Nếu như đặt loại chuyện này ở trên người của các thánh địa võ đạo khác mà nói, có lẽ sẽ dẫn phát sự phản kháng của rất nhiều thánh địa võ đạo, từ đó sẽ kìm hãm Thánh Thượng Đại Càn, nhưng đáng tiếc là Vô Sinh Đạo bởi vì vấn đề lý niệm, mặc kệ là ở mạch nào cũng đều không phổ biến, trong ba mạch Đạo, phật, Ma, không có một mạch nào là có hảo cảm đối với Vô Sinh Đạo, kết quả là cứ như vậy trợn mắt nhìn Vô Sinh Đạo bị diệt.
Tương tự, cũng bởi vì Thánh Thượng Đại Càn bày ra thực lực ở trong một trận chiến này, toàn bộ lãnh thổ Trung Nguyên đều rơi vào trong sự yên tĩnh, vốn là còn mấy phần dấu hiệu náo động liền bị hóa giải tức thì, Thánh Thượng Đại Càn được tôn là thiên hạ đệ nhất nhân trước mắt, lấy sức một mình trấn áp thiên hạ sắp tiến vào thời kỳ loạn thế trở lại như cũ...
Kể từ đó, Vô Sinh Đạo liền chui xuống đất, ẩn giấu trong mấy trăm năm cũng không dám lộ diện, cũng bởi vậy bọn hắn mới vô cùng căm hận triều đình Đại Càn, còn có rất nhiều thánh địa võ đạo đã ngồi yên mà nhìn lúc trước.
Nhưng vẫn là một câu nói kia, là người thì đều muốn ăn ngon a! Ẩn giấu qua nhiều năm như vậy, nương tựa vào mấy phần nội tình còn lại lúc trước, Vô Sinh Đạo cuối cùng cũng đã khôi phục được một chút nguyên khí, lúc này mới một lần nữa có ý tứ lú đầu.
"Điều này phụ thuộc vào việc Thái Tử có sẵn sàng hợp tác với chúng ta hay không?"
"Mà mục tiêu thứ nhất Vô Sinh Đạo rời núi lần này, chính là ở trên người của Thái Tử. Ngoài ra chúng ta còn mời một số đồng minh."
"Bất quá là vị đồng minh có thể tin được kia dường như là đã đến muộn a."
Yêu Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm.
"Đến muộn sao?"
Yêu Nguyệt bỗng nhiên quay đầu, kém chút nữa đã bị hù chết, ngạc nhiên nhìn thanh niên đột nhiên xuất hiện ở phía sau mình, chợt lấy thế sét đánh không kịp bưng tai kéo dài khoảng cách cùng với đối phương.
"Ai? !"
Làm sao có thể!
Yêu Nguyệt lộ ra vẻ trấn định ở bề ngoài, nhưng ở trong lòng lại nhấc lên sóng lớn ngập trời! Phải biết rằng vừa rồi nàng đang một mực thi triển bí thuật cao cấp nhất của Vô Sinh Đạo, Chân Không Hàng Thế Đại Pháp, dung nhập toàn bộ nguyên thần, khí huyết, cương khí của bản thân vào trong chân không, im ắng vô hình, không mùi không vị, hơn nữa bằng vào tu vi của bản thân nàng, coi như là Võ Đạo Tông Sư hẳn là cũng không thể phát hiện ra nàng mới đúng a!
Vì sao lại bị người ta phát hiện ra! Trong cái chớp nhoáng này, ở trong đầu của Yêu Nguyệt liền loé lên vô số suy nghĩ!
Mà ở phía đối diện, Trần Khuynh Địch cảm thấy rất là đau lòng.
Hắn chỉ là nhìn thấy một vị mỹ nữ đứng cúi đầu ở ven đường, nhìn qua có dáng vẻ rất khổ não, thế là xuất phát từ phong độ thân sĩ dự định đi lên hỏi rằng có thể giúp gì được cho đối phương hay không, kết quả là đối phương lại như thiểm điện kéo dài khoảng cách cùng với hắn! Loại ánh mắt và động tác kia, phảng phất như là đang nhìn thấy đại sắc lang gì đó vậy...đây cũng quá là làm tổn thương lòng người! Rõ ràng là hắn chỉ thật sự xuất phát từ lòng hảo tâm mà thôi...
Không, không, không, không có đạo lý, đúng, nhất định là bởi vì bản thân mình xuất hiện quá đột nhiên, tuyệt đối không phải là bởi vì nguyên nhân ta không khiến cho người khác ưa thích!
Ý niệm tới đây, Trần Khuynh Địch hít vào một hơi thật sâu, ho nhẹ một tiếng, lộ ra một nụ cười với hàm răng trắng bóc đối với Yêu Nguyệt: "Khụ khụ, vị tiểu thư này, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta tên là Trần Khuynh Địch."
