"Oanh!" Vừa dứt lời, toàn bộ quảng trường liền trở nên sôi trào, có không ít người của các trung, tiểu thế lực nhao nhao nhìn về phía phương hướng đám người Trần Khuynh Địch, mà cho đến giờ phút này, bọn hắn mới phát hiện ra sự tồn tại của Thuần Dương Cung, mà ngay cả người của bốn đại thánh địa võ đạo khác cũng đều đưa mắt về phía bốn người Trần Khuynh Địch.
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Chuyện này là sao a? !
"Mấy vị." Phùng Nguyên Nhất đi xuống từ phía trên đài cao, hướng về phía Trần Khuynh Địch đang hoang mang, vừa cười vừa nói: "Thánh Thượng sẽ triệu kiến người thắng, bất quá người thắng ở trên đài cao đã chủ động nhường cơ hội cho các vị, cho nên xin mời mấy vị hãy đi theo ta để gặp Thánh Thượng a."
"Ách...không thể nào! Ta thế nhưng đã chết rồi a! Tại sao còn phải đảm nhiệm cái chức Cẩm Y Vệ gì đó…à, chờ một chút a, vị đại nhân này, không biết nên xưng hô như thế này?"
"Tiểu hữu gọi ta một tiếng Phùng công công là được rồi, trên thực tế là ta cũng có quen biết với Thuần Dương Cung."
"Vậy thì...Phùng công công, nếu như ta đoán không lầm, lần này ta hẳn là đã chết ở bên trong bí cảnh rồi a, cái vị trí Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ, hẳn là cũng sẽ không đến lượt ta làm chứ?"
"Đương nhiên." Phùng Nguyên Nhất lộ ra vẻ mặt đương nhiên gật đầu một cái, nói: "Trên thực tế, lần này ở phía sau của tất cả những người tham gia đều có thế lực chèo chống, cho nên đã ngầm thừa nhận là nếu ai thu được thắng lợi, thế lực sau lưng của người đó sẽcó tư cách xác định ứng cử viên đảm nhiệm vị trí Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ, cho nên tiểu hữu sẽ không nhất định phải đảm nhiệm cái vị trí này."
"Thì ra là thế!" Trần Khuynh Địch lập tức thở phào một hơi, mà ba nữ Dương Xuân đang đứng yên lặng ở sau lưng hắn, ở trên mặt cũng mang theo vài phần suy tư của riêng mình.
Thế là mấy người Trần Khuynh Địch đi theo Phùng Nguyên Nhất rời khỏi quảng trường đi vào hoàng cung, còn lại người của rất nhiều thế lực cùng với người của bốn đại thánh địa võ đạo thì sẽ do Tổng nguyên soái Phi Hùng Quân Thần Võ Vương tiến hành an bài.
Mặc dù bốn đại thánh địa võ đạo còn có các trung, tiểu thế lực khác rất tò mò đối với mối quan hệ giữa tiểu Yêu cùng với với Trần Khuynh Địch, bất quá ở dưới sự cưỡng chế và chèn ép của triều đình Đại Càn thì bọn hắn cũng không nói gì, chỉ phóng tới những ánh mắt bén nhọn như kiếm, thật sự là đã khiến cho Trần Khuynh Địch cảm thấy vô cùng bất an.
Nói thật là vào trước đó Trần Khuynh Địch cũng không phải là chưa từng tới hoàng cung, bất quá xa nhất cũng chỉ là đi tới vị trí Thái Tử Đông Cung cùng với thiên lao trong đại nội, cũng không có xâm nhập sâu hơn, mà lần này, ở dưới sự dẫn đường của Phùng Nguyên Nhất, mấy người Trần Khuynh Địch không thể nghi ngờ là đã chân chính đi vào trong trung tâm hoàng cung Đại Càn.
Vị Ương Cung là trung tâm quyền lực chân chính của Đại Càn, là địa phương diễn ra triều hội mỗi ngày, ở bên ngoài cung điện có khoảng chừng 18 vị đại hán khôi ngô mặc giáp vàng phụ trách đứng gác, khí tức kết hợp với Vị Ương Cung, lộ ra một cỗ ý cảnh cứng như kim cương, không thể lay chuyển, khí huyết hai bên ngưng kết thành hình rồng, bay thẳng lên trời cao.
"Thánh Thượng đang chờ chư vị ở bên trong." Phùng Nguyên Nhất dừng bước lại, hướng về phía mấy người Trần Khuynh Địch gật đầu một cái.
"Ách?" Trần Khuynh Địch hấp háy mắt, hỏi: "Phùng công công, ngài không đi vào cùng với chúng ta hay sao?"
"Thánh Thượng chỉ triệu kiến các vị."
"Ồ? !"
Nghe cái ý tứ này, chẳng lẽ một lát nữa bản thân ta sẽ được yết kiến người mạnh nhất ở trong đại thế giới Trung Thổ từ khi xuyên việt cho đến nay, vị Thánh Thượng Đại Càn ở trong truyền thuyết kia?
