"Làm sao có khả năng!"
A Cổ Liệt rơi xuống đất sau khi bay ngược trên không trung gần trăm mét, cảm nhận được cảm giác đau kịch liệt truyền tới từ cánh tay, trong lúc nhất thời lại có một chút không phản ứng kịp. Hắn biết rõ người thiếu niên trước mắt này rất mạnh, thậm chí có thể nói là một trong những võ giả Luyện Thần Phản Hư mạnh nhất mà hắn từng gặp, nhưng hắn vẫn như cũ không ngờ được, đối phương vậy mà lại mạnh đến như vậy!
Phải biết rằng, bản thân hắn thế nhưng đã kích hoạt toàn bộ đồ đằng trên toàn thân cao thấp a!
Mặc dù đồ đằng của hắn cũng không phải là tốt nhất, nhưng tốc độ, lực lượng, phòng ngự, lực bộc phát, mọi thứ đều đầy đủ, theo lý thuyết thì sức chiến đấu của bản thân ở trong cái trạng thái này coi như là ở bên trong Phản Hư Hợp Đạo cũng không tính là yếu, nhưng vì cái gì? Vì sao tên gia hỏa này lại có thể vượt cấp đánh ngang tay cùng với hắn? !
Không có đạo lý!
"Hừm.. !" A Cổ Liệt hít vào một hơi thật sâu, cấp tốc bình phục lại từ trong sự khiếp sợ.
Việc đã đến nước này, có chấn kinh như thế nào cũng không làm nên chuyện gì, có tên thiếu niên kỳ quái này ở đây, hắn hẳn là không có cách nào lấy được truyền thừa, ngược lại cũng không phải là hắn đánh không lại đối phương, mà là nơi này chung quy cũng là địa bàn của Nhân tộc, càng kéo dài thời gian, chờ đến khi đại quân Trấn Cương đến hắn cũng không thể chống đỡ nổi.
"Hừ! Vậy thì tạm thời gửi ở chỗ của ngươi, chờ đến khi tộc ta tấn công với quy mô lớn a!" Vừa dứt lời, đôi giày chiến trên hai chân của A Cổ Liệt liền loé lên một đạo đồ đằng, đó là đồ đằng một con Liệp Ưng, mang theo ý cảnh giương cánh bay cao, ở dưới tác dụng của đạo đồ đằng này, A Cổ Liệt thế mà trực tiếp đằng không bay lên!
Thân làm Hợp Đạo Tôn Giả, cương khí và khí huyết trong cơ thể của A Cổ Liệt đã trầm trọng đến một mức độ nhất định, muốn làm cho hắn bay lên, cũng chỉ có thần binh Thượng Phẩm đặc chế mới có thể làm được, mà loại thần binh này, dù là ở bên trong Man Tộc cũng tuyệt đối không phải là đồ vật thông thường, A Cổ Liệt cũng là bởi vì lần chấp hành nhiệm vụ này quá mức hung hiểm, mới được cấp một kiện như vậy.
Cũng chính là mượn nhờ đôi giày chiến này, vừa rồi hắn mới có thể xé rách kết giới ở trên đỉnh di tích, giết vào bên trong.
Chỉ là hiện tại, hắn lại phải chạy đi.
"Nhân tộc! Các ngươi hãy chờ đó cho ta!" Ném lại một câu đe doạ cuối cùng, A Cổ Liệt cũng không quay đầu lại mà lập tức xông ra bên ngoài di tích, bởi vì là nguyên nhân đằng không phi hành, coi như là Trần Khuynh Địch cũng không có biện pháp ngăn cản hắn, chỉ có thể nhìn hắn rời đi.
"Lần này rốt cuộc đã dẫn đến phiền toái...haizzz" Trần Khuynh Địch hít vào một hơi thật sâu, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Chúng ta nhanh trở về thôi, Man tộc qua không bao lâu nữa sẽ phát động tiến công đại quy mô."
Thẳng đến khi nhóm người rời khỏi di tích, Trương Hiền Trung mới suất lĩnh đại quân Trấn Cương khoan thai đi tới.
Trương Hiền Trung sau khi nhìn thấy Trần Khuynh Địch toàn thân đẫm máu, sắc mặt lập tức liền trở nên trắng bệch, vội vàng bước nhanh tới. Khom mình hành lễ nói: "Thuộc hạ xin chào đại nhân..."
"Yên tâm, chỉ là một chút vết thương nhỏ." Trần Khuynh Địch khoát tay áo, biểu thị bản thân không có việc gì.
Trên thực tế hắn xác thực là không có việc gì, mặc dù bị thương, nhưng dựa vào Trượng Lục Kim Thân cùng với Long Tượng Bàn Nhược Công, một chút thương thế này không qua bao lâu thì sẽ khôi phục lại, đây cũng là chỗ tốt của Thể Tu, vết thương sẽ khép lại rất nhanh.
