Tại Đông Cung của Thái Tử.
Xem như là nơi cư trú chuẩn bị cho người thừa kế đời sau ở trong hoàng cung, bản thân của Đông Cung không chỉ là một tòa cung điện, mà là một khu kiến trúc, bao hàm vườn hoa, dược viên, hồ nước, thậm chí là các nơi săn bắn dã thú, ngoài ra còn có một đám quan viên lớn lớn nhỏ nhỏ.
Những quan viên này đều là cơ cấu tiêu chuẩn của Thái Tử ở Đông Cung, trong tương lai nếu như Thái Tử đăng cơ, vậy thì những quan viên này chính là thành viên nòng cốt của Thái Tử, đây cũng là quy củ của các triều đại trước, tránh khỏi tình cảnh xấu hổ vào lúc Thái Tử vừa mới lên ngôi, không có thần tử để sử dụng, cái gọi là "nhất triều Thiên Tử nhất triều Thần" chính là như thế.
Mà ở trong dạng thiết kế này, Đông Cung to lớn của Thái Tử thật ra cũng không có nơi nào trống trải.
Có lẽ là rất xa hoa, nhưng không có một nơi nào là vô dụng. Điểm này là giống với Đông Cung của các triều đại trước đây, chỉ có thế hệ này là khác biệt.
Đông Cung của Thái Tử thế hệ này, bởi vì sự yêu cầu mãnh liệt của Thái Tử, đã đặc biệt phá hủy một toà cung điện, dành ra một mảnh đất trống, hơn nữa còn thiết lập một lượng lớn trận pháp để tiến hành bảo hộ cùng với che đậy, ngoại trừ bản thân Thái Tử, cơ hồ là không có ai biết được ở trong mảnh đất trống này có cái gì.
Trong cung ngoài cung cũng có lời đồn, nói rằng mảnh đất trống kia chính là nơi Thái Tử bồi dưỡng tư binh, có thể tạo phản vào bất cứ lúc nào, một số ngôn quan đầu cơ còn từng dùng cái cớ này để nhằm vào Thái Tử, bất quá không biết vì sao, Thánh Thượng Đại Càn đối với chuyện này lại hoàn toàn thể hiện ra thái độ dung túng.
Thậm chí là còn căn bản không có ý tứ hỏi thăm, mà những ngôn quan đầu cơ kia, vào ngày thứ hai liền bị Thái Tử tìm tới cửa, đưa đến Bắc Nhung thực hiện nhiệm vụ ám sát Thiên Khả Hãn. Đương nhiên ở trong đó đều không ngoại lệ, toàn bộ đều là một đi không trở lại.
Sau lần sự kiện kia, liền không có ai còn dám nhấc lên sự tình mảnh đất trống của Thái Tử kia.
Sau khi kỳ tuyển chọn kết thúc, Thái Tử cũng không liên hệ với đám người Tần Kiền Hoàng, cũng không đi gặp những người khác, mà là yên lặng quay trở về Đông Cung, rõ ràng là kế hoạch tranh đoạt vị trí Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ lần này đã thất bại hoàn toàn, Thái Tử cũng không lộ ra thần sắc kinh sợ, trái lại còn lộ ra bộ dáng vô cùng bình tĩnh.
"Những thứ bản cung muốn đã được chuẩn bị xong chưa?"
Lưu Cẩn cung kính tiến tới, trên tay cầm một cái lẵng hoa, ở bên trong có nến thơm, tiền chôn theo người chết, hoa quả, giấy vàng với một loạt vật phẩm cúng tế: "Đã được chuẩn bị xong, thưa điện hạ."
"Ừm, lui ra đi, không cần phải đi theo."
Lưu Cẩn dùng ánh mắt phức tạp nhìn qua Thái Tử, sau đó cung kính cúi đầu lui xuống, thân làm cận thần của Thái Tử, hắn đương nhiên biết rõ hôm nay Thái Tử muốn làm cái gì, cho nên hắn cái gì cũng sẽ không nhiều lời.
Mang theo lẵng hoa, Thái Tử hít vào một hơi thật sâu, chợt rời khỏi tẩm cung, đi về phía mảnh đất trống trong Đông Cung, hắn đến là để thăm một người.
"Hương nhi, lại thất bại rồi, ta biết lần tuyển chọn này cho dù là phụ hoàng cũng đều âm thầm giúp ta, vốn là phải chắc chắn thành công, nhưng cuối cùng vẫn đã thất bại, bị người của Thuần Dương Cung lấy mất vị trí Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ, có lẽ là ta thật sự không có cái vận mệnh vấn đỉnh thiên hạ kia a."
