Phản Diện Siêu Cấp ( Dịch Full )

Chương 906 - Chương 652: Thị Huyết Thiên Ma

Danh Sách Chương - Phản Diện Siêu Cấp (Dịch FULL) - viptruyenfull.com Chương 652: Thị Huyết Thiên Ma

 

 

 

Đối với chuyện này Trần Khuynh Địch cũng coi như là nói ra lời thật lòng.

"Nói thật, cái gì sống lại hay không sống lại ta cũng đều không có cảm giác gì, ta cũng không biết khi đó bản thân đến cũng rốt cuộc đã làm cái gì, cũng không hy vọng là biết rõ, cho nên muội cũng không cần phải xoắn xuýt, cứ làm việc dựa theo bình thường, cái gì đến cũng sẽ đến, về phần quá đáng hay không…cũng không có quan hệ gì tới ta, ta cũng không ngại."

"Không xứng cái gì chứ, đây là đầu tư đó! Có biết hay không cái gì gọi là đầu tư? Chính là ta trợ giúp muội trước, chờ đến khi muội trưởng thành cũng sẽ trợ giúp ta, là một loại đôi bên cùng có lợi, nếu như thật sự cảm thấy không tốt lắm mà nói, chờ đến khi muội trưởng thành, sau khi trở nên lợi hại hơn ta, phải nhớ kỹ bảo bọc ta là được rồi, nào có nhiều phiền não như vậy."

"Các muội đều là nhân vật chính do hệ thống nhận định."

"Tự tin lên một chút đi có được không?"

Cuối cùng, thiên địa biến đổi rốt cục cũng khôi phục lại nguyên dạng.

"Ách, huyễn cảnh đã kết thúc? Chỉ như vậy thôi sao?"

Không đợi Trần Khuynh Địch nghi hoặc xong, không gian thế mà biến hóa lần thứ hai, lần này không chỉ có một người, mà là thân ảnh của bốn người Dương Xuân, Lạc Tương Tư, Trần Tiêm Tiêm, Doanh Phượng Tiên đồng thời xuất hiện.

Còn có vấn đề gì sao?

Ngay trong nháy mắt trong lòng của Trần Khuynh Địch sinh ra cái ý niệm này. Bốn nữ liền đồng thời tiến về phía trước một bước, lộ ra sắc mặt đỏ bừng, trăm miệng một lời nói:

"Sư huynh."

"Đại ca ca."

"Ca ca."

"Sư huynh…"

Thanh âm của bốn người trùng điệp chồng lên nhau, quanh quẩn ở trong không gian màu trắng: "Ta thích huynh."

Ta thích huynh...lúc này ở trong đầu của Trần Khuynh Địch cũng chỉ còn lại một cái ý niệm như vậy.

"Thích ta?"

Chẳng lẽ là do không khí chấn động dẫn đến việc ta nghe nhầm?

"Vâng!"

Nhưng mà câu trả lời kiên định của bốn nữ Dương Xuân, Lạc Tương Tư, Trần Tiêm Tiêm, Doanh Phượng Tiên lại khiến cho Trần Khuynh Địch không thể không trợn to hai mắt, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn các nàng, mất nửa ngày cũng không thể lấy lại tinh thần.

"Đùa à?"

"Đây là chuyện căn bản không có đạo lý a…không, không đúng, thích ta? Vậy, vậy ta.."

"Không cần thiết phải trả lời chúng ta vào ngay bây giờ."

Không để ý đến Trần Khuynh Địch bối rối vạn phần, thanh âm của bốn nữ Dương Xuân, Lạc Tương Tư, Doanh Phượng Tiên, Trần Tiêm Tiêm vào thời khắc này cơ hồ là trùng điệp cùng với nhau, quanh quẩn ở trong không gian màu trắng lớn như vậy, lộ ra một cỗ lực hấp dẫn kỳ diệu, khiến cho người ta không tự chủ được mà chìm đắm ở trong đó.

"Nếu có thể, càng hy vọng huynh có thể trả lời chúng ta ở trong thế giới hiện thực."

"Ấy? Thế nhưng mà…"

Không đợi Trần Khuynh Địch mở miệng, toàn bộ không gian màu trắng đột nhiên rung chuyển, thân ảnh của bốn nữ bỗng nhiên trở nên hư ảo, sau đó thế mà lập tức trở nên yên lặng, biến mất ở trước mặt của Trần Khuynh Địch.

"A?"

Trần Khuynh Địch kinh ngạc mà liếc nhìn bốn phía, tiếp đó không gian màu trắng cũng đều biến mất.

"Người đâu?"

"Ảo cảnh?"

Trần Khuynh Địch giống như là đang thôi miên bản thân vậy, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Đây cũng là một bộ phận của ảo cảnh a! Gặp quỷ, một loạt lời trò chuyện trước đó đều là để làm nền, dùng để mê hoặc ta, cái ảo cảnh cuối cùng này mới là sát chiêu, nếu như ta thực sự tin tưởng lời nói của các nàng, nói không chừng sẽ thực sự rơi vào bên trong huyễn cảnh, vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại..."