"Sư huynh."
"À, ờ, Trần sư muội có chuyện gì?" Trần Khuynh Địch khó khăn quay người, nhìn về phía Trần Tiêm Tiêm.
Chuyện lớn đến hết lần này tới lần khác, thế mà làm cho hắn quên mất cô nãi nãi này!
Nói đến, vị cô nãi nãi này còn đặc biệt đuổi theo tới loại địa phương quỷ quái như Nam Cương này, rốt cuộc là có âm mưu gì...
"Sư huynh, gần đây ta có chỗ đốn ngộ, có thể chờ ta một chút hay không, ta dự định tăng lên một cái cảnh giới."
"Phốc!" Trần Khuynh Địch nhất thời không áp chế nổi nội thương, phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ vạt áo phía trước.
"Sư huynh? !"
"Không, không có việc gì, ta không sao." Trần Khuynh Địch suy yếu khoát tay áo.
Hắn biết được! Vị cô nãi nãi này nói như vậy nhất định là để đả kích đạo tâm của hắn! Muốn không ngừng tăng cường thực lực ở dưới mí mắt của hắn, đả kích hắn, thuận tiện lại để cho hắn đi chèn ép nàng, đối phó nàng, tốt nhất là âm thầm mưu hại nàng, khiến cho nàng rơi vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh, nhưng nàng vẫn không chết, sau đó nhảy núi đạt được kỳ ngộ, rơi xuống biển lấy được cơ duyên, từ đó sẽ nhanh chóng đi đến nhân sinh đỉnh phong, tiếp đó vào tương lai 5 năm sau sẽ đè hắn xuống đất đánh đập...nhất định là như vậy!
Quá âm hiểm!
Ngay vào thời điểm sắc mặt của Trần Khuynh Địch trở nên âm tình bất định, Trần Tiêm Tiêm đã ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, bắt đầu ngồi xuống điều chỉnh khí tức, chuẩn bị đột phá, trên thực tế vào trước khi nàng đến Nam Cương đã có mấy phần cảm giác đột phá từ trước, còn chân chính làm cho nàng có lòng tin đột phá, chính là sau khi nhìn thấy cảnh giới của Dương Xuân...
Tiểu nha đầu kia, thế mà đã đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực!
Như vậy sao được? ! Đồng dạng đều là ở dưới mí mắt của ca ca, bản thân sao có thể yếu hơn so với một tiểu nha đầu? !
Ở trong loại đấu tranh này, Trần Tiêm Tiêm đã cảm ngộ được thời cơ đột phá, lúc này mới chuẩn bị đột phá, về phần tại sao đặc biệt lựa chọn cái thời gian này...đó đương nhiên là bởi vì để cho ca ca có thể tận mắt thấy bản thân đột phá!
"Yên tâm đi ca ca! Ta biết lòng tốt của ca ca, cho nên ta sẽ đột phá ở trước mặt ca ca, cứ như vậy ca ca cũng có thể nhìn thấy muội muội đáng yêu trưởng thành a! Ta nhất định sẽ mau chóng vượt qua ca ca, để cho ca ca cảm thấy kiêu ngạo vì ta!" Ý niệm tới đây, Trần Tiêm Tiêm không khỏi liếc nhìn qua Trần Khuynh Địch, chỉ thấy đối phương đang dùng ánh mắt tái nhợt nhìn nàng, loại ánh mắt "Nhìn chăm chú" này khiến cho Trần Tiêm Tiêm rất là thỏa mãn.
"Ca ca đang nhìn ta! Dù là trước đó đã bị thương, cũng vẫn rất quan tâm ta như cũ a! Lần đột phá này nhất định không thể thất bại!"
"Không thể nào, đột phá cảnh giới không thể nhanh như vậy a, thất bại, thất bại, thất bại, thất bại..." Ở trong lòng của Trần Khuynh Địch không khỏi thì thào, đáng tiếc là không như mong muốn, chỉ một phút đồng hồ sau, trên người của Trần Tiêm Tiêm liền dâng lên một cỗ khí tức nội lực viễn siêu lúc trước, nghiễm nhiên đã là cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong, Đăng Phong Tạo Cực!
"Sặc!" Không biết vì sao, Trần Khuynh Địch đột nhiên cảm thấy có một chút đau dạ dày.
"Chà... Tiêm Tiêm tỷ thật đúng là lợi hại, thế mà thực sự đột phá."
Trần Tiêm Tiêm mở to mắt, nhìn Dương Xuân đang lộ ra nụ cười ngây thơ ở bên cạnh, tự nhiên cũng mỉm cười nói: "Làm sao hơn được Dương sư muội, tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng đã đột phá đến cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực."