"Nếu như Trần cung chủ nhúng tay quá nhiều mà nói."
"Tộc ta cũng sẽ rất khó khăn."
Ở trong lời nói của Tần Võ Dương vừa có bông vừa có kim, dùng hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Khuynh Địch, phảng phất như muốn xem thấu tất cả ý nghĩ của hắn vậy.
"Nhắc đến cùng, Phượng Tiên bây giờ chính là Thánh Nữ của Bái Hỏa Ma Giáo, Bái Hỏa Ma Giáo cũng đều không có đến, Thuần Dương Cung cũng không cần thiết phải ra mặt cho một để tử đã phản tông chứ?"
"So với những chuyện này..." Trần Khuynh Địch cũng không đáp lại lời nói của Tần Võ Dương, mà đột nhiên nói sang chuyện khác: "Có quan hệ đến cái gọi là huyết mạch Phượng Hoàng, ta vẫn luôn rất có hứng thú, không biết Tần tộc trưởng có thể tiết lộ một chút hay không? Mọi người đều nói Phượng Hoàng Chi Huyết ở trên đời là rất hiếm thấy, ta cũng đã từng bí mật nghiên cứu qua."
"Theo ta thấy thì chúng ta đều là Nhân tộc, làm sao lại có thể xuất hiện huyết mạch Phượng Hoàng?"
"Chẳng lẽ ở trong đời tổ tiên thứ ba của Tần thị nhất tộc, có người dan díu với Phượng Hoàng?"
"Tộc trưởng có thể giải mối nghi hoặc này không?"
"..."
Tần Võ Dương yên lặng mà nhìn Trần Khuynh Địch, đột nhiên cười một tiếng, nói: "Đương nhiên là không sao, đây cũng không phải là bí mật gì, kỳ thật là các thế gia đã tham dự qua lúc trước đều biết, ngay cả Trần gia cũng đều có phần, Phượng Hoàng Chi Huyết chính là do tộc ta đạt được từ bên trong một tòa di tích Thượng Cổ, được kế thừa bởi Phượng Tiên cùng với Kiền Hoàng..."
"Phượng Tiên sư muội..."
"Cùng với Tần Kiền Hoàng?"
Trần Khuynh Địch gằn từng chữ nói ra, huyết mạch Phượng Hoàng chỉ có một cái, vì sao lại được hai người kế thừa?
"Không sai, dù sao thì huyết mạch Phượng Hoàng cũng cực kì mạnh mẽ, lại chỉ có thể ký sinh ở trên người của trẻ nhỏ, nếu như không chia thành hai phần mà nói, căn bản là không có ai có thể tiếp nhận, Phượng Tiên thì kế thừa Hoàng Huyết, Kiền Hoàng thì kế thừa Phượng Huyết, hai người hợp nhất lại thì chính là Phượng Hoàng Chi Huyết chân chính, đây cũng là nguyên nhân Kiền Hoàng ước chiến."
"Vậy sao?"
Trần Khuynh Địch gật đầu một cái, lộ ra biểu lộ không thể lay chuyển, khóe miệng hơi vểnh, trong mắt lấp lóe ánh sáng trí tuệ.
Suy nghĩ lại một chút!
Còn thiếu gì đó! Chết tiệt! Đau não quá!
Đối với sự tình của Doanh Phượng Tiên, mặc dù nhìn qua Trần Khuynh Địch đều giao cho nàng làm, làm một ông chủ vô tư lự, nhưng trên thực tế hắn vẫn rất để ý, ở trong đoạn đường này hắn kỳ thật vẫn một mực suy tư về sự tình có quan hệ đến huyết mạch Phượng Hoàng, một loạt câu hỏi trước đó cũng là do hắn đã sớm suy nghĩ xong.
Sau đó vấn đề đã đến.
Tần Võ Dương trả lời vô cùng sảng khoái!
Vốn dĩ cho rằng lão tặc này sẽ ấp úng, nhìn trái nhìn phải mà thoái thác, cho nên hắn đã đặc biệt nghĩ ra rất nhiều phương thức ứng đối, nhất định phải biết được toàn bộ tin tức về huyết mạch Phượng Hoàng từ trong miệng của đối phương, kết quả không ngờ được đối phương lại nói thẳng ra miệng, điều này đã khiến cho Trần Khuynh Địch rơi vào trong một cái tình huống rất lúng túng.
Hắn đã bị kẹt.
Không còn gì để hỏi! Rõ ràng là cảm thấy giống như còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng chính là lại không nghĩ ra được!
Thì ra là thế! Đối phướng sở dĩ trả lời sảng khoái như vậy chính là vì muốn dùng loại phương thức này để xáo trộn tiết tấu của bản thân, sau đó che giấu mục đích thực sự! Tên Tần Võ Dương này thực sự là âm hiểm!
Đậu xanh rau má!
Trong lúc Trần Khuynh Địch giận mắng ở trong lòng, đồng thời cũng không thể không thừa nhận đối phương rất thông minh.