"Xin lỗi, vào thời điểm hàng năm tới ta đều nói bản thân nhất định sẽ khoác long bào tới gặp nàng, kết quả qua mỗi một năm ta đều nuốt lời."
"Có phải là ta rất vô dụng hay không?"
Vừa thấp giọng thì thào, Thái Tử vừa đi vào mảnh đất trống.
Đúng thế, mảnh đất trống này, là do Thái Tử cố ý khai phá ra để làm mộ địa, mai táng một nữ tử ở chỗ này, tin rằng là sẽ không có bao nhiêu người ở trong Đại Càn nguyện ý làm như vậy? Dù sao thì đối với bọn hắn mà nói, nàng bất quá chỉ là một vị khách đi qua đường đời của bản thân mà thôi, khi còn sống là vô cùng tôn quý, nhưng sau khi chết đi vậy thì sẽ không đáng một đồng.
Lý Hương Vân, là Thái Tử Phi đã qua đời.
Ngày xưa Tần gia muốn thúc đẩy Tần Kiền Hoàng trở thành Thái Tử Phi, kỳ thật lúc đó biểu thị sự bất mãn đối với chuyện này không chỉ có Tần Kiền Hoàng, mà Thái Tử cũng đã cực lực phản đối, nếu không phải là như thế, cho dù Tần Kiền Hoàng có cường ngạnh như thế nào, chỉ sợ cuối cùng là vẫn sẽ bị đưa vào trong Đông Cung Thái Tử.
Xuyên qua từng tầng trận pháp, Thái Tử cứ như vậy yên lặng đi vào mảnh đất trống, nhìn về phía bia mộ ở trung ương...
Trong cái chớp nhoáng này, sắc mặt của Thái Tử lập tức trở nên cứng ngắc.
Bởi vì ở ngay trung ương mảnh đất trống, ở phía trước bia mộ Thái Tử Phi thế mà có một bóng người đang đứng thẳng.
Đó là một đạo thân ảnh mà Thái Tử tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
Âm thanh kinh sợ của Thái Tử vang vọng ở trong đất trống, mà Thánh Thượng Đại Càn lại không trả lời, mà là hướng về phía mộ bia, sau khi chắp tay tỏ vẻ tôn kính, lúc này mới xoay người lại.
"Chiêu Không, lại đến cho dâng hương cho nàng sao?"
"Ngươi tới nơi này để làm gì!"
Thánh Thượng Đại Càn nhìn Thái Tử hiếm khi lộ ra biểu tình giận dữ đối với mình, trên thần sắc lộ ra một tia thú vị: "Trẫm đến dâng hương cho nữ nhân của nhi tử trẫm, thân làm cha đây là một sự tình đương nhiên, không bằng nói đã nhiều năm như vậy, ngươi cũng đều không có dự định dẫn trẫm tới đây hay sao?"
"Nói năng bậy bạ!"
"Ngươi căn bản là không có tư cách tới nơi này!"
Thái Tử cơ hồ là điên cuồng mà giận dữ hét lên, ở trong cái ngày đặc thù này, hắn vốn hẳn nên cứ lẳng lặng mà ngồi ở chỗ này, bồi bạn với Hương nhi cả ngày, kết quả là lại vẫn cứ gặp gỡ người không muốn gặp nhất kia ở nơi này!
Lúc trước bản thân hắn quỳ gối ở phía trước Vị Ương Cung, cũng chỉ là vì cầu cho Hương nhi một phần linh dược duyên thọ, kết quả đối phương căn bản là thờ ơ! Chuyện cho tới bây giờ còn đi tới đây dâng hương, là dối trá bực nào! "
Thánh Thượng Đại Càn cũng không cãi lại, cũng không giải thích, cứ lẳng lặng nhìn Thái Tử, chợt lắc đầu nói: "Nói thật, ngươi thực sự không thích hợp trở thành một vị Hoàng Đế, so với ngươi, lão nhị còn có tư chất hơn một chút, trẫm anh minh cả một đời, ngươi làm sao lại không kế thừa một chút ưu điểm nào vậy?"
Toàn thân của Thái Tử run rẩy, hận không thể trực tiếp xông lên đấm 100 quyền vào người nam nhân làm cho cả một đời của hắn rơi vào trong bóng tối này.
"Nhìn đi, rõ ràng là tức giận đến muốn chết, biết rất rõ ràng là trẫm không có khả năng giết ngươi, nhưng ngươi ngay cả can đảm động tay động chân cũng không có."
"Đáng giận! Ngươi im miệng cho ta!" Rốt cục, Thái Tử đè thấp thân hình hơi hơi hướng về phía trước, dường như muốn xông lên!
Thánh Thượng Đại Càn nhướn lông mày lên: "Ừm?"
Thái Tử lại rụt trở về.