Phản Hồi Sau Hôn Nhân

Chương 70

Giang Nại rất để tâ m đến chuyện học trượt tuyết, trong hai ngày tiếp theo, cô nghiêm túc học một số tư thế đơn giản nhưng ngầu cùng Lý Thanh Tễ.


Về cơ bản, buổi sáng cô sẽ học với Lý Thanh Tễ, còn buổi chiều thì vui vẻ chạy đi trượt tuyết cùng Lâm Tuệ và Tiết Lâm, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi cô đã tiến bộ hơn rất nhiều.


Buổi tối hôm nay, mấy người bọn họ đã trượt tuyết nửa ngày, sau khi ăn xong thì trở lại khách sạn nghỉ ngơi.


Sau khi trời tối, Tiết Lâm gọi điện thoại đến hỏi cô có muốn ra ngoài uống rượu không, nói Lâm Tuệ cũng đi, chỉ mấy cô gái đi với nhau.


Giang Nại nghe ra được gì đó, hỏi cô ấy có phải cãi nhau với em trai hay không.


Tiết Lâm mơ hồ nói phải.


Vì thế Giang Nại nói với Lý Thanh Tễ một tiếng, cô muốn ra ngoài tâm sự cùng Tiết Lâm và Lâm Tuệ, nói chút chuyện giữa con gái với nhau.


Đương nhiên Lý Thanh Tễ không có ý kiến gì, chỉ bảo cô ra ngoài thì nhớ mặc thêm quần áo.


Lâm Tuệ và Tiết Lâm đã đợi cô ở sảnh khách sạn.


Nhìn thấy cô đi xuống, Lâm Tuệ kéo cô đi ra ngoài, nói: “Lúc trước tôi nghe nói quán bar đó rất được, chúng ta cùng cô bạn đang mê mang này đến đó uống một ly đi.”


Giang Nại vừa đi vừa hỏi: “Làm sao vậy?”


Tiết Lâm: “Haizz, một lời khó nói hết.”


Giang Nại: “Không phải sáng nay vẫn tốt sao?”


“Đó là do chị gái tớ đây che dấu cảm xúc!” Tiết Lâm nói: “Được rồi được rồi, bây giờ đừng nhắc đến cậu ấy nữa, một anh bạn nhỏ thôi mà, chúng ta đi uống rượu trước đi.”


Không ngờ quán bar trong khu nghỉ dưỡng cũng khá rộng, có sàn nhảy nhỏ, nhưng lúc này vẫn chưa đến thời điểm cuồng hoan, trên sân khấu có một ban nhạc đang biểu diễn, gần như mọi ghế bên dưới sân khấu đều đã kín chỗ.


Nhân viên phục vụ dẫn ba người đến một vị trí gần sân khấu, bưng đồ uống lên cho ba người.


Tiết Lâm nói tối nay cô ấy sẽ đãi, liên tục gọi một đống rượu.


“Cứ coi tối nay như một đêm thư giãn của các cô gái chúng ta đi.”


Lâm Tuệ: “Chắc chắn không thành vấn đề, không say không về.”


Tiết Lâm: “Nại Nại, tớ dẫn cậu đi uống rượu như vậy Lý Thanh Tễ sẽ không âm thầm mắng tớ chứ?”


Giang Nại cười: “Không đâu, cậu yên tâm đi.”


Tiết Lâm: “Được, vậy chúng ta nâng ly nào!”


“Cạn ly~”


Công việc bận rộn đã kết thúc, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, lúc này tâm trạng của mọi người đều được thả lỏng, cho nên lúc uống rượu cũng không cần suy xét quá nhiều. Dù sao say thì cứ say, đến lúc đó gọi mấy người kia đến đón là được.


Sau khi đã ngấm rượu, cuối cùng Tiết Lâm cũng bắt đầu kể về chuyện của cô ấy và bạn trai.


“Tớ cảm thấy trẻ con rất không biết quan tâ m đến người khác, thật đó, trong khoảng thời gian tớ ở bên cậu ấy, gần như đều là tớ nhường cậu ấy, chiều chuộng cậu ấy. Cho dù có cãi nhau thì tớ cũng phải dỗ dành cậu ấy. Hơn nữa, cậu ấy còn biết làm nũng hơn cả tớ!”


Nghe vậy, Lâm Tuệ cảm thấy hứng thú: “Ơ kìa, nếu cô đã muốn yêu đương với một chàng trai ở độ tuổi này thì vốn dĩ phải chuẩn bị tinh thần trở thành một người chị thật sự. Chứ cô vừa muốn người ta trẻ trung tươi sáng, vừa muốn người ta biết dịu dàng chăm sóc, cái gì cũng suy nghĩ cho cô, lấy đâu ra chuyện tốt như vậy?”


