Nhắc đến đây, khóe miệng của Độc Cô Cầu Đạo không khỏi câu lên một tia đường cong tự giễu: "Hoặc là có tu vi giống như Ninh Thiên Cơ vậy, trực tiếp dùng man lực đánh tan là được rồi."
"Ví dụ như Phương Trượng Ngô Không của quý tông tự mình xuất thủ."
Độc Cô Cầu Đạo vừa dứt lời, Đàm Hoa chính là lườm một cái.
Để cho Phương Trượng nhà mình tự mình xuất thủ?
Xuất thủ cái đầu của ngươi! Bây giờ mặc dù Phật Môn đã đưa binh đến Thái Hoa Sơn, nhưng cuối cùng cũng chỉ hạn chế xung đột ở trong phạm vi nhất định, nhưng nếu như Ngô Không xuất thủ, vậy liền triệt để phá vỡ quy củ, mang ý nghĩa là Phật Môn sẽ không chết không thôi cùng với vị võ giả Kích Toái Mệnh Tinh Ninh Thiên Cơ kia, vậy thì cũng không phải là đùa giỡn.
Cho nên bất kể như thế nào thì Ngô Không cũng đều không có khả năng xuất thủ. Trừ phi là Ninh Thiên Cơ chết.
Độc Cô Cầu Đạo dường như cũng biết để cho Ngô Không xuất thủ chỉ là lời nói vô căn cứ, cho nên cũng chỉ thuận miệng cà khịa một câu, sau đó hắn liền xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía một chỗ không gian không người.
Mà gần như đồng thời, không gian thật vất vả mới bình phục lại tách ra lần thứ hai, từng đạo từng đạo bóng người chậm rãi đi ra từ trong hư không tối tăm, triển lộ khí thế, đúng là một thế lực không kém Phật Môn cùng với Kiếm Tông một chút nào, mà thân phận của người cầm đầu, càng là khiến cho Độc Cô Cầu Đạo còn có Đàm Hoa đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.
"Thật là làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn."
"Minh đạo hữu lại vẫn còn sống sót..."
Đối với dạng võ giả như Độc Cô Cầu Đạo cùng với Đàm Hoa mà nói, thân phận của người đến cũng không được tính là gì, chân chính khiến cho bọn hắn cảm thấy ngoài ý muốn, là người này lại vẫn còn có thể xuất hiện.
"Ha ha ha, xem ra là các ngươi đều cảm thấy rất ngoài ý muốn."
Người cầm đầu chính là một vị trung niên nam tử mặc áo bào màu vàng, ở bên trên gương mặt vốn dĩ khá là anh tuấn, lại có một đạo vết sẹo cực kỳ dữ tợn, da thịt mọc ra ngoài dọc theo vết thương, lộ ra vẻ hết sức đáng sợ, nhưng dù vậy, khí tức trên người của hắn lại không kém một chút nào so với Độc Cô Cầu Đạo cùng với Đàm Hoa.
Minh Tôn - chưởng giáo Nhật Nguyệt Kiếm Tông vào 30 năm trước, cũng đã từng thèm nhỏ dãi vị trí thánh địa võ đạo của Thuần Dương Cung, năm đó sau khi Thuần Dương Cung gặp đại kiếp, hắn là kẻ đầu tiên bỏ đá xuống giếng.
Sau đó hắn liền bị Ninh Thiên Cơ đột phá chém cho một kiếm. Theo đạo lý mà nói, lấy tu vi của Ninh Thiên Cơ lúc ấy là không có khả năng chém không chết Minh Tôn, cho nên dù là lúc kia hắn đã đào tẩu, tất cả mọi người cũng đều cho là hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, kết quả không nghĩ tới hắn thế mà có thể mạnh mẽ chống đỡ cho tới bây giờ, không những không chết, ngược lại còn có xu thế tiến thêm một bước.
Hơn nữa những người đi cùng với hắn lần này...
"Thì ra là thế." Độc Cô Cầu Đạo tựa như hài lòng gật gật đầu, nói: "Ngươi đã hợp lại toàn bộ những trung, tiểu thế lực kia sao?"
"Thế lực có thù với Thuần Dương Cung kỳ thật là nhiều ngoài ý muốn."
Vừa nói, Minh Tôn vừa uốn lượn khóe miệng, nụ cười ở dưới sự phụ trợ của vết sẹo càng lộ ra thêm sự dữ tợn.
"Ta chỉ là vừa lúc gặp được mà thôi."
"Thế nào? Chúng ta có tư cách gia nhập với các ngươi hay không?"
Độc Cô Cầu Đạo cùng với Đàm Hoa liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời gật đầu một cái.
"Tốt!"
Cho đến hiện tại, giang hồ rung chuyển rốt cục đã đạt đến đỉnh điểm nhất. Phật Môn, Kiếm Tông, liên minh trung, tiểu thế lực có ân oán vào 30 vào năm trước. Toàn bộ đều hội tụ ở dưới Thái Hoa Sơn!
