"Thái Tử hít vào một hơi thật sâu, cẩn thận từng li từng tí nói ra: "Phụ hoàng, ngài nhắc đến Chiêu Minh, chẳng lẽ là thực sự dự định để cho nhi thần..."
"Không sai!" Thánh Thượng Đại Càn trực tiếp nói ra: "Nếu trẫm đã quyết ý truyền hoàng vị cho ngươi, vậy dĩ nhiên sẽ không thể để cho tiểu nhị lại ôm lấy tâm lý may mắn trong lòng, huống chi động tác của tiểu nhị gần đây càng lúc càng lớn, ở trong kỳ tuyển chọn Tổng chỉ huy Cẩm Y Vệ phía trước, thế mà trực tiếp mời chào người trong Phật Môn..."
Lời còn chưa dứt, Thái Tử liền hiểu, phụ hoàng là thật sự rất bất mãn với Nhị Hoàng Tử.
Thế nhưng mà muốn bản thân mình giết chết Chiêu Minh...
Trong lòng của Thái Tử giãy giụa kịch liệt, hắn luôn luôn quyết đoán, nhưng ở trong loại sự tình này cũng không khỏi chần chừ một lúc, giết hay không, từng suy nghĩ xen lẫn với nhau, cuối cùng hắn hít vào một hơi thật sâu, cắn răng một cái, giậm chân một cái, vẫn làm ra quyết định...
"Cho nên, ngươi chuẩn bị đột phá à?"
"Phụ hoàng, nhi thần, ấy?" Sắc mặt của Thái Tử cứng đờ, chớp chớp con mắt, có một chút không phản ứng kịp.
Mà ở phía đối diện, Thánh Thượng Đại Càn thì tiếp tục nói giống như thường ngày: "Năm đó trẫm có tu vi cao nhất ở bên trong các huynh đệ tỷ muội, cũng sống được lâu nhất, đám phế vật kia mạnh nhất bất quá cũng chỉ là Võ Đạo Tông Sư, tự nhiên là không có ai sống qua được trẫm, cho nên bây giờ toàn bộ đương nhiên là đều đã chết sạch."
"Trẫm đã chuẩn bị xong cho ngươi, đủ để bù đắp di chứng thương thế của ngươi vào 200 năm trước, đột phá Hỏa Luyện Kim Đan, đến lúc đó tin rằng là tiểu nhị sẽ không còn ý nghĩ tranh đoạt cùng với ngươi, thọ nguyên của ngươi cũng sẽ tăng lên trên diện rộng, ban đầu là trẫm đột phá, hiện tại cũng nên đến phiên ngươi."
Thái Tử: "? ??"
Phụ hoàng đây là có ý gì? Không phải là muốn bản thân mình tiêu diệt Chiêu Minh hay sao? Đột phá?
Thấy sắc mặt của Thái Tử trở nên âm tình bất định, Thánh Thượng Đại Càn lộ ra vẻ mặt khá là xấu xa.
Không sai, hắn chính là cố ý nói như vậy!
Nói đùa, hắn trông giống như là loại biến thái sẽ giết sạch huynh đệ tỷ muội hay sao, chủ yếu là do hắn có tu vi quá cao, sống được quá lâu, huynh đệ tỷ muội không có ai có thể sống lâu hơn hắn, lúc này mới dẫn đến dòng dõi hoàng thất tàn lụi, về phần trước đó vì sao cố ý khiến cho Thái Tử hiểu lầm…
Cũng không có hàm nghĩa sâu sắc gì cả, đơn thuần chỉ là do Thánh Thượng Đại Càn rảnh đến mức nhàm chán mà thôi.
Bất quá quyết định của Thái Tử cũng khiến cho Thánh Thượng Đại Càn cảm thấy rất là vui mừng, hắn nhìn ra được, vào trước khi bị hắn cắt ngang, đứa nhỏ này thật ra là muốn cự tuyệt hắn.
Nói một cách khác, trong lòng của Thái Tử vẫn là nhớ đến thân tình, không muốn động thủ cùng với tiểu nhị, mặc dù như vậy là không quá thích hợp để làm Hoàng Đế, nhưng vậy thì như thế nào? So với cái gọi là Hoàng gia không tình thân, Thánh Thượng Đại Càn càng ưa thích cả nhà đều hoà thuận hơn.
Thánh Thượng Đại Càn nhìn vẻ mặt phát mộng của Thái Tử, ngón tay khẽ nhúc nhích, đột nhiên muốn xoa mặt Thái Tử một chút: con của ta thật đáng yêu!
