Ở trong khách sạn Thành Thượng Kinh.
Trần Khuynh Địch đang thu thập hành lý chuẩn bị chạy trốn.
"Sư huynh? Thật sự muốn rời khỏi Kinh Thành sớm như vậy sao?"
"Không sai." Trần Khuynh Địch quay người nhìn về phía Trần Tiêm Tiêm đang cảm thấy bối rối, nói một cách trang trọng: "Trước kia muội cũng đã nói qua, lần này Thái Tử rất có thể sẽ tạo phản, mà trước đó chúng ta lại quá thân cận với Thái Tử, lúc này cần phải chủ động rời đi để tránh hiềm nghi."
"Huống hồ lần này chúng ta đã xác định được Trần gia không có nguy hiểm ở trong thiên lao, chúng ta cũng không còn lý do để tiếp tục lưu lại trong Kinh Thành. Ta biết muội không cam lòng, nhưng lúc này ở lại Kinh Thành, không khác gì là lấy hạt dẻ trong lò lửa, chớ quên, ở sau lưng của chúng ta còn có Thuần Dương Cung."
"Nếu bởi vì sự lỗ mãng của chúng ta, mà kéo Thuần Dương Cung xuống nước, đó chẳng phải là sẽ làm lẫn lộn đầu đuôi?"
Nhìn vẻ mặt thành thật của Trần Khuynh Địch, Trần Tiêm Tiêm sau khi do dự một chút cũng gật đầu một cái, nói: "Ta hiểu rồi!"
"Vẫn là sư huynh có tầm nhìn dài hạn hơn!"
"Đâu có, đâu có." Trần Khuynh Địch cười cười.
Mà trên thực tế...hắn đương nhiên là đang nói nhảm!
Nguyên nhân chân chính cũng xa xa không có nghiêm túc như là Trần Khuynh Địch nói, nói đến cùng kỳ thật chính là do Trần Khuynh Địch đột nhiên nghĩ đến một chuyện, khối bảo ngọc bị Thái Tử đoạt đi trước đó thế nhưng là do hắn bỏ tiền ra mua ở Ngọc Thạch Trai, Trần Tiêm Tiêm không biết thì cũng thôi đi, nhưng Thái Tử làm sao lại có thể không biết?
Lúc ấy mặc dù đã lừa dối trót lọt, nhưng vạn nhất về sau bị Thái Tử phát hiện ra...đó chẳng phải là sẽ xong đời? Cho nên thừa dịp Thái Tử còn chưa kịp phát hiện ra bảo ngọc là giả, lôi kéo Trần Tiêm Tiêm chạy trốn mới là lựa chọn chính xác nhất!
"Được rồi, Tiêm Tiêm sư muội cũng nên sớm thu dọn đồ đạc a, chúng ta sẽ trở về Thuần Dương Cung."
"Ách." Lời còn chưa dứt, Trần Tiêm Tiêm liền lộ ra bộ dáng ngượng nghịu.
Trần Khuynh Địch thấy vậy liền nhướng mày, hỏi: "Sao thế?"
"Sư huynh, ta cảm thấy lúc này chúng ta không nên trở về Thuần Dương Cung."
"Hả?" Trần Khuynh Địch khá là kinh dị nhìn Trần Tiêm Tiêm, nhưng cũng không phản bác, dù sao thì hắn vẫn rất tự biết mình, cho nên liền xoay người lại, hỏi một cách nghiêm túc: "Vậy thì Tiêm Tiêm sư muội cảm thấy nên đi đâu?"
"Sư huynh quên rồi sao? Ngày hôm trước huynh mới cho ta Ngũ Nhạc Kình Thiên Quyền, Thành Thượng Kinh lại vừa vặn gần với Bắc Nhung, không bằng chúng ta đi một chuyến đến Bắc Nhung thì như thế nào? Cũng có thể thu thập ý cảnh tòa thần sơn thứ nhất."
"Ừm." Trần Khuynh Địch sờ cằm một cái, lời nói của Trần Tiêm Tiêm không thể nghi ngờ là rất có đạo lý, hơn nữa bởi vì những hành động thông minh của hắn trước đây, quan hệ giữa hắn và Trần Tiêm Tiêm không thể nghi ngờ là đã trở nên hòa hoãn hơn không ít, nên nói như thế nào đây, dùng cách nghĩ của Trần Khuynh Địch hắn mà nói, chính là từ quan hệ không chết không thôi, đã biến thành nếu cầu xin tha thứ thì vẫn có thể giữ được mạng.
Vậy thì đây chẳng phải là cơ hội để rèn sắt khi còn nóng hay sao?
Không sai!
"Được rồi! Sư huynh ta mặc dù vô cùng bận rộn, ở bên trong Thuần Dương Cung cũng có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, nhưng nếu muội đã yêu cầu như vậy, ta miễn cưỡng bồi tiếp muội đi một chuyến cũng không phải là không thể!"
"Cảm ơn sư huynh!" Trần Tiêm Tiêm mỉm cười, cúi đầu nói cảm ơn.
