân nhục thân Kim Đan, trong cơ thể của hắn cũng không tồn tại cương khí, khí huyết, thậm chí là lực lượng nguyên thần, mà thay vào đó thì là sinh mệnh lực, nhưng dù sao thì đây cũng là một loại sức mạnh hoàn toàn mới.
Đối với cách vận dụng loại sức mạnh này, Trần Khuynh Địch vẫn không hiểu ra sao. Nếu không thì trước đó vào thời điểm ở Thủ Phủ Thành Tây Cương Đạo, hắn cũng sẽ không làm ra cái gì gọi là Kamejoko.
Một chiêu kia nhìn qua phi thường cường hãn, nhưng trên bản chất chỉ là bạo phát KHÍ ở trong cơ thể ra mà thôi, có sự lãng phí rất lớn, mà nếu như Trần Khuynh Địch có thể hoàn toàn khống chế cỗ KHÍ này, hơn nữa tiến hành vận dụng nó với hiệu suất cao hơn mà nói, vậy thì sẽ hoàn toàn khác nhau.
Giống như là phóng thích cương khí bình thường, cùng với dùng cương khí để thi triển võ học, chênh lệch ở giữa hai loại vận dụng này là rất lớn, mà Trần Khuynh Địch không thể nghi ngờ là cũng ở vào loại tình huống này, Trần Khuynh Địch ở vào trạng thái vừa mới đột phá, khống chế đối với lực lượng bản thân kỳ thật là xa xa không bằng sự mạnh mẽ mà hắn biểu hiện.
Nhưng mà bây giờ thì lại không giống!
Hoàng Thu Sinh thân làm Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, mặc dù số lần động thủ ở trong mười mấy năm qua là rất thưa thớt, nhưng như vậy tuyệt đối không có nghĩa là hắn là kẻ yếu, Nhất Quyền Khai Thiên cũng đã tạo thành tổn thương cho Trần Khuynh Địch, trong lần va chạm trước, Trần Khuynh Địch cũng cảm nhận được áp lực đã lâu không có từ trên người của Hoàng Thu Sinh.
Chính là loại áp lực này đã đốc thúc Trần Khuynh Địch thuế biến!
Vì thích ứng với uy lực của Nhất Quyền Khai Thiên, KHÍ trong cơ thể của Trần Khuynh Địch đã tự chủ vận chuyển, chảy ra khắp toàn thân hóa giải quyền kình của Hoàng Thu Sinh, vì chữa trị thân thể bị thương, KHÍ trong cơ thể của Trần Khuynh Địch càng là xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, thân thể thao túng KHÍ theo bản năng, đã hoàn mỹ rơi vào trong mắt của Trần Khuynh Địch. Đây chính là cách vận dụng KHÍ!
"Tốt!" Hét dài một tiếng, Trần Khuynh Địch liền tập trung tinh thần, bắt đầu tỉ mỉ thao túng KHÍ ở trong cơ thể, chuyển hóa KHÍ thành ánh sáng nhạt mà mắt trần có thể thấy bao trùm ở trên dưới quanh người, khiến cho hắn nhìn qua giống như là thần quang lấp lóe, bởi vì thiên địa nguyên khí hỗn loạn sinh ra trong khi hai người chiến đấu lúc trước, bây giờ không có ai có thể tới gần.
"Hoàng đại nhân! Đa tạ ngài đã hiệp trợ, không có sự hỗ trợ của ngài, ta sẽ không có khả năng tiến thêm một bước!"
"Cho nên bây giờ sẽ đến phiên ta báo đáp ngài!"
"Hãy cẩn thận!"
Vào giờ khắc này Trần Khuynh Địch chính là tràn ngập cảm kích đối với Hoàng Thu Sinh. Nếu như không phải đối phương xuất thủ toàn lực, bản thân hắn sẽ không có khả năng khống chế sức mạnh mới nhanh như vậy, có thể nói hắn có thể tiến thêm một bước đều là bởi vì Hoàng Thu Sinh!
Nguyên nhân chính là vì như thế, ta mới không thể mặc kệ tình huống của Hoàng Thu Sinh! Tin rằng Hoàng đại nhân thân làm Võ Đạo Tông Sư đỉnh phong, khẳng định là cũng muốn đột phá ở thời khắc sinh tử, trở thành võ giả Hỏa Luyện Kim Đan!
Vậy thì bây giờ ta sẽ trợ giúp ngài, Hoàng đại nhân!
"Ta sẽ ôm giác ngộ đánh chết ngài! Tiếp chiêu!"
"Cái gì? !"