Yêu Nguyệt: "! !!"
Yêu Nguyệt liền hiểu được trong nháy mắt, thì ra là thế! Là vị Sát Nhân Cuồng Ma - một đời quỷ tài Trần Khuynh Địch trí kế vô song kia.
Nếu là hắn mà nói thì có thể phát hiện ra mình là một chuyện đương nhiên!
Yêu Nguyệt sau khi tỉnh ngộ cũng là hung hăng tự trách bản thân, bởi vì nguyên nhân bốn đại thánh địa võ đạo kia, nàng đã có một chút buông lỏng cảnh giác, kết quả thế mà liền bị Trần Khuynh Địch phát hiện ra.
Không được! Nhất định phải vãn hồi thế yếu mới được!
Nghĩ tới đây, Yêu Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, cũng mỉm cười đối với Trần Khuynh Địch, nói: "Nguyên lai là Trần công tử."
Ha ha! Đã nói ta không phải là loại gia hoả làm cho người chán ghét kia mà! Cô ấy còn không phải là đang cười đối với ta hay sao?
"Công tử thì không dám nhận, tại hạ chỉ là nhìn thấy tiểu thư có vẻ hơi buồn rầu ở chỗ này, cho nên muốn hỏi thăm một phen, xem thử ta có thể giúp gì được cho tiểu thư hay không?"
"Đến giúp ta?" Yêu Nguyệt hấp háy mắt.
Trần Khuynh Địch đây là đang có ý gì? Hắn cũng đã phát hiện ra mình, cho nên sẽ không có khả năng là không biết thân phận của mình, nói như vậy, chẳng lẽ hắn muốn hợp tác cùng với Vô Sinh Đạo?
Yêu Nguyệt cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng!
---
"Sư huynh đi đâu rồi?"
"Không biết!"
Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm liếc nhìn nhau, đều thấy được sự hoài nghi từ trong mắt của đối phương.
"Nói! Có phải là ngươi đã giấu đại ca ca đi rồi, dự định lén lút cao chạy xa bay cùng với đại ca ca!"
"Đây là nghi vấn của ta mới đúng!"
"Tiêm Tiêm tỷ thế nhưng đã có vết xe đổ!"
Nguyên nhân căn bản của lần đi ra ngoài này, thì là nằm ở chỗ vị tiểu thư Huyền Lưu Ly kia, bởi vì vị tiểu thư kia đột nhiên xuất hiện còn có cử động quá phận của nàng, Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm đã nhất trí quyết định, vì để tránh cho con hồ ly tinh kia tìm tới cửa lần thứ hai, thì cần phải mang Trần Khuynh Địch đi.
Kết quả của cái kết luận này, chính là lần đi ra ngoài này. Trên cơ bản chính là không chờ đợi ở khách sạn, mà là đi dạo khắp nơi, làm như vậy mới có thể rời xa dạng hồ ly tinh như là Huyền Lưu Ly.
"Ồ! Đại ca ca đang ở nơi đó!"
"Sư huynh!"
Sau khi đi được một đoạn, hai người rất nhanh liền nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc, thế là liền vui vẻ chạy tới.
"Trần công tử, ngài chính là muốn kết minh cùng với chúng ta hay sao?"
"Kết minh?" Trần Khuynh Địch lộ ra vẻ trấn định ở bề ngoài, nhưng ở trong lòng thì lại mê mang một trận.
Cô ta có ý gì? Kết minh? Chuyện này là sao a?
Mà ở phía đối diện, Yêu Nguyệt cũng lộ ra sắc mặt nghiêm túc, chăm chú nhìn biểu lộ của Trần Khuynh Địch, sau khi phát hiện ra một chút xíu biến động của đối phương, trong lòng chính là lập tức nhảy một cái: Chẳng lẽ ta đã hiểu nhầm rồi?
"Tên tuổi Sát Nhân Cuồng Ma trí kế vô song của Trần công tử đã được giang hồ công nhận, cũng không cần phải đùa giỡn Yêu Nguyệt."
"Được giang hồ công nhận? !" Trần Khuynh Địch nuốt một ngụm nước bọt, gặp quỷ, Sát Nhân Cuồng Ma trí kế vô song là cái danh hiệu quần què gì thế?
"Đương nhiên, cho dù là người của Vô Sinh Đạo chúng ta cũng đã từng nghe nói đến thanh danh của ngài, được giang hồ công nhận cũng là chuyện đương nhiên."
Vô Sinh Đạo? Đó là cái gì?
Thân làm người xuyên việt, Trần Khuynh Địch tự nhiên là không rõ ràng về Vô Sinh Đạo mấy trăm năm trước, thậm chí là nếu bảo hắn đọc thuộc lòng tên của mười đại thánh địa võ đạo, hắn chỉ sợ là cũng không đọc nổi trong một thời gian ngắn.