Gần như đồng thời, Thái Tử hít vào một ngụm khí lạnh, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Là tên điêu dân nào muốn hại bản cung? !
Nhắc lại một lần nữa, Thái Tử Đại Càn điện hạ rất là thảm.
Thiên phú võ đạo của hắn chắn chắn là không yếu, cũng có được ý chí kiên định, hơn nữa bằng vào thân phận Thái Tử, lượng tài nguyên mà hắn có thể thu thập là thường nhân không có cách nào tưởng tượng, trên cơ sở như vậy, hắn cơ hồ là nhất định sẽ trở thành cường giả ở trong cái thế giới này, tối thiểu thì Hỏa Luyện Kim Đan đối với hắn mà nói hẳn là không khó.
Nhưng hắn chính là không thể đột phá.
Nguyên nhân của mọi thứ là vào hơn hai trăm năm trước, khi đó Thái Tử vừa mới đột phá Võ Đạo Tông Sư, giống như là Nhị Hoàng Tử bây giờ, rất hăng hái, nhưng một trận ám sát siêu quy mô lại phát sinh ở trên người của vị Thái Tử này, hơn nữa còn trực tiếp khiến cho Thái Tử phi rơi vào trạng thái hấp hối.
Mà bản thân Thái Tử cũng nhận phải vết thương không thể xóa nhòa.
Phần thương tích này xâm nhập vào trong tận xương tủy, vào lúc đó cho dù là Thánh Thượng Đại Càn cũng không có cách nào, vết thương này cần phải phẫu thuật mới có thể chữa trị, mà Thánh Thượng Đại Càn cũng không phải là toàn năng, mà Thái Tử phi thì còn muốn thảm hại hơn, trực tiếp trở thành người thực vật, hơn nữa tuổi thọ còn giảm bớt trên phạm vi lớn, linh đan duyên thọ tầm thường đều không có tác dụng.
Kết quả cuối cùng là Thái Tử phi qua đời, Thái Tử ngừng bước ở Võ Đạo Tông Sư đỉnh phong, ở trong vòng 200 năm tiếp theo không có một chút tiến bộ nào, mà lửa giận của Thánh Thượng Đại Càn vào lúc đó cũng làm ảnh hưởng đến toàn bộ triều đình, toàn bộ quan viên phàm là có liên quan tới vụ án đều bị chém đầu cả nhà, kéo theo giới tông phái cùng với thế gia cũng đều nhận phải đả kích cực lớn.
Vô Sinh Đạo đã từng là một trong mười đại thánh địa võ đạo, chính là ở cái thời điểm đó đã bị Thánh Thượng Đại Càn tiêu diệt hết.
Bất quá dù vậy, Thái Tử vẫn không hề từ bỏ ý nghĩ đột phá, mỗi một ngày ở trong hơn 200 năm cơ hồ đều không ngừng tích góp lực lượng, hi vọng vào một ngày có thể hậu tích bạc phát (* tích lũy lâu dài sử dụng một lần*), chống đỡ sự cắn trả do bị thương, nhất cử đột phá đến Hỏa Luyện Kim Đan, đồng thời kéo dài tuổi thọ đại nạn của bản thân.
Nhưng hiện thực là rất tàn khốc, mỗi ngày Thái Tử đều tiến hành thử nghiệm, nhưng mỗi ngày cũng đều có thể cảm ứng được rõ ràng, nếu như hắn thực sự đi độ kiếp, chỉ sợ căn bản là sẽ không kiên trì được đến lúc thiên địa tự vấn, liền sẽ bị Tam Vị Chân Hỏa đốt thành tro bụi vì thương thế bộc phát.
Cho nên sau khi nghe Thánh Thượng Đại Càn nói "đến phiên ngươi đột phá", Thái Tử mới có thể lộ ra vẻ rất ngạc nhiên.
"Không cần phải lo lắng quá nhiều." Thánh Thượng Đại Càn trừng mắt nhìn, không để ý đến sự nghi hoặc của Thái Tử, tiếp tục nói: "Trẫm đã tìm được phương pháp vãn hồi thương thế của ngươi, ngươi hãy đột phá ở ngay bên trong Vị Ương Cung đi."
Kỳ thật qua nhiều năm như vậy, Thái Tử ít nhiều cũng có thể nghĩ ra được ý nghĩ của đám người ám sát hắn là gì.
Nói đến cùng, việc kéo dài một cái đế quốc không chỉ phụ thuộc vào Hoàng Đế có anh minh thần võ hay không, mà còn phải nhìn đời sau có đủ tư chất hay không, bằng không nếu đế quốc không có người kế tục, đó chẳng phải là sẽ rất khó xử.