Áo Mễ Gia thế mà vừa tiếp nhận sự oanh kích của pháo Positron, vừa gào thét:
"Đừng mơ tưởng giết được ta!"
"Năm đó ngươi không giết được ta, hiện tại ngươi cũng không thể làm được! !!"
Cảm thụ được tà khí ở ngoài thân thể không ngừng bị bốc hơi, còn có ngọn lửa sinh mệnh càng ngày càng yếu ớt ở trong cơ thể, Áo Mễ Gia cắn răng một cái, thân thể nguyên bản khổng lồ thế mà bắt đầu thu nhỏ vào thời khắc này, cơ thể nguyên bản cao trọn vẹn vài chục mét, kết quả là theo một lần hít sâu của Áo Mễ Gia, vậy mà co lại khoảng chừng mười mét.
Mà những gì cơ thể co lại để đổi lấy là một vụ nổ dữ dội hơn!
"Trời tru!"
Áo Mễ Gia nhắm con mắt dọc trên mi tâm lại, nhưng gần như đồng thời, ở trên đỉnh đầu của hắn lại dâng lên một đạo thanh quang, lại hóa thành một đạo hư ảnh mắt dọc hư ảo ở trên đỉnh đầu của hắn, mắt dọc nhắm chặt, cũng không có mở ra, nhưng mà ở trong khoảnh khắc đó, Trần Khuynh Địch lại cảm thấy một cỗ sát cơ trí mạng! Cho dù thân thể đang ở bên trong khoang điều khiển của Đô Thiên Tọa, cũng sẽ có khả năng chết!
Hít vào một ngụm khí lạnh, Trần Khuynh Địch cơ hồ là không có một chút do dự nào, trực tiếp bắt đầu thôi động pháp quyết phòng ngự ở bên trong Thái Hạo Cửu Trọng Thiên Cảnh, ở bên trong chùm sáng trên đỉnh đầu, Tuế Tinh Thiên, Trấn Tinh Thiên, Hằng Tinh Thiên, ba phương trời di chuyển, hình thành một toà lọng che ba tầng, lấy thần quang làm khung, phình ra ở trên đỉnh đầu của Đô Thiên Tọa.
"Tam thiên hợp nhất, mở ra lực trường sao trời!"
"Ngăn trở cho ta!"
"Giết!"
Gần như đồng thời, mắt dọc hư ảo trên đỉnh đầu của Áo Mễ Gia chậm rãi mở ra, cũng không có dị tượng gì, nhưng trong nháy mắt bị nhắm vào, Trần Khuynh Địch cũng cảm giác được một cỗ quy tắc kinh khủng rơi vào trên người của Đô Thiên Tọa, không phải là cương khí, không phải là nguyên thần, cũng không phải là khí huyết, mà là quy tắc! Một loại quy tắc khủng bố không có cách nào thay đổi!
Chết!
Đây là cấp độ lực lượng mà Võ Đạo Tông Sư, thậm chí là Hỏa Luyện Kim Đan cũng đều không thể chạm tới, Áo Mễ Gia chung quy cũng là Tà Thần, cho dù là sắp dầu hết đèn tắt, nội tình vẫn không phải là loại Võ Đạo Tông Sư nhỏ nhoi như Trần Khuynh Địch có thể sánh ngang.
Nhưng cũng may, lúc này Trần Khuynh Địch đang ngồi ở khoang điều khiển của Đô Thiên Tọa. Lực trường sao trời được mở ra toàn diện, lọng che thông thiên hơi hơi lay động, chặn tầm nhìn của mắt dọc hư ảo!
Tinh quang ngăn cách tất cả, mắt dọc hư ảo cũng không nhìn thấy Trần Khuynh Địch, nhưng lọng che rơi vào tầm nhìn của nó vào thời khắc này lại phảng phất như lập tức vượt qua trăm ngàn vạn năm thời gian, ánh sao trở nên ảm đạm, ngôi sao rơi xuống, tam thiên sụp đổ, trong nháy mắt liền mất đi tất cả linh tính.
Lực trường sao trời sụp đổ!
Sau khi đánh tan lọng che, mắt dọc hư ảo rung động một cái, rốt cục cũng không duy trì nổi, chỉ có thể nhìn Đô Thiên Tọa một cái cuối cùng, liền triệt để tiêu tán.
Nhưng chính là cái nhìn này, lại làm cho cơ thể của Đô Thiên Tọa không ngừng rung động, tứ chi phát ra âm thanh gào thét không chịu nổi gánh nặng, phảng phất như một giây sau là sẽ nổ tung, biết rõ là bản thân đang ở trong thời khắc sống còn, chùm sáng trên đỉnh đầu của Đô Thiên Tọa mới bắt đầu vận hành, Nguyệt Luân Thiên ở vào tầng thứ nhất bắt đầu tỏa sáng rực rỡ.
