Đương nhiên theo việc về sau quan hệ giữa hắn và Trần Tiêm Tiêm còn có Dương Xuân trở nên ấm lại, loại cảm giác này ít nhiều cũng đã giảm bớt một chút, nhưng Trần Khuynh Địch vẫn đặc biệt chú ý đối với Lạc Tương Tư. Nguyên nhân chính là vì như thế, hắn mới không thể nào tiếp thu được...
Không thể nào tiếp thu được sự thật Lạc Tương Tư là nhân vật chính.
Dù sao thì từ lúc ban đầu Trần Khuynh Địch cũng đã nhận định "Mình là nhân vật phản diện", mà ở trong công thức trong đầu của hắn, nhân vật chính sẽ luôn luôn đối đầu cùng với nhân vật phản diện, bằng với nhân vật chính luôn luôn giết nhân vật phản diện, cũng là nhân vật chính sẽ luôn luôn giết bản thân hắn.
Nói một cách khác, chỉ cần là nhân vật chính, không thể nghi ngờ chính là một thanh đao treo ở trên cổ của hắn.
Nếu như hệ thống báo cho hắn biết nhân vật chính là những người khác, vậy thì Trần Khuynh Địch tối đa cũng chỉ có một chút khẩn trương, cho dù là Long Ngạo Thiên, Tần Kiền Hoàng, Thái Tử, thậm chí là vị trợ thủ sắp được phái tới kia, Trần Khuynh Địch sau khi trải qua thiên chuy bách luyện cũng chỉ sẽ mỉm cười, ngay cả lông mày cũng đều không động một cái.
Nhưng chỉ có Lạc Tương Tư là không được, bởi vì cứ như vậy, Trần Khuynh Địch sẽ không tự chủ được nhớ lại tình huống hắn nhận biết cùng với Lạc Tương Tư, những hành vi tràn ngập ý tốt của nàng trước kia, có thể hay không thật ra là muốn giết bản thân hắn? Bản thân hắn có phải là từ đầu đến cuối cũng không thấy rõ được con người của Lạc Tương Tư? Quan trọng nhất là...
"Ta rốt cuộc đã đắc tội với nàng ở chỗ nào, a a a a a a!"
Cái vấn đề này là trí mạng nhất! Lúc trước sau khi biết được thân phận của Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm là nhân vật chính, Trần Khuynh Địch bởi vì trước đó đã biết được thân phận của đối phương, vả lại cũng có hiểu biết về sự xung đột giữa bản thân và đối phương, cho nên ở trong lòng là có sự nắm chắc, nhưng Lạc Tương Tư thì lại không giống!
Mặc kệ Trần Khuynh Địch đào móc trí nhớ của mình như thế nào, cũng đều không thể tìm ra tin tức bản thân có liên quan cùng với Lạc Tương Tư!
Trần gia ta cùng với tổ tông mười tám đời của Lạc Tương Tư căn bản chính là không có một chút ân oán nào, Khuynh Địch ta từ khi ra đời đến nay càng là chưa từng gặp qua nàng, lần thứ nhất gặp mặt chính là ngay tại Thành Thanh Đế!
Mà ở Thành Thanh Đế ta cũng một mực đối xử với nàng rất tốt! Bất kể nghĩ như thế nào thì Lạc Tương Tư cũng đều sẽ không có lý do giết mình mới đúng a! Nhưng mà hết lần này tới lần khác nàng lại là nhân vật chính! Nếu như nàng là nhân vật chính, vậy thì nàng khẳng định sẽ muốn giết bản thân!
Hơn nữa kết hợp với thời gian mà hệ thống ban bố tư liệu, Trần Khuynh Địch đã cho ra được một cái kết luận rất khủng bố.
"Sẽ không phải là, Tương Tư đã muốn giết ta vào từ lúc ban đầu..."
Phàm là việc có quan hệ đến nhân vật chính, đầu óc của Khuynh Địch đều xoay chuyển nhanh hơn nhiều so với trước kia.
"Cạch!"
Dị động ở cửa phòng doạ cho Trần Khuynh Địch trực tiếp nhảy dựng lên từ trên bồ đoàn, mà sau đó thì có một bóng người phi tốc vọt vào phòng,
Ánh trăng chiếu vào, Trần Khuynh Địch tự nhiên là nhìn thấy rõ bộ dáng của đối phương.
Lạc Tương Tư! !!
Rõ ràng là nên hét lên lên sợ hãi, Trần Khuynh Địch lại vi diệu ngẩn người.
Bởi vì lúc này không giống như lúc bình thường, Lạc Tương Tư vốn dĩ một mực buộc tóc lại lúc này đã thả mái tóc dài ra, ở giữa khe hở của mái tóc dài chạm vai còn lộ ra ánh trăng, chiếu rọi khuôn mặt ửng đỏ của Lạc Tương Tư, cái bộ dáng này ở dưới góc nhìn của Trần Khuynh Địch mà nói là thật sự rất vi diệu.
