Lúc này mới ngăn cản lại xu thế phá hư.
Mà ở trong cơn bão táp.
Tần Kiền Hoàng kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Bị chặn lại rồi?
Một đòn mà nàng vận hết toàn lực, không giữ lại một chút nào lại bị Doanh Phượng Tiên chặn lại, mặc dù ít nhiều cũng đã có một chút chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi nhìn thấy một màn này, nàng vẫn không tự chủ được mà lộ ra thần sắc kinh ngạc, mà ở dưới ánh mắt ngạc nhiên của nàng, Doanh Phượng Tiên lại lộ ra nụ cười trong lòng đã có dự tính.
"Kết thúc thôi tỷ tỷ."
"Đây là lần thứ tư ta nói như vậy."
"Hãy đối mặt với hiện thực, ngươi đã không còn là đối thủ của ta!"
Lực lượng của Bạch Đế thần quang rốt cục cũng tiêu tán, cương khí trên toàn thân của Tần Kiền Hoàng đều bị ép khô, ngay tiếp đó thể lực cũng hao hết, hai chân vô lực té quỵ dưới đất, mặc dù Âm Dương Thái Cực Đồ cũng tiêu tán theo, kỳ thật mà nói là cũng không phân thắng bại, nhưng trạng thái của Tần Kiền Hoàng cùng với Doanh Phượng Tiên lại là hoàn toàn khác biệt.
Một người mặc dù sắc mặt hơi có vẻ trắng bệch, nhưng vẫn có lực đánh thêm một trận. Mà một người khác thì đã tiêu hao hết lực lượng, ngày cả năng lực thôi động Ngũ Đức Thần Quang để khôi phục cũng không có.
Ở dưới dư ba va chạm, Doanh Phượng Tiên còn có dư lực dựng lên vòng bảo hộ cương khí, thậm chí còn có Nhị Nguyên Đấu Chuyển Thần Thạch bảo hộ, mỗi một lần nàng hít thở, sức mạnh của bản thân cũng đều đang nhanh chóng hồi phục.
Nhưng Tần Kiền Hoàng thì đã không còn sức lực để chống cự.
Ầm! Không khí nổ tung giống như một chiếc chùy sắt đập ầm ầm ở trên người của Tần Kiền Hoàng, đánh bay cả người của nàng ra ngoài, Tần Kiền Hoàng hao hết tất cả sức lực so với bên trong tưởng tượng của nàng còn muốn bất lực hơn, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều đang nổ vang kịch liệt, không biết đã gãy bao nhiêu cái xương.
Chỉ qua một lần hít thở, ý thức của Tần Kiền Hoàng liền rơi vào vực sâu thăm thẳm không thấy đáy.
Cuộc sống thực sự là buồn cười, lần đầu tiên hành sự lỗ mãng, vốn cho rằng là làm chuyện tốt, kết quả là bị người mưu hại. Muốn tiến hành phản kháng, cho dù là một chút cũng muốn khống chế cuộc sống của mình, kết quả lại bị người lợi dụng. Cuối cùng của cuối cùng, đây chẳng phải là cũng chẳng làm nên trò trống gì hay sao?
Ý thức phảng phất như chìm vào bên trong đáy nước, Tần Kiền Hoàng cũng không khỏi bật cười thành tiếng, thật sự là quá buồn cười, Phượng Hoàng Chi Huyết mà bản thân nàng truy tìm nửa đời người, lại bị muội muội của mình phế bỏ không có một chút do dự, kết quả đến cuối cùng, trận quyết chiến sinh tử mà bản thân liều mạng để đánh cược này, lại giống như là một trò đùa vậy.
Mà ở một chỗ khác, tại một địa phương mà chính mình không biết, muội muội nguyên bản không có tác dụng gì, đã trưởng thành đến trình độ mà chính mình cũng không đánh lại, hơn nữa còn không phải là dựa vào Hoàng Huyết, mà là dựa vào lực lượng của bản thân nàng, bước đi từng bước một đuổi kịp bản thân đã dẫn trước nhiều năm như vậy.
Không cam tâm.
Đương nhiên, cái suy nghĩ đầu tiên dâng lên ở trong lòng của Tần Kiền Hoàng là không cam tâm.
Nhưng cũng không phải là không cam tâm đối với cuộc sống buồn cười của bản thân, cũng không phải là không cam tâm đối với việc bị muội muội của mình vượt qua, mà là một loại tình cảm mặt trái càng thêm âm u, càng thêm kịch liệt, càng thêm ác ý khác.
"Ta còn chưa lấy được đầu của tên khốn kia..."
Không cam tâm vì không thể giết tên khốn đã biến cuộc sống của nàng trở nên buồn cười.