Ở phía dưới Thái Hoa Sơn, Đàm Hoa, Độc Cô Cầu Đạo, Minh Tôn, ba người tính cả bộ hạ của mình đứng thành một hàng.
"Xem ra là không còn ai đến!"
"Rõ ràng là đã có chúng ta làm chim đầu đàn, cuối cùng thế mà chỉ có ba phương thế lực đến đây, như vậy thì muốn đối phó với đại trận hộ sơn của Thuần Dương Cung chỉ sợ vẫn là hữu tâm vô lực."
Đối với lời nói của Minh Tôn cùng với Độc Cô Cầu Đạo, Đàm Hoa chỉ cười lạnh một tiếng, đám người này nói thật là hay, người dẫn đầu chân chính cũng không phải là Kiếm Tông cùng với những trung, tiểu thế lực kia, mà là Phật Môn hắn! Nếu không phải nhìn thấy Phật Môn là phe đầu tiên xuất hiện ở Phía dưới Thái Hoa Sơn, chỉ sợ coi như là Kiếm Tông, cũng sẽ cẩn thận cân nhắc một chút tình huống, dò xét một phen mới chân chính xuất thủ.
Bất quá lúc này Đàm Hoa cũng không có tâm tình để ý đến những thứ này.
"Đại trận hộ sơn của Thuần Dương Cung cần phải có bốn vị cường giả có cảnh giới giống như Long Thiên Tứ thậm chí là mạnh hơn đồng thời xuất thủ, sau khi trấn áp toàn bộ đại trận, lại để cho những người khác xuất thủ, phá mở bốn tòa trận môn, lúc này mới có thể chân chính ngăn chặn kiếm khí ngập trời trong đại trận, chúng ta mặc dù chỉ có ba người, nhưng chư vị hẳn là cũng đã có sự chuẩn bị!"
Vừa dứt lời, ở trên đỉnh đầu của Đàm Hoa liền lấp lóe phật quang, ở trong hư không mơ hồ, phật quang xông lên tận trời, nhưng khác biệt cùng với phật quang bình thường, không phải là màu vàng thuần khiết, mà lộ ra chín màu, chia hư không thành cửu trọng, mỗi một trọng đều có vô số lá sen nở rộ từ trung tâm.
Đây là Cửu Phẩm Công Đức Liên Đài!
Phật Môn truyền thừa từ thời đại Thượng Cổ, có nội tình thâm hậu, tự nhiên không thiếu Đạo Binh trấn tông, ngoại trừ Như Lai Hàng Ma Xử mà mọi người đều biết, kiện Cửu Phẩm Công Đức Liên Đài này cũng là có uy danh hiển hách, tương truyền chính là đồ vật mà Phật Tổ tĩnh toạ ngày xưa, có vô lượng công đức gia thân, là chí bảo tăng phúc nhất đẳng.
Ngày xưa Phật Tổ ngồi trên cửu phẩm liên thai, công đức vô lượng, phật quang chiếu rọi ba vạn dặm, Đàm Hoa mặc dù không có bậc tu vi đó, nhưng có Cửu Phẩm Công Đức Liên Đài gia trì Đại Đạo Huyền Quang, lại có Phật Pháp gia trì, đủ làm cho Đại Đạo Huyền Quang của hắn kéo cao lên tới cửu trọng, tăng phúc tiếp cận gấp đôi.
Mà sau khi nhìn thấy Cửu Phẩm Công Đức Liên Đài, Độc Cô Cầu Đạo mặt không đổi sắc, một đạo vết kiếm chợt hiện trên mi tâm, trong nháy mắt liền có một cỗ kiếm ý cực kỳ bá đạo bộc phát ra từ trên người của hắn, bao phủ bốn phương, trực tiếp bài xích phật quang mà Đàm Hoa cố ý tản mát ra, không hề rơi vào thế hạ phong.
"Kiếm tốt!"
Đàm Hoa nhướn lông mày lên, nội tình của Kiếm Tông không bằng Phật Môn, nhưng mà tuyệt đối không phải là kẻ yếu, lúc này Độc Cô Cầu Đạo có thể xuất ra Đạo Binh đối kháng với Cửu Phẩm Công Đức Liên Đài, như vậy chắc hẳn cũng là Đạo Binh bước vào cấp độ thượng phẩm, phóng nhãn ra toàn bộ Kiếm Tông, chỉ sợ cũng chỉ có Duy Ngã Kiếm nổi tiếng thiên hạ của Kiếm Tông.
Duy Ngã Kiếm, nghe cái tên này liền biết thanh kiếm này rất bá đạo, theo truyền thuyết chính là do tiên tổ khai sáng Kiếm Tông ngày đó, lấy một chuôi Thiên Tử Kiếm của Nhân Hoàng thời đại Thượng Cổ làm kiếm phôi, dung hợp với kiếm ý của bản thân, lấy Thiên Hỏa đúc lại mà thành, cho nên kiếm ý ẩn chứa ở bên trong Duy Ngã Kiếm là đường hoàng chính đại, duy ngã độc tôn, có khí tượng của Thiên Tử Kiếm.