Mà ở phía đối diện.
Tần Võ Dương cũng nhíu mày, ở trong lòng có một chút không chắc: mọi người đều nói vị Trần Khuynh Địch này túc trí đa mưu, trí kế vô song, những thứ mà mình tiết lộ chỉ là những tin tức mà Kiền Hoàng biết đến, bí ẩn chân chính cũng không có hiển lộ, nhưng hắn vì sao lại đột nhiên không nói? Hơn nữa còn lộ ra bộ dáng suy nghĩ...
Sẽ không phải hắn đã đoán ra được gì rồi đó chứ?
Không không không, điều đó là không có khả năng, ở dưới tình huống khuyết thiếu tin tức cho dù là người thông minh cỡ nào cũng sẽ không có khả năng biết rõ kế hoạch ở bên trong tộc mới đúng, huống chi người ở trong tộc biết rõ kế hoạch bất quá cũng chỉ có rải rác mấy người, mà toàn bộ đều là trưởng lão có thể tín nhiệm hoàn toàn, trên lý luận là không tồn tại bất luận khả năng bị nhìn thấu nào...
Thì ra là thế! Sở dĩ cố ý giữ yên lặng, là định dùng phương thức tâm lý chiến để khiến cho mình nghi thần nghi quỷ, sau đó quan sát phản ứng của mình để phỏng đoán thêm một bước tiến tới chân tướng hay sao? Tên Trần Khuynh Địch này thực sự là âm hiểm!
Sự cảnh giác ở trong lòng của Tần Võ Dương đối với Trần Khuynh Địch kéo cao đến cực hạn, sau khi cẩn thận châm chước nhiều lần, mới khá là cẩn thận mở miệng nói: "Như thế nào? Tại hạ đã nói ra sự tình có quan hệ đến huyết mạch Phượng Hoàng, vậy thì Trần cung chủ, sự tình giữa Phượng Tiên cùng với Kiền Hoàng, cung chủ dự định làm như thế nào?"
"Dự định làm như thế nào?" Trần Khuynh Địch chậm rãi ngẩng đầu.
Hừ! Đặt câu hỏi nhanh như vậy chính là không có ý định cho mình thời gian để suy tính sao? Không ngờ được thế mà lại tính toán đến trình độ này, đã như vậy lúc này bản thân nên thể hiện ra thái độ tương ứng, nếu để cho vị Tần Võ Dương này xem nhẹ mình quá mức, vậy coi như là sẽ rất mất mặt.
Trần Khuynh Địch lộ ra sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói ra: "Không có dự định gì cả."
"Nếu như Phượng Tiên sư muội ước chiến cùng với Tần Kiền Hoàng, ta sẽ không tham dự, nhưng nếu như có những người khác tham dự vào trận ước chiến này mà nói, ta cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ, cho nên thay vì hỏi ta, không bằng Tần tộc trưởng hãy trở về hỏi tộc nhân nhà mình, xem thử bọn hắn có muốn tham dự trận ước chiến này hay không thì tốt hơn."
Tần Võ Dương biến sắc, người này có ý tứ gì?
Chẳng lẽ là đã thật sự có manh mối? !
"Hít hà!" Hít vào một hơi thật sâu, Tần Võ Dương chậm rãi mở miệng nói: "Kiền Hoàng dù sao cũng là người trong tộc ta, mà Phượng Tiên lại không phải là đệ tử Thuần Dương Cung..."
Trần Khuynh Địch trực tiếp cắt đứt lời nói của Tần Võ Dương: "Không cần nói nhiều."
Tần Võ Dương: "..."
Thái độ cứng rắn ngoài ý liệu của Trần Khuynh Địch khiến cho mặt mũi của Tần Võ Dương trầm như nước, nguyên bản hắn chỉ là có một chút hoài nghi, nhưng hiện tại hắn thực sự có một chút bận tâm đến việc đối phương có phải hay không là đã nhìn ra cái gì, bằng không thì sẽ không có loại thái độ này mới đúng, ngay cả ý tứ trao đổi cũng đều không có!
Tên gia hỏa này...thật là khó đối phó!
Ở bên trong đại điện.
Bầu không khí bỗng chốc lộ ra vẻ vô cùng khẩn trương.
Trần Khuynh Địch và Tần Võ Dương cùng nhìn nhau, không có ai nói chuyện, chỉ có khí thế ở giữa hai bên đang va chạm với nhau.
Hư không ở phía sau Tần Võ Dương vỡ ra, một đạo Đại Đạo Huyền Quang mười vạn dặm như ẩn như hiện, nối liền với đất trời, phảng phất như có thể xông thẳng vào tinh không vậy, trong lúc mơ hồ phảng phất như có thể nhìn thấy một đạo hư ảnh rồng quấn quanh huyền quang, uy áp bàng bạc khuấy động ở trong hư không, phảng phất như lúc nào cũng có thể sẽ phá vỡ hư không!