Nói một cách khác, là vô cùng đáng yêu.
"Sư huynh?"
Bỗng nhiên ngẩng đầu một cái, Trần Khuynh Địch cấp tốc lấy lại tinh thần, âm điệu được nâng cao lên không tự chủ được: "Có, có chuyện gì sao?"
"Kỳ thật cũng không có chuyện gì..." Lạc Tương Tư nhẹ nhàng xoay tròn mũi chân, chắp hai tay ở sau lưng, có vẻ hơi quẫn bách, còn có một chút khẩn trương, nhưng cuối cùng vẫn dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn Trần Khuynh Địch gằn từng chữ nói ra: "Trước đó, Xuân sư muội đã nói ra sự tồn tại của tiểu Yêu cho sư huynh, Tiêm Tiêm sư muội cũng đã nói ra sự tình Phù Đồ Tháp, các nàng đều đã thẳng thắn 100% với sư huynh."
"Thấy các nàng làm như vậy, ta cảm thấy là ta cũng không thể tiếp tục trầm mặc."
"Ách?"
Không thể trầm mặc? Nàng có ý tứ gì...chẳng lẽ nói là nàng rốt cục đã không nhịn được, muốn xuống tay với ta? !
Đừng a! Chúng ta không có thù oán a!
"Kỳ thật sư huynh, ta là Thuần Dương Chi Thể, sự huynh có biết hay không?"
Trần Khuynh Địch vô thức mở miệng: "Ồ?"
Thuần Dương Chi Thể? Đó là vật gì, Trần Khuynh Địch ta có cần phải biết hay không?
Thấy Trần Khuynh Địch hoàn toàn không có bất kỳ sự cải biến nào, vẫn lộ ra biểu lộ và ngữ khí như thường ngày, Lạc Tương Tư nhẹ nhàng thở ra giống như là trút được gánh nặng vậy, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn không ít: "Kỳ thật dựa theo ấn tượng của ta, nếu sau khi sư huynh biết rõ ta là Thuần Dương Chi Thể, không phải là sẽ lộ ra vẻ mặt và ngữ khí như thế a."
"Hả?"
Vậy thì ta phải làm như thế nào?
"Lúc trước, vào thời điểm sư huynh biết rõ ta là Thuần Dương Chi Thể, thế nhưng liền muốn tiêu diệt ta không có một chút lưu tình, chiếm lấy Thuần Dương Chi Thể của ta, loại thống khổ bị móc tâm can kia đến bây giờ vẫn còn là ký ức mới mẻ..."
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Ta không phải! Ta không có! Ngươi đừng có nói mò a! Trần Khuynh Địch ta cho tới bây giờ cũng chưa từng làm qua sự tình tàn nhẫn như vậy a? !
Lạc Tương Tư ở trong bóng đêm cũng không phát giác ra được sự dao động kịch liệt của Trần Khuynh Địch, chỉ là lộ ra thần sắc hoài niệm, nhẹ nhàng nói: "Khi đó ta thật ra là vô cùng oán hận đối với sư huynh, vào lần đầu tiên nhìn thấy sư huynh liền hận không thể giết sư huynh, bây giờ nhớ lại một lần, thật sự là rất thú vị."
Muốn giết ta là rất thú vị sao?
Trần Khuynh Địch đứng ở góc tường cảm thấy rất sợ hãi, vào giờ khắc này hắn đã cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại cùng với khủng bố sinh tử của Sinh Tử Quan!
Dừng lại một chút, Lạc Tương Tư bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nói: "Sư huynh hẳn là nghe không hiểu a."
"Kỳ thật cũng không có quan hệ, ta nói cho sư huynh biết là được rồi, đây cũng là bí mật lớn nhất của ta."
"Mặc dù có một chút nói mộng giữa ban ngày, nhưng mà sư huynh…ta thật ra chính là người trùng sinh đó!"
Trong cái chớp nhoáng này, thanh âm của Lạc Tương Tư phảng phất như một đạo thiểm điện xẹt qua não hải của Trần Khuynh Địch, giống như là thể hồ quán đỉnh vậy, khiến cho Trần Khuynh Địch rốt cục cũng tỉnh ngộ lại!
Đúng thế! Không sai! Người trùng sinh! Đây không phải cũng là một trong những mô típ của nhân vật chính hay sao?
Điều này có thể giải thích nguyên nhân vì sao Lạc Tương Tư vào từ lúc ban đầu đã muốn tiêu diệt chính mình! Nói như vậy, lần này nàng tới tìm ta vào đêm hôm khuya khoắt...