Ảo cảnh thật là đáng sợ!

Trần Khuynh Địch hung hăng cảm khái sự đáng sợ của huyễn cảnh, lúc này cũng không phát giác ra được. Trên khuôn mặt của hắn đã đỏ lên giống như lửa đốt. Đồng thời ở trong lòng của hắn cũng không thể ức chế hiện lên một cái suy nghĩ khác: Nếu như không phải là ảo cảnh thì sao? Gặp quỷ!

Mà đang ở trong lúc Trần Khuynh Địch hung hăng lẩm bẩm, vận hết toàn lực mới khiến cho bản thân tỉnh táo lại.

Ầm ầm!

Không gian màu trắng xuất hiện, thiên địa rung chuyển, ở trong một cái nháy mắt, Trần Khuynh Địch phát hiện ra mình lại thay đổi vị trí một lần nữa, lần này thì là rơi vào trong một cái sân đấu to lớn, bốn phía là vô số đạo nhân ảnh cùng với tiếng hoan hô rung trời, còn bản thân hắn thì đang đứng ở chính giữa sân đấu.

Mà bản thân sân thi đấu là lộ thiên, dường như là đang ở vào ban đêm, ngẩng đầu nhìn lên, liền có thể nhìn thấy tinh không đầy trời cùng với dải ngân hà, cái cảnh tượng mỹ lệ đến mức tận cùng kia, cơ hồ là muốn hút một nửa tâm thần của Trần Khuynh Địch vào trong đó, mang theo một cỗ mị lực ma tính.

"Nhìn đủ chưa?"

"Ách!" Trần Khuynh Địch bỗng nhiên lấy lại tinh thần, hỏi: "Ai? !"

Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công tự động vận chuyển, trọn vẹn tam trọng vòng sáng nở rộ ở phía sau lưng của Trần Khuynh Địch, cơ hồ là chuẩn bị cho Trần Khuynh Địch thi triển đại chiêu, không thể không thừa nhận ở bên trong tất cả các võ công của hắn, dùng một chiêu này đối phó với đánh lén là đáng tin nhất và hữu dụng nhất.

"Xuỵt xuỵt, là Đại Thuần Dương Công của lão đại."

"Xem ra đi vào lần này là truyền nhân cách đời đúng nghĩa của lão đại."

Ánh mắt lưu chuyển, Trần Khuynh Địch chỉ thấy được một người trung niên đại hán đang phất tay với hắn, phần thân trên gần như trần trụi, ở phía trên vẽ đủ loại hình xăm hình thù kỳ quái, có phảng phất như ác quỷ, có phảng phất như thần linh, có phảng phất như yêu thú, tạo thành một khung cảnh lớn.

Mà ở trên tay của đại hán trung niên thì là cầm một thanh Lang Nha Bổng, gai nhọn ở phía trên còn chảy xuôi máu tươi màu đỏ sậm, phảng phất như vừa mới đập chết qua một sinh vật nào đó vậy, bản thân đại hán càng là quỷ dị, rõ ràng là mặt nở nụ cười, lại khiến cho người ta cảm thấy một loại dị cảm đứng ở bên trong núi thây biển máu. Nhất là cái xưng hô "Lão đại" kia. Ở trong lòng của Trần Khuynh Địch đã có suy đoán đối với thân phận của vị đại hán trung niên này, bất quá vì đề phòng vạn nhất, hắn vẫn mở miệng hỏi: "Ngươi là..."

"Hỏi rất hay!" Phảng phất như đã sớm chờ mong Trần Khuynh Địch hỏi thăm, đại hán trung niên lập tức giơ Lang Nha Bổng chảy máu lên, rất nhiều hình xăm ở nửa người trên theo động tác của hắn phảng phất như sống lại vậy, nguyên một đám giương nanh múa vuốt, cái bộ dáng chân thực kia, cơ hồ là muốn nhảy từ bên trong hình xăm ra ngoài vậy.

"Lão tử chính là một trong Thái Hoa Sơn Tam Thập Lục cự khấu!"

"Là Viên Tại Thiên xếp hạng thứ chín trong Thị Huyết Thiên Ma!"

Trần Khuynh Địch: "…"

Nói thật hắn đã bắt đầu hối hận vì đã hỏi cái vấn đề này.

Năm đó Thuần Dương Cung chúng ta thật không phải là đại phái Ma đạo đệ nhất hay sao, cái Thị Huyết Thiên Ma này là cái quỷ gì thế!

Còn có làm ơn! Không cần phải nói cái gì là Thái Hoa Sơn Tam Thập Lục cự khấu! Thuần Dương Cung chúng ta đời đời thuần lương, từ chưởng môn đến trưởng lão, cho tới đệ tử Chân Truyền, đều là người tốt một thân chính khí.

"Ta là Trần Khuynh Địch."

"Là Đạo Tử chân truyền Thuần Dương Cung đương đại."

 

 

Bình Luận (0)
Comment