Đây đương nhiên là đang nói nhảm!
Ngũ Nhạc Kình Thiên Quyền có thể được luyện tập vào bất cứ lúc nào, Trần Tiêm Tiêm căn bản là cũng không để ý tới môn võ công này. Chuyện cho tới bây giờ, một môn võ công cái thế mặc dù có sự trợ rất lớn cho nàng, nhưng cũng không nhất định là cần thiết.
Điều mấu chốt thực sự là, ước định trao đổi một tháng lúc trước đã sắp đến kỳ hạn!
Nếu như ta không đoán sai, con nhóc Dương Xuân kia nói không chừng đã ở trên đường đi tới đây! Đến lúc đó ta nhất định phải trao đổi cùng với Dương Xuân, ngay sau đó con nhóc kia sẽ nghỉ ngơi trọn vẹn một tháng ở bên cạnh ca ca! Còn có loại sự tình nào khiến cho người ta cảm thấy bất an hơn chuyện này hay sao?
Từ lúc bắt đầu Trần Tiêm Tiêm đã cảm thấy như vậy, bản thân nàng cùng với Dương Xuân dường như là có một chút trùng lặp!
Con nhóc kia cả ngày cứ gọi bậy là đại ca ca, đại ca ca, mà hết lần này tới lần khác ta lại chỉ có thể gọi là sư huynh, hơn nữa dáng người của con nhóc kia vừa nhỏ nhắn vừa xinh xắn đáng yêu, nếu còn tiếp tục như vậy...địa vị em gái của ta liền bị con nhóc đó thay thế!
Vừa nghĩ tới đó, Trần Tiêm Tiêm liền cảm thấy rất là bất an, cho nên nàng đã quyết định chủ động xuất kích! Không thể nhận thua ở cái thời điểm này!
Chỉ cần nghĩ biện pháp kéo sư huynh ra bên ngoài, chạy đến một địa phương mà Dương Xuân tạm thời không tìm được, như vậy là liền có thể kéo dài kỳ hạn trao đổi! Về phần thời gian trao đổi bốn người các nàng ước định trước đó...
Ha ha! Đừng có ngây thơ! Loại vật ước định này chính là được dùng để phá vỡ! Gò bó theo khuôn phép chính là nguyên nhân thất bại chủ yếu!
"Mặc dù sẽ làm ảnh hưởng đến người khác, bất quá ta có thể nghĩ biện pháp thuyết phục Tương Tư tỷ, mà Phượng Tiên sư tỷ thì ta cũng có thể nghĩ biện pháp kéo về cùng một trận doanh."
Câu nói kia nên nói thế nào? Không sai! Yêu đương chính là cần phải không từ thủ đoạn!
Vừa hoạch định kế hoạch tương lai, Trần Tiêm Tiêm vừa âm thầm cười trộm, toàn thân tản mát ra một loại không khí khiến cho người ta không dám đến gần.
Mà cùng lúc đó.
"Bây giờ còn chưa tới thời gian trao đổi a, ngươi gấp gáp đi đến Thành Thượng Kinh như vậy là để làm gì?" Tiểu Yêu lắc đuôi, ngồi ở bên trên bờ vai của Dương Xuân nói ra, mặc dù nhìn qua không có gì khác với thường ngày, nhưng ẩn ẩn lại có một loại cảm giác không vui.
Dương Xuân cảm thấy tiểu Yêu dường như là không quá muốn đi đến Thành Thượng Kinh.
Bất quá sau khi cái ý nghĩ này xuất hiện ở trong đầu óc của Dương Xuân trong giây lát, liền bị nàng quên mất.
"Kỳ thật cũng không phải là ta vội vàng muốn đi đến Thành Thượng Kinh, chỉ là ta có một chút lo lắng về đại ca ca và Tiêm Tiêm tỷ mà thôi."
"Lo lắng?"
"Đúng vậy a, dù sao thì ta cũng đã rất lâu rồi không nghe được tin tức của đại ca ca, phải biết rằng đó chính là Thái Tử a, là Thái Tử của triều đình Đại Càn nắm giữ quyền thế ngập trời, ta lo lắng là đại ca ca có ăn thua thiệt hay không, hơn nữa Tiêm Tiêm tỷ cũng ở bên đó, ta và Tiêm Tiêm tỷ đã quen biết nhau lâu như vậy, nàng cũng là người Trần gia, ta thật sự là có một chút bận tâm tới nàng..."
"Thực sao?"
Dương Xuân chậm rãi nghiêng đầu ở dưới ánh nhìn soi mói của tiểu Yêu.
Đây đương nhiên là giả a!
Đại ca ca lợi hại như vậy, chỉ là một vị Thái Tử khẳng định sẽ không thể ngăn được đại ca ca, Dương Xuân chính là có 100% lòng tin đối với chuyện này, nhưng vấn đề mấu chốt là ở chỗ Tiêm Tiêm tỷ...cô nàng kia tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết!