Còn lại chính là hai vị Bái Hỏa Ma Giáo Tư Lạp Cách cùng với Lục Phiến Môn Hoàng Thu Sinh. Hai vị này trái lại là có tu vi cực mạnh, đã vượt qua Nguyên Khí Quan cùng với Nguyên Thần Quan, chỉ kém Sinh Tử Quan nữa là liền có thể tiếp dẫn kiếp nạn Tam Vị Chân Hỏa. Nhưng nếu so sánh hai người này với Thái Tử, thì vẫn còn kém hơn một bậc. Đây mới thực là nhân vật cao nhất đã vượt qua ba cửa võ đạo, đứng ở đỉnh Võ Đạo Tông Sư!
Chỉ là bởi vì nguyên nhân bản thân của Thái Tử, một mực không dám nghênh đón kiếp nạn, lo lắng bị Tam Vị Chân Hỏa đốt thành hư vô, lúc này mới một mực dừng lại ở cảnh giới Võ Đạo Tông Sư, mà bởi vì như thế, khí thế của Thái Tử mới vô cùng to lớn, vững vàng đè ép Trần Khuynh Địch, thậm chí là còn có một loại cảm giác thái sơn áp đỉnh.
Đương nhiên, ở trong này cũng có nguyên nhân Trần Khuynh Địch nhún nhường.
"Thái Tử điện hạ!" Trần Khuynh Địch trừng trừng hai mắt, uy vũ bất khuất đứng ở trước mặt của Trần Tiêm Tiêm, ngăn lại toàn bộ uy áp của Thái Tử, ở trên mặt lại toát ra mấy phần gian khổ, còn đặc biệt nghiêng mặt, để cho Trần Tiêm Tiêm ở phía sau lưng có thể nhìn thấy mồ hôi nhỏ từ trên trán và khuôn mặt của mình.
Nếu như Trần Khuynh Địch toàn lực ứng phó, mặc dù vẫn không thể chiếm được thế thượng phong, nhưng mà tuyệt đối sẽ không gian nan như vậy, chỉ là căn cứ theo phán đoán của Trần Khuynh Địch, lúc này, tuyệt đối là một cái cơ hội tốt ngàn năm một thuở a!
Thái Tử muốn cướp đoạt bảo ngọc, mà mình đã trả lại "bảo ngọc" cho Trần Tiêm Tiêm, chỉ cần lúc này làm ra bộ dáng thề sống chết cũng không theo, không thể nghi ngờ là tuyệt đối có thể vãn hồi ấn tượng của mình ở trong lòng của Trần Tiêm Tiêm! Quan trọng nhất là, nhân vật phản diện chiếm đoạt cơ duyên của nhân vật chính từ bản thân mình…sẽ biến thành Thái Tử!
Đây quả thực là trời cũng giúp ta! Nghĩ đến đây, Trần Khuynh Địch lập tức lộ ra bộ dáng càng thêm "gian nan", nói: "Chỉ cần hôm nay Trần mỗ ta còn ở đây, ngươi đừng hòng mơ tưởng xúc phạm đến sư muội của ta!"
"Thân làm Đạo Tử chân truyền, ta nhất định sẽ bảo hộ mỗi một một vị đệ tử của Thuần Dương Cung!"
"Muôn lần chết cũng không hối hận!"
Thái Tử: "? ??"
Mẹ kiếp, có cần phải khoa trương như vậy hay không, ta còn chưa có động thủ a.
Thái Tử lộ ra vẻ mặt khó hiểu, tu vi của bản thân chẳng lẽ lại thực sự lợi hại đến như vậy? Nhớ đến lần trước Trần Khuynh Địch cũng đâu có lộ ra bộ dáng không chịu nổi như thế này đâu a? Chẳng lẽ nói tu vi của ta ở trong khoảng thời gian này đã đốn ngộ, trong bất tri bất giác đã tăng lên rất nhiều? Nhất định là như vậy!
Nghĩ đến đây, trên mặt của Thái Tử lập tức lộ ra một nụ cười lạnh, thái độ lập tức trở nên cường ngạnh lên không ít: "Không cần nói nhiều! Trần Khuynh Địch! Bản cung hôm nay muốn hỏi ngươi một câu cuối cùng! Có chịu giao ra bảo ngọc hay không?"
"Ta cự tuyệt!"
"Sự tình mà Trần Khuynh Địch ta thích làm nhất, chính là nói không đối với loại người tự cho là đúng như ngươi!"
Thái Tử nghe thấy lời này, lập tức có một loại cảm giác bị nhục nhã, vỗ bàn nói: "Tốt! Hôm nay ta sẽ..."
"Chờ một chút!"
Lời còn chưa dứt, Trần Tiêm Tiêm vẫn đứng ở sau lưng của Trần Khuynh Địch cuối cùng cũng mở miệng nói: "Thái Tử điện hạ, cũng chỉ là một khối bảo ngọc đơn giản mà thôi, Tiêm Tiêm sẽ làm chủ đưa cho ngài."
Thái Tử nghe vậy lập tức vẩy lông mày một cái: "Ồ?"