Không chờ Hoàng Thu Sinh mở miệng, Trần Khuynh Địch bước ra một bước, cột sống ở phía sau lưng phát sáng, lên từng tấc từng tấc như diều gặp gió, phảng phất như một đầu cuồng long thoát khốn mà ra, đi từ dưới lên trên, vượt qua mắt cá chân, đến xương eo, cuối cùng thuận theo động tác của Trần Khuynh Địch, đấm ra một quyền!
Quyền ra trong nháy mắt, Hoàng Thu Sinh chỉ cảm thấy cả người đều bị một tòa núi lớn áp chế, căn bản là không có cách động đậy, ngay cả cương khí vận chuyển ở trong kinh mạch cũng không còn được như ý, ở trong tầm mắt chỉ còn lại một nắm đấm thép, thanh âm huyên náo bên tai càng là biến mất trong nháy mắt, phảng phất như bị một loại đồ vật nào đó lớn hơn bao trùm vậy.
Không hoa lệ như nhiều võ học khác, một quyền này của Trần Khuynh Địch chính là một loại thủ đoạn phát kình trong Bát Cực Quyền, vận động từ mắt cá chân, người vặn sang một bên, vận chuyển động lực từ xương cột sống đến cánh tay, sau đó bỗng nhiên bộc phát ra, có thể nói là một quyền kéo theo cơ bắp toàn thân.
Chỉ bất quá bây giờ Trần Khuynh Địch cũng không phải là dùng cơ bắp, trong một quyền đánh ra này cũng không phải là động lực thông thường, mà là năng lượng giết vị Tà Thần thiên ngoại ngày đó!
Đối mặt với một quyền này, cả người của Hoàng Thu Sinh đều trở nên trắng bệch, một cỗ cảm giác nguy cơ kịch liệt quét sạch toàn thân, trực giác luyện được trong thời gian lăn lộn giang hồ đã nói cho hắn biết, một quyền này thật sự có khả năng đánh chết hắn! Hơn nữa khả năng còn không phải là quá thấp, mà tối thiểu là hơn bốn thành!
Ý niệm tới đây, cả người của Hoàng Thu Sinh phảng phất như là thể ngộ được điều gì vậy, khí chất cao quý được dưỡng ra trong thời gian làm Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn đã không còn sót lại một chút gì, thay vào đó thì là một cỗ hung lệ khó tả, hai mắt trợn lên, ở bên trong ánh mắt càng là lộ ra sự tàn nhẫn mà đã lâu không xuất hiện.
Muốn giết ta? Vậy thì ngươi cũng đừng hòng sống tốt!
Không do dự một chút nào, Hoàng Thu Sinh trực tiếp dùng tay phải điểm lên mấy cái đại huyệt trên người, toàn bộ cánh tay lập tức bộc phát ra một trận huyết quang, một đạo khe hở mà mắt trần có thể thấy khuếch tán ra theo cánh tay, đồng thời cả người của Hoàng Thu Sinh càng là lập tức gầy xuống một vòng, phảng phất như là thân thể bị đào rỗng vậy.
Nhưng thay vào đó, thì là một cỗ khí tức huyết sát ngập trời!
Đây là ma công!
Thân làm người giang hồ ngày xưa, Hoàng Thu Sinh năm đó cũng là một kẻ rất tàn nhẫn, loại ma công liều mạng này càng là dùng không có một chút kiêng kỵ nào, chỉ là về sau trở thành Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, bắt đầu chăm chút cho thân phận và địa vị của bản thân, hắn mới không còn sử dụng ma công, bịt kín nó.
Nhưng mà bây giờ, Hoàng Thu Sinh phảng phất như là tìm được về bản thân ngày xưa, hoàn toàn dứt bỏ thân phận và địa vị, ma công thúc giục tinh huyết toàn thân của Hoàng Thu Sinh, tụ tập toàn bộ ở phía trên tay phải của hắn, theo năm ngón tay phải mở rộng, tiếp tục thi triển ra Thiên Địa Đại Cầm Nã, nhưng bắt lại không phải là một phương thiên địa, mà là huyết khí bản thân của Hoàng Thu Sinh!
Không cầu ngoại vật, chỉ cầu bản thân, lấy nhân lực đối kháng thiên địa! Môn ma công này vốn là do chính Hoàng Thu Sinh sáng tạo, chính đạo là Thiên Địa Đại Cầm Nã, mà trái lại thì lại là Huyết Sát Đoạt Hồn Trảo!
Đối mặt với một quyền của Trần Khuynh Địch, năm ngón tay của Hoàng Thu Sinh uốn lượn, huyết quang lượn quanh, phảng phất như là một tầng giáp tay, cứ như vậy trực tiếp chộp vào trên nắm tay của Trần Khuynh Địch, huyết quang nổ tung trong nháy mắt, Hoàng Thu Sinh thổ huyết, toàn bộ cánh tay phải đều vặn vẹo về một hướng với góc độ mất tự nhiên.