Nói thật nếu như có nghĩa phụ tiện nghi Ninh Thiên Cơ ở bên cạnh mà nói, Trần Khuynh Địch còn có thể bình tĩnh một chút, nhưng bây giờ ở trong bốn người ở đây hắn lại là người mạnh nhất, đùi của nhân vật chính mặc dù to, nhưng đến cùng là vẫn còn chưa trưởng thành, cũng không quá tin cậy, nói đến cùng là còn phải dựa vào bản thân hắn...
Đậu xanh rau má, ở trong lòng hơi hoảng hốt a!
Chậm rãi tiến lên, Trần Khuynh Địch ở dưới sự ra hiệu của Phùng Nguyên Nhất, chậm rãi đẩy cửa chính của Vị Ương Cung ra.
Cung điện chấn động, phảng phất như không phải đẩy ra cửa chính cung điện, mà là đẩy ra một cái thế giới vậy, quang mang phun trào ra, Trần Khuynh Địch nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhanh chân đi vào bên trong Vị Ương Cung.
Dương Xuân, Lạc Tương Tư, Trần Tiêm Tiêm thì đi sát theo ở phía sau.
Sau khi bốn người đi vào trong cung điện, cửa chính cũng ầm ầm đóng lại theo đó.
Một giây sau, Trần Khuynh Địch liền nhìn thấy vị thiên hạ đệ nhất nhân - Thánh Thượng Đại Càn đánh khắp thiên hạ vô địch thủ kia.
Còn bản thân Vị Ương Cung thì rất khổng lồ, có thể tưởng tượng được vào thời điểm triều hội diễn ra mỗi ngày, văn võ bá quan mọc ra như nấm ở hai bên, tràng cảnh rốt cuộc sẽ hùng vĩ cỡ nào, mà ở trên bậc thang thứ chín của đại điện, có một chiếc ghế rồng làm bằng vàng ròng được đặt ở chỗ đó, không có trang trí hoa lệ gì.
Nhưng chính là chiếc ghế rồng kia, lại lộ ra một cỗ khí chất ở vào trung tâm thế giới, nắm giữ vạn vật, uy nghiêm tôn quý.
Mà trái lại thì là trung niên nam tử ngồi ở trên ghế rồng, không có bá khí ngất trời, cũng không có khí thế vô song, giống như là người bình thường có thể thấy được khắp nơi ở trên đường, trên người mặc long bào, hai mắt khép hờ, nhẹ nhàng gõ gõ vào tay vịn của ghế rồng, lộ ra dáng vẻ trầm tư, cùng so sánh với ghế rồng biểu tượng cho thiên địa chí tôn, lộ ra một cỗ cảm giác rất không hài hoà.
Không thể không thừa nhận, nhìn thấy cái bộ dáng này, sự khẩn trương ở trong lòng của Trần Khuynh Địch đã được hóa giải không ít.
Là cố ý sao, Thánh Thượng Đại Càn?
"Trần Khuynh Địch."
Ở bên trong Vị Ương Cung, thanh âm của Thánh Thượng Đại Càn ở trong nháy mắt liền giống như sấm sét nổ vang, trực tiếp vang lên ở trong lòng của Trần Khuynh Địch, nguyên thần kinh khủng chấn động quét qua tinh thần của hắn, cho dù là Trần Khuynh Địch đã dung luyện nguyên thần vào bên trong nhục thân, lúc này cũng đều có một loại cảm giác tâm thần chập chờn, không biết phải làm sao.
"Ngươi muốn đảm nhiệm cái vị trí Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ này sao?" Thánh Thượng Đại Càn không để ý đến Trần dị trạng của Khuynh Địch, sau khi lướt nhẹ qua ba người Dương Xuân, Trần Tiêm Tiêm, còn có Lạc Tương Tư, liền tiếp tục nói: "Nếu như ngươi muốn, trẫm hứa hẹn sẽ không can thiệp hành động của ngươi và Thuần Dương Cung."
Ý tứ của Thánh Thượng Đại Càn rất đơn giản, không can thiệp, lmang ý nghĩa dù là Trần Khuynh Địch có biến Cẩm Y Vệ trở thành tư quân của Thuần Dương Cung, hắn cũng sẽ hoàn toàn không hỏi đến!
Đây quả thực là thiên đại ân sủng!
Thánh Thượng Đại Càn rất có lòng tin, đổi lại là bất cứ người nào cũng sẽ không phản đối...
"Ta cự tuyệt!"
Thánh Thượng Đại Càn: "? ??"
"Vì sao?"
"Bởi vì sự tình Trần Khuynh Địch ta thích làm nhất, chính là nói không đối với những người tự cho là đúng kia!"
Nói đùa, cái vị trí Cẩm Y Vệ này ai thích thì tự đi mà làm, ta mới không thèm làm!