"Tiêm Tiêm sư muội!" Trần Khuynh Địch lộ ra biểu tình bi phẫn, không cam lòng nói: "Đây chính là di vật mà cha mẹ muội để lại cho muội, không được! Ta không đồng ý!"
Trần Tiêm Tiêm cảm động mà nhìn vị ca ca này của mình, chợt mỉm cười nói: "Không có gì, bất quá chỉ là một khối bảo ngọc mà thôi, Tiêm Tiêm không cần thứ này, sau này vẫn có thể đứng sánh vai cùng với sư huynh!"
"Ách." Sắc mặt của Trần Khuynh Địch trở nên cứng đờ.
"Không cần phải nói nhiều, nếu như đã đáp ứng, vậy thì hãy mau giao ra!"
Thấy Thái Tử vẫn cường thế như vậy, Trần Tiêm Tiêm nhẹ nhàng đẩy tay của Trần Khuynh Địch ra, sau đó lấy hộp chứa "bảo ngọc" trước đó từ trong túi trữ vật ra, đưa cho Lưu Cẩn.
Sau khi Lưu Cẩn quăng ánh mắt tới ra hiệu là không sai, Thái Tử lập tức cười ha hả, nói: "Tốt! Không tệ, không tệ, Trần Khuynh Địch a, ngươi vẫn là nên học vị biểu muội này của ngươi một chút, người thức thời mới là tuấn kiệt a!"
"Đi! Hồi cung!"
Vừa nghĩ tới bảo ngọc đã rơi vào trong tay, Thái Tử làm gì còn có thể chờ đợi được, trực tiếp đứng dậy rời khỏi gian phòng.
Mà Trần Khuynh Địch thì nhìn bóng lưng của đối phương, xuất phát từ sự cảm khái nói thầm ở trong lòng: "Con đường phải chết của nhân vật phản diện lại còn bị cướp đi. Vị Thái Tử này, thật sự là một người tốt a!"
---
Bốn đại gia tộc Đại Càn, mặc dù đều có phủ đệ tọa lạc ở trong Thành Thượng Kinh, nhưng trên thực tế là ở trong bốn đại thế gia này chỉ có Trần gia là hưng khởi trong mười năm gần đây, ba đại gia tộc còn lại toàn bộ đều có lịch sử lâu đời, có thế lực trải rộng ra cả nước, cũng chính vì là như thế, vào thời kỳ Đại Càn khai quốc mới lôi kéo bọn họ.
Cũng chính là vì như thế, thế gia vẫn luôn phảng phất như là ký sinh trùng sinh trưởng ở trên người của Đại Càn, không ngừng hút lấy chất dinh dưỡng của Đại Càn, nhưng lại không làm ra cống hiến, thậm chí là vào thời điểm hoàng quyền sa sút, những thế gia này thậm chí sẽ liên hợp lại với nhau, lấy ba đại gia tộc làm hạch tâm ngoại trừ Trần Gia, tranh đoạt lợi ích với Hoàng Đế.
Thẳng đến thời đại Càn Võ Đế trước mắt, loại tình trạng này mới biến mất.
Dù sao thì khác biệt cùng với các Hoàng Đế trước đây, Càn Võ Đế trước mắt có tu vi và bản lĩnh hết sức cao cường, không cần dựa vào bất kỳ một thế lực nào, chỉ bằng vào một người liền có thể đối kháng với tất cả các thế gia, nếu như không phải là bận tâm đến việc thế gia sụp đổ sẽ khiến cho quốc thể Đại Càn bất ổn, hơn nữa còn có sự uy hiếp của tông phái, chỉ sợ là Càn Võ Đế đã sớm động thủ.
Cũng chính là vì như thế, ở bên trong bốn đại thế gia, ngoại trừ Trần gia có căn cơ hoàn toàn nằm ở trong Thành Thượng Kinh, căn cơ của ba đại thế khác gia đều không nằm ở trong Thành Thượng Kinh, mà là nằm ở tổ địa của riêng mình, nơi đó mới là hạch tâm chân chính của bọn họ, mà phủ đệ ở Thành Thượng Kinh chỉ có thể xếp ở vị trí thứ hai.
Tần gia cũng chính là như thế.
Lạc Thủy, tổ địa của Tần gia chính là ở nơi này, chính là hậu duệ của huyền điểu(chim bí ẩn), có lịch sử lâu đời kéo dài từ thời đại Thượng Cổ, cho dù là ở bên trong tất cả các thế gia, cũng là gia tộc có lịch sử lâu đời nhất, đời đời đều có anh tài tuấn kiệt, cho dù là ở trong hoàng cung, Hoàng quý phi trước mắt cũng là nữ nhi dòng chính do Tần gia xuất ra.
Mà vào giờ khắc này, ở ngay trong tổ địa Lạc Thủy Tần gia, có một đạo thân ảnh khôi ngô chắp hai tay ở sau lưng, phảng phất như một ngọn núi bất động bất hủ, gió mặc gió, mưa mặc mưa đứng ở cửa ra vào tổ miếu Tần thị, lộ ra thần sắc nghiêm túc.