Tiết Lâm: “Ý tôi không phải là chuyện gì cũng muốn cậu ấy suy nghĩ cho tôi, chỉ cần suy nghĩ cho tôi một chút thôi là được rồi, đúng không? Cũng không thể chỉ làm những chuyện khiến bản thân vui vẻ được.”


Nghe vậy, Lâm Tuệ và Giang Nại nhìn nhau, đều biết đối phương đã hiểu sai lời nói của cô ấy.


Lâm Tuệ hắng giọng: “Ý của cô là, em trai ở trên giường chỉ biết làm những chuyện bản thân thích?”


Tiết Lâm sửng sốt: “Tôi, tôi không nói chuyện ở trên giường!”


“Vậy là……”


“Tôi đang nói những hành động bình thường của cậu ấy!”


Lâm Tuệ gật đầu, suy nghĩ giây lát, đột nhiên lại hỏi: “Cho nên là, lên giường với chàng sinh viên hai mươi tuổi, cảm giác thế nào?”


Sau khi đã uống nhiều rượu, chủ đề giữa các cô gái cũng trở nên rất thẳng thắn.


Vốn dĩ Tiết Lâm có chút xấu hổ, nhưng thấy xung quanh không có người ngoài, bèn mượn rượu nói: “Phần cứng rất ổn, nhưng màn dạo đầu không được…. quá lỗ mãng.”


Lâm Tuệ rất thấu hiểu gật đầu: “Trai trẻ mà, hấp tấp là chuyện bình thường.”


Tiết Lâm thở dài: “Còn cô thì sao?”


Lâm Tuệ: “Cũng được, rất nhiều kỹ thuật, nhưng tôi cảm thấy bản thân có chút vấn đề…. trong lúc làm rất khó cao trào….”


Tiết Lâm nhấp một ngụm rượu: “Đó là chuyện bình thường, vốn dĩ con gái rất khó đạt được cao trào thật sự trong lúc quan hệ. Không phải trên mạng đã nói rồi sao, chỉ có 25% nữ giới có khả năng làm được điều đó. Có rất nhiều lúc hai người cùng làm chuyện đó chỉ là để an ủi tâm lý, có lợi cho mối quan hệ mà thôi.”


Dứt lời, hai người đều gật đầu giống như rất thấu hiểu cho đối phương, rồi đột nhiên lại cùng nhau nhìn về phía Giang Nại vẫn chưa lên tiếng.


Giang Nại bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm thì im lặng ngả người về phía sau: “Sao vậy….”


“Đời sống tìn/h dụ/c của cậu thế nào?”


Giang Nại nghẹn ngào nói: “Tớ cảm thấy…… khá tốt.”


Tiết Lâm: “Khá tốt? Cụ thể là thế nào?”


Giang Nại có chút ngượng ngùng: “Cụ thể là khá tốt.”


Lâm Tuệ và Tiết Lâm lại nhìn nhau lần nữa, hiểu rồi, người này không có ý kiến gì về đời sống tì/nh dụ/c của mình, vô cùng hài lòng.


“Hâm mộ thật.”


“Tôi cũng vậy.”


Giang Nại nhấp một ngụm rượu, làm dịu đi hơi nóng trên mặt.


Nhưng về phương diện này, quả thật cô rất hài lòng.


Lý Thanh Tễ có phần cứng tốt, có sự bền bỉ, có đủ loại kỹ thuật… Cô cũng hoàn toàn có thể cao trào…..


Điều duy nhất khiến cô oán hận chính là, quá thường xuyên.


“Mẹ nó chứ, rốt cuộc Lý Thanh Tễ có khuyết điểm gì không?” Tiết Lâm tức giận nói.


Lâm Tuệ suy nghĩ giây lát, giơ tay lên: “Anh ấy không thích nói chuyện có tính không? Cái này đối với tôi là một khuyết điểm, tôi thích người hoạt bát, có thể chọc tôi vui vẻ, người giống như Lục Phong chính là hình mẫu của tôi.”


Tiết Lâm cảm thấy rất có lý: “Tôi cũng thích kiểu người hoạt bát đáng yêu, tốt nhất là kiểu thích làm nũng giống như cún con.”


Lâm Tuệ: “Định mệnh, thích làm nũng giống cún con? Vậy mà vừa rồi cô còn lên án Hứa Quan Nam còn thích làm nũng hơn cả cô.”


Tiết Lâm uống đến mơ mơ màng màng, bật cười nói: “Vậy câu vừa rồi của tôi chắc không phải là đang lên án.”


“Hay thật….” Lâm Tuệ nhìn về phía Giang Nại: “Nhắc mới nhớ, Lý Thanh Tễ là mẫu người mà cô thích sao? Cô thích hình mẫu trưởng thành chững chạc lại lạnh lùng? À đúng rồi, nếu như lúc ban đầu hai người không kết hôn theo cách đó, liệu cô có thể yêu anh ấy một cách tự nhiên không?”


Đây là câu hỏi dành cho Giang Nại.


Cô đặt ly rượu xuống, suy nghĩ một lúc: “Có lẽ là… sẽ không thể tự nhiên như vậy. Lúc trước tôi đã từng gặp anh ấy rồi, thời điểm đó cảm thấy rất sợ anh ấy, hơn nữa lúc đó tôi cũng không thể tưởng tượng được rằng tôi sẽ ở bên anh ấy.”


Tiết Lâm gật đầu, tựa đầu vào vai cô: “Chuyện này tôi có thể làm chứng, hình mẫu Nại Nại thích chính là kiểu con trai dịu dàng tươi sáng như ánh mặt trời, giống như Bùi Huyên vậy.”


“Bùi Huyên là ai?”


Tiết Lâm: “Là một đàn anh ở trường đại học của bọn tôi.”


Lâm Tuệ tò mò: “Có ảnh không?”


Tiết Lâm suy nghĩ: “Hình như có, để tôi tìm xem.”


Giang Nại vẫn có thể thừa nhận điều này trước mặt bạn bè, cũng không có gì phải bận tâm, chỉ biện hộ một câu: “Đó chỉ là phong cách mà tôi thích trước đây…”


Lâm Tuệ xua tay: “Đúng đúng đúng, có kiểu người có ngoại hình như Lý Thanh Tễ mỗi ngày lượn qua lượn lại trước mắt, những phong cách khác đều như gió thoảng mây bay…. này, tìm được chưa? Tôi rất muốn xem thử trông như thế nào.”


Tiết Lâm: “Tìm được rồi! Ảnh chụp ở buổi liên hoan lần trước, ở ngoài cùng bên phải.”


“Wow, quả thật cũng không tệ nha.”


Tiết Lâm đặt điện thoại ngay trước mặt cô ấy: “Một trong những hot boy của trường bọn tôi trước đây, đương nhiên là không tệ.”


Ba người vừa uống rượu vừa trò chuyện, đủ say rồi lại bắt đầu kể lể về đối tượng của mình, sau đó lại thẳng thẳn nói hết tất cả về hình mẫu mà bản thân yêu thích…



Tóm lại giữa chủ đề mà con gái có thể nói được với nhau, ba người đều nói sạch.


Màn đêm buông xuống, ban nhạc trên sân khấu được thay thế bằng một DJ, bắt đầu chơi một số bài thật high.


Dưới sàn nhảy bắt đầu có người nhún nhảy, càng lúc càng nhiều, Tiết Lâm và Lâm Tuệ cũng kéo Giang Nại xuống.


“Có trai đẹp có trai đẹp!”


Giang Nại: “Hả?”


Lâm Tuệ: “Tôi cũng nhìn thấy một người! Tiết Lâm, cún con đáng yêu, gu của cô đó.”


“Thật hay giả, ở đâu?”


“Bên đó!”


Lý Thanh Tễ gửi tin nhắn wechat cho Giang Nại, hỏi lúc này cô đang làm gì.


Vừa mới gửi đi, chuông cửa đột nhiên vang lên, vừa mở cửa ra lại nhìn thấy Hứa Quan Nam có chút ngại ngùng nhìn anh: “Anh Thanh Tễ, chuyện là…. có thể phiền anh gọi điện thoại cho vợ của anh giúp em được không? Bởi vì em gọi điện thoại cho Tiết Lâm nhưng chị ấy không trả lời, em chỉ biết chị ấy nói đi chơi với vợ anh, không biết chị ấy đi đâu chơi….”


Lý Thanh Tễ kiểm tra điện thoại, Giang Nại vẫn chưa trả lời.


“Ở quán bar.”


Hứa Quan Nam: “Hả? Quán bar nào? Em lập tức tới đó.”


“Chỗ này chỉ có một quán bar.” Lý Thanh Tễ nhìn cậu ta rồi nói: “Cậu đợi đã, tôi cũng đi.”


Hứa Quan Nam: “Được!”


Lý Thanh Tễ quay người thay giày, mặc áo khoác, lúc đóng cửa lại thì gọi cho Lục Phong, Lục Phong đang chơi game trên điện thoại: “Có chuyện gì vậy? Tôi đang chơi game.”


Lý Thanh Tễ: “Có thể lúc này các cô ấy đã uống say rồi, bây giờ tôi đến quán bar, tốt nhất cậu cũng nên đến đó.”


Lục Phong: “Hả? Lâm Tuệ uống say? Đợi đó, tôi cũng đến.”


…..

Bình Luận (0)
Comment