Từng đạo từng đạo ánh trăng lạnh lẽo rũ xuống từ trên đỉnh đầu, rơi vào bên trên cơ thể, phảng phất như một dòng suối tinh khiết nhất, gột rửa toàn bộ lực lượng quy tắc của con mắt dọc, không lưu lại một chút dấu vết nào, bất quá sau khi làm xong tất cả những thứ này, tầng Nguyệt Luân Thiên kia xem như là triệt để trở nên phai nhạt. Rất rõ ràng là nếu không nghỉ ngơi một đoạn thời gian thì sẽ không sử dụng được.
"Phù..."
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Trần Khuynh Địch mới xem như là nhẹ nhàng thở ra giống như là sống sót sau tai nạn.
Đậu xanh rau má! Thiếu chút nữa thì lật thuyền trong mương!
Xoay chuyển ánh mắt, Trần Khuynh Địch lập tức nhìn về phía Áo Mễ Gia ở cách đó không xa, khác biệt cùng với Đô Thiên Tọa có một chút chật vật, trên người của Áo Mễ Gia ngược lại là không có thương thế gì, nhưng tà khí ở chung quanh lại yếu bớt không ít, lập tức khiến cho hai mắt của Trần Khuynh Địch phát sáng.
Có một câu nói rất hay: đại chiêu cho dù có cường hãn hơn nữa thì cũng đều có thời gian hồi chiêu. Ta không tin là ngươi còn có thể thi triển ra đại sát chiêu như vừa nãy nữa!
Ý niệm tới đây, lòng tin của Trần Khuynh Địch lập tức phóng đại, nhưng mà đúng vào lúc này.
"Bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp!"
Ở phần ngực của Đô Thiên Tọa, vị trí khoang điều khiển của Trần Khuynh Địch đột nhiên loé lên ánh sáng đỏ, hơn nữa còn loé lên rất nhịp nhàng. Theo đó, còn có một đạo thanh âm hơi có vẻ cứng ngắc: "Khoảng cách hao hết năng lượng, thoát ly khỏi chiến đấu còn có một phút rưỡi, thời gian làm Đàn Ông Thực Sự của ngài đã sắp hết."
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Trần Khuynh Địch hiện tại chỉ muốn mắng chửi Thuần Dương Đạo Tôn đã biến mất.
Tại sao ngươi không lắp đặt cho Đô Thiên Tọa những công năng tốt, ví dụ như ánh sáng Pelio, bom ánh sáng Lampart, luồng ánh sáng Dila Hume, hoặc là kém hơn một chút, ngươi làm ra một, hai cái công năng có thể biến hóa hình thái cũng tốt a, màu đỏ là tăng lực công kích lên, màu xanh nhạt là tăng tốc độ lên, còn có màu vàng là tính cân bằng?
Hết lần này tới lần khác lại làm ra cái loại thiết lập Đàn Ông Thực Sự ba phút này! Đây có phải là bẫy người hay không?
Nếu như nguyên thần của Trần Khuynh Địch lúc này cũng có thể biểu lộ ra biểu tình mà nói, đó nhất định sẽ là biểu hiện ra sự đau lòng nhức óc, trên thực tế tình cảnh của hắn bây giờ cũng xác thực là như thế, vừa mới bộc phát ra một chuỗi tuyệt chiêu, đánh cho Áo Mễ Gia đến mức bán thân bất toại, đang chờ để thu lấy thành quả thắng lợi…
Vốn dĩ dựa theo ý nghĩ của Trần Khuynh Địch, tự nhiên là sẽ không ngừng tiêu hao với Áo Mễ Gia giống như mèo vờn chuột, dùng phương thức hiệu ứng luộc ếch chậm rãi luộc chết đối phương, nhưng tình huống bây giờ lại là hoàn toàn đảo ngược, hiện tại bên không còn nhiều thời gian lại là Trần Khuynh Địch!
*Hiệu ứng luộc ếch: "Con ếch nếu được thả vào trong nồi nước sôi, thì nó sẽ lập tức nhảy ra ngoài. Tuy nhiên nếu thay nồi nước sôi bằng nồi nước lạnh, rồi từ từ đun nóng nó lên, thì cuối cùng con ếch sẽ bị nấu chín ở trong đó!"
"Khốn nạn!" Trần Khuynh Địch vừa giận mắng, vừa quả quyết lái Đô Thiên Tọa ra tay một lần nữa. Dù sao thì nếu do dự thì sẽ bại trận a!
Thời gian chỉ còn lại có một phút rưỡi, vậy chỉ có thể dùng phương thức cuồng bạo nhất trực tiếp tiêu diệt Áo Mễ Gia triệt để!
Bằng không đợi hình thức Đàn Ông Thực Sự ba phút đồng hồ của bản thân trôi qua hết, người chết sẽ là mình!
Sau khi suy nghĩ xong, chùm sáng ở trên đỉnh đầu của Trần Khuynh Địch chính là chấn động một trận, Thái Bạch Thiên rủ xuống, tay phải của Đô Thiên Tọa bắt đầu cấp tốc biến hóa, nắm đấm thu vào trong người, thay vào đó thì là một chuôi trường kiếm sắc bén màu đỏ thẫm.