Không phải là tình cảm tỷ muội, không phải là sợ hãi đối với sinh tử, mà là cừu hận thuần túy nhất.
Vào giờ khắc này Tần Kiền Hoàng đang phát ra sự không cam tâm từ trong đáy lòng.
Rõ ràng là đều đã làm ra quyết định, ở trong trận quyết chiến sinh tử này cho dù là thực sự giết Phượng Tiên cũng phải lấy được Hoàng Huyết hoàn chỉnh, cũng phải bổ túc Phượng Hoàng Chi Huyết chân chính, sau đó trở về vặn đầu tên khốn kia xuống để làm bóng đá, nhưng kết quả là, tất cả những thứ này đều trở thành trò cười.
Điều duy nhất khiến cho trong lòng cảm thấy được trấn an, chính là Hoàng Huyết đã mất đi, khiến cho bản thân Phượng Hoàng Chi Huyết bị thất truyền, tám, chín phần mười là kế hoạch của tên khốn kia cũng sẽ bị áp chế a?
Nghĩ tới đây, trái lại còn khiến cho tâm tình kích động ở trong lòng của Tần Kiền Hoàng hơi hóa giải một chút, nhưng vẫn không thể bình phục lại.
Bản thân mình chết rồi nhất định là sẽ xuống địa ngục a. Đối với Phượng Tiên mà nói bản thân mình hẳn là vẫn thuộc về loại người ác độc kia.
Tần Kiền Hoàng chính là có ý nghĩ như vậy, từ nhỏ đến lớn nàng đều là do tên khốn kia nuôi dưỡng, Tần Kiền Hoàng rất rõ ràng, bản thân đã sớm điên.
Nói đúng ra, cho dù là bản thân nàng không thừa nhận như thế nào, bản thân nàng kỳ thật cũng đều là người thừa kế ưu tú nhất của tên khốn kia, bởi vì nàng kế thừa tư tưởng của hắn.
Người thắng thì sẽ sống sót, kẻ bại sẽ bị đào thải.
Chỉ có cường giả mới có thể khống chế tất cả.
Chỉ có người thắng, mới có thể tuyên bố là cường giả.
Phần tư tưởng này cho dù là Tần Kiền Hoàng cảm thấy chán ghét như thế nào, ở trong đáy lòng của nàng kỳ thật đều là tán đồng, nàng đã sớm bị đồng hóa, kinh nghiệm của nàng càng là nói rõ sự chính xác của phần tư tưởng này, nguyên nhân chính là vì như thế, cho nên tên khốn kia mới có thể yên tâm với nàng như thế, bởi vì nàng và hắn kỳ thật rất tương tự.
Chèo chống bản thân mình đi đến hôm nay, là cừu hận đối với tên khốn kia. Mà chèo chống tên khốn kia đi đến hôm nay, thì là cái gọi là sự huy hoàng của Tần thị. Cũng đều giống như nhau.
Muội muội của mình, đối với Phượng Tiên mà nói, coi như không có Hoàng Huyết nàng cũng thể đi tới trình độ như hôm nay, vậy mình thì sao? Nếu không có Phượng Huyết, chính mình phải chăng cũng có thể mạnh lên?
Đừng nói giỡn, mặc dù lúc kia Tần Kiền Hoàng không có trả lời, nhưng nàng là biết được, nếu không có Phượng Huyết mà nói, nàng chẳng phải là cái gì.
Nàng không phải là Phượng Tiên, cho dù không có Phượng Huyết, cũng có được lực lĩnh ngộ cùng với thiên phú kinh người, ở bên trong tất cả các thiên kiêu đương thời, thật muốn bàn về thiên phú, cho dù là nàng sợ rằng cũng không thể sánh bằng, Phượng Huyết chính là toàn bộ nội tình mà nàng dựa vào, là lựa chọn duy nhất để nàng có thể trở thành cường giả.
Nhưng hiện thực lại xa xa không có tốt đẹp như trong tưởng tượng vậy.
Mọi người thường nói tu luyện võ đạo là dựa vào nghị lực cùng với tâm tính, mà không phải cái gọi là thiên phú, nhưng đây chỉ là một loại an ủi mà thôi.
Không có thiên phú? Không có thiên phú còn luyện võ cái gì? ! Quả thật, ở trên cái thế giới này quả thật có loại cường giả thiên phú thường thường, gia thế thường thường nhưng lại nghịch thiên quật khởi, nhưng cường giả như vậy, người nào không phải là hạng người có khí vận kinh người? Nếu như không có cái gì, chỉ dựa vào nghị lực cùng với tâm tính, ở trong mười thành võ giả chỉ sợ là có tới mười thành võ giả chẳng khác gì người thường.