Trong cái chớp nhoáng này, Trần Khuynh Địch liền cảm thấy may mắn không thôi từ trong thâm tâm vì bản thân hắn đã hòa hoãn quan hệ cùng với Trần Tiêm Tiêm.
Ông trời ơi, nhìn quan hệ bây giờ của Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân đi, 5 năm sau nếu như mình thật sự quyết tử chiến cùng với Trần Tiêm Tiêm mà nói, có trời mới biết là Dương Xuân sẽ giúp đỡ bên nào...
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, bây giờ quan hệ giữa mình cùng với Trần Tiêm Tiêm hẳn là còn chưa đạt tới mức độ phải quyết tử chiến a? Mình thế nhưng là đã trả lại bảo ngọc cho nàng! Mà người cướp bảo ngọc đi lại là Thái Tử, không hề có một chút quan hệ nào đối với mình a! Nói như vậy giữa mình và Trần Tiêm Tiêm kỳ thật cũng không có cừu hận gì a?
Mình đã an toàn rồi sao?
Mà ở bên cạnh, thấy ai cũng không có cách nào áp đảo đối phương, Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân liền cấp tốc tách ra.
"Không ngờ được Xuân sư muội thế mà có thể phát giác ra được sự tồn tại của truyền tống trận, còn muốn thông minh hơn so với dự đoán của ta a."
"Ha ha, dù sao thì ta cũng rất rõ ràng tính xấu của Tiêm Tiêm tỷ a."
Hai người giao hội ánh mắt, khẽ nhúc nhích bờ môi, truyền âm cho nhau, ở trên mặt còn mang theo nụ cười ấm áp.
Thấy một màn như vậy, Trần Khuynh Địch càng thêm kiên định với ý nghĩ ở trong lòng của mình, vô thức nói ra khỏi miệng: "Hai người các muội, nhìn qua có tình cảm rất tốt đấy."
Vừa dứt lời, Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân liền đột nhiên quay người, phảng phất như là bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Trần Khuynh Địch vậy, sắc mặt càng là liên tục biến hóa mấy lần trong chốc lát.
"Tiêm Tiêm tỷ, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Là muốn mang đến cho ta sự ngạc nhiên hay sao?"
"Đúng vậy a! Ta cứ tưởng là ngươi đã chết rồi a Xuân sư muội!"
Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm ôm nhau lần thứ hai, trên mặt đều mang theo một nụ cười chân thành.
"Dù sao thì chúng ta cũng có quan hệ rất tốt a!"
"Đúng vậy!"
"Ha ha ha..."
Nhìn bầu không khí hài hòa ở giữa Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân, khóe mặt của Trần Khuynh Địch giật một cái, mặc dù bây giờ quan hệ giữa hắn và Trần Tiêm Tiêm đã hòa hoãn không ít, nhưng ở giữa các nhân vật chính lại tương thân tương ái như vậy, ẩn ẩn có bộ dáng đứng ở cùng một mặt trận, vẫn khiến cho hắn có cảm giác bất an nồng đậm. Đây rõ ràng chính là chỉ cần đắc tội một người liền đắc tội một đám a!
"Khụ khụ." Ý niệm tới đây, Trần Khuynh Địch liền quyết định chuyển chủ đề: "Được rồi, Tiêm Tiêm sư muội, chúng ta hẳn là cũng nên đi rồi a?"
Dương Xuân ngẩng đầu, hỏi: "Đi?"
Biểu lộ ở trên mặt của Trần Tiêm Tiêm liền trở nên cứng đờ trong nháy mắt.
"Đúng vậy." Trần Khuynh Địch dùng vẻ mặt chuyện đương nhiên nói ra: "Ta cảm thấy nếu tiếp tục chờ đợi ở Thành Thượng Kinh mà nói là sẽ vô cùng phiền phức, cho nên liền định sớm rời đi, Tiêm Tiêm sư muội đã chủ động bày mưu tính kế cho ta, cho nên chúng ta định dùng truyền tống trận để rời đi, Tiêm Tiêm sư muội nói là đi tới Bắc Nhung sẽ tốt hơn so với ở đây."
"Ồ? Là như vậy sao?" Dương Xuân nhìn thoáng qua Trần Tiêm Tiêm, nói: "Đã như vậy, vậy thì cứ để ta bồi tiếp sư huynh đi đến Bắc Nhung a, còn Tiêm Tiêm tỷ…dù sao thì cũng đã sắp đến thời hạn rồi, Tiêm Tiêm tỷ hãy đến thăm Phượng Tiên một chút đi? Tiếp theo cứ giao đại ca ca cho ta là được rồi, ta nhất định sẽ chăm sóc đại ca ca thật tốt."
"Khụ khụ!" Trần Tiêm Tiêm tằng hắng một cái, sau đó nhìn về phía Trần Khuynh Địch, nói: "Không cần đi nữa đâu sư huynh."
"Hả?"
"Ở Bắc Nhung binh hoang mã loạn, rất hỗn loạn và nguy hiểm, thật sự là không thích hợp để cho sư huynh đi."
"Trước đó không phải muội nói là muốn đi đến Bắc Nhung lĩnh hội ý cảnh thần sơn hay sao?"
"Ý cảnh thần sơn có thể tìm hiểu vào bất cứ lúc nào, bây giờ chúng ta đang ở trong Trung Nguyên, không bằng trước tiên hãy đi lĩnh hội ý cảnh Thái Sơn."
"Nhưng truyền tống trận…"
"Truyền tống trận có chi phí rất cao, còn có tính nguy hiểm nhất định, không phải là lựa chọn tốt nhất."
"Thế nhưng mà Thành Thượng Kinh…"
"Ta cảm thấy sư huynh kỳ thật không cần thiết phải vội vã rời khỏi Thành Thượng Kinh như vậy! Trước đó chỉ là phán đoán của ta mà thôi, Thái Tử kỳ thật không nhất định sẽ tạo phản, hoặc coi như là có tạo phản cũng không có quan hệ gì với chúng ta, phải biết rằng Thái Tử thế nhưng đã giam cầm kẻ cầm đầu Trần gia, có tầng chứng cớ này, tin rằng sư huynh nhất định sẽ không bị những người khác xem như là đồng đảng của Thái Tử."
"Thế nhưng mà…"
"Cứ quyết định như vậy đi! Ta và sư huynh sẽ lưu lại ở Thành Thượng Kinh a!" Trần Tiêm Tiêm tăng thêm ngữ khí, gằn từng chữ nói ra.
"À, được rồi!" Ở dưới sự quyết đoán của Trần Tiêm Tiêm, Trần Khuynh Địch không tự chủ được mà gật đầu một cái, trông rất là yếu đuối.
Mà ở bên cạnh, Dương Xuân thì chỉ vào bản thân, hỏi: "Vậy ta thì sao?"
"Ai mà biết được?" Trần Tiêm Tiêm buông tay nói: "Xuân sư muội cứ đi về trước đi? Dù sao thì cũng chưa tới thời gian mà, đúng không?"
"Chuyện này là không thể được a, có trời mới biết là có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì hay không, ngươi nói xem Tiêm Tiêm tỷ?"
"Ha ha ha, làm sao có thể..."
"Ta cảm thấy không yên tâm..."
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Hai người này đang nói cái gì? Ngoài ý muốn? Chưa tới thời gian? Đây là chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra?
Nhìn Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm đang tranh chấp với nhau, Trần Khuynh Địch lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy không hiểu ra sao, sau đó ánh mắt của hắn liền rơi lên trên người của nhân viên phục vụ phụ trách tiếp đãi lúc nãy.
Không biết vì sao, vị nhân viên phục vụ kia đang nhìn hắn với một ánh mắt ngưỡng mộ, đây là ảo giác hay sao?
"Tích! Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, đã thành công kích hoạt nhiệm vụ đặc thù!" Thanh âm hệ thống đã lâu không xuất hiện đột nhiên vang lên.
"Nội dung nhiệm vụ: Hóa giải thù hận."
"Giới thiệu nhiệm vụ: Từ giờ trở đi, mời kí chủ nghĩ hết biện pháp để nịnh nọt Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm, cố gắng lấy được 100% độ tín nhiệm của các nàng, nhắc nhở kí chủ, có hoàn thành cái nhiệm vụ này hay không, sẽ trực tiếp quyết định đến tư liệu mới của hệ thống tiếp theo, cho nên mời kí chủ hãy đối đãi một cách nghiêm túc."
"Ban thưởng nhiệm vụ: Thoát khỏi cái chết trong tương lai."
"Trừng phạt nhiệm vụ: tương lai hẳn phải chết trong 5 năm sẽ giảm còn 3 năm."
Tư liệu mới, đã từng có một đoạn thời gian, mỗi lần Trần Khuynh Địch nhìn thấy ba chữ này là sẽ cảm thấy đau đầu không thôi, cũng bởi vì ba chữ này mà vô cùng căm hận hệ thống. Nhưng mà bây giờ thì lại không giông...
"Thoát khỏi cái chết trong tương lai, cái này thế mà lại trở thành ban thưởng nhiệm vụ..." Trần Khuynh Địch tự nhủ ở trong lòng: "Ta còn tưởng rằng hệ thống chỉ muốn ta chết ở trong tương lai."
"Tích, hệ thống nhắc nhở: Làm sao có thể chứ."
"Bổn hệ thống chính là đều suy nghĩ theo hướng có lợi cho kí chủ, tương lai của kí chủ chính là mộng tưởng của bổn hệ thống, căn cứ theo nguyên tắc căn bản của hệ thống và kí chủ, từ xưa đến nay sẽ không gây bất lợi cho kí chủ."
"Ha ha."