*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ Nhã Vy
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, đang lúc thời khắc nguy hiểm, một bóng người bỗng nhiên vọt tới, một cước đá văng cây gậy trong tay Trương Thanh, bắt lấy Lạc Man xoay người một cái, người đã cách xa năm bước.
Tôn Nhị Nương nghĩ rằng mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, đao sắp đâm vào ngực đột nhiên không thấy, nhất thời còn chưa phản ứng kịp, chỉ có thể ngây người nhìn.
Người đến là một nam tử mặc áo đen, khoảng hơn 20 tuổi, trên đầu là búi tóc chỉnh tể, hai sợi tóc không an phận rũ xuống gương mặt góc cạnh làm tăng lên vài phần ngang ngược.
Hắn ta có bề ngoài cực kì anh tuấn, làn da màu lúa mạch, mày kiếm mắt sáng, mũi cao ngất, môi mỏng mím chặt, dường như đang nhẫn nại điều gì đó.
Mà lúc này, hai tay hắn đang dùng sức ôm chặt nữ nhân ở trong lòng, đôi mắt hẹp dài tràn đầy lửa giận, “Nàng sao lại có thể như vậy? Không kiếm phiền toái sẽ chết sao!” Võ Tòng cau mày rống to với nàng.
Hắn thật vất vả mới tìm được nàng, ai ngờ vừa đến đã nhìn thấy một màn nguy hiểm như vậy, nhất thời trái tim ngừng đập nửa nhịp.
Thì ra ngày đó, sau khi Võ Tòng nhìn thấy thư liền trực tiếp vào rừng cây.
Nhưng mà lúc đến nơi, người của nha môn cũng đã đến, trong rừng cây chỉ có 5 thi thể, xác nhận là Tây Môn Khánh và hộ vệ nhà hắn, duy chỉ không có Lạc Man.
Võ Tòng lục soát khắp toàn bộ cánh rừng, cuối cùng tìm được một cái khuyên tai ở gần thi thể Tây Môn Khánh, còn có vài dấu chân.
Võ Tòng cau mày đứng yên thật lâu, cuối cùng nhờ nha dịch nhắn lại cho Đại Lang, còn mình phóng lên ngựa không ngừng đuổi theo dấu vết.
Dọc theo đường đi, hắn ngày đêm không ngừng nghỉ đuổi theo dấu vết xe ngựa, có đôi khi chỉ cần mới nhắm mắt lại đã nhìn thấy cảnh Lạc Man bị ác nhân làm nhục, trong lòng càng ngày càng không yên, ngày đêm bất an.
Con người đâu phải là cây cỏ, sao có thể vô tình chứ? Hắn và Lạc Man dù sao cũng cùng ở chung lâu như vậy, lại là một thiếu nữ, bây giờ lại bị người xấu bắt đi, hắn sao có thể không lo lắng.
Võ Tòng chỉ có thể không ngừng an ủi bản thân, nghe đại ca nói, Lạc Man biết võ, hơn nữa người lại cơ trí! Nhất định sẽ không có việc gì!
Nhưng vào thời điểm phát hiệt thi thể nam nhân ở trong rừng, Võ Tòng suýt nữa nhảy lên, hắn vô cùng lo sợ tìm kiếm xung quanh, không phát hiện Lạc Man, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi tiếp tục đuổi theo dấu vết xe ngựa, ai biết thật vất vả đến sườn núi Chữ Thập, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Trương Thanh cầm gậy đập tới Lạc Man, mà ánh mắt Lạc Man ngoan lệ nhìn Tôn Nhị Nương.
Nhất thời hồn đều bị dọa bay! Vội vàng phi thân xông tới!
Cô nàng này chính là một cái phiền toái lớn! Võ Tòng run sợ trong lòng nghĩ.
Lạc Man rúc vào trong lòng Võ Tòng, bị hắn to giọng chất vấn.
Nàng tức giận đẩy Võ Tòng ra: “Huynh nhìn không rõ sao! Rốt cuộc là ai chọc phiền toái chứ! Ta chỉ là muốn ăn bữa cơm thôi mà, nữ nhân điên này tự nhiên muốn băm ta!” Nàng là người vô tội mà!
Võ Tòng nghẹn.
Kiếp trước, không có ai hiểu rõ được đức hạnh của Tôn Nhị Nương hơn hắn, nhớ năm đó, hắn cũng xém chút trở thành nhân bánh bao đó thôi?
Hơn nữa, hắn vừa rồi nhìn thấy vợ chồng nhị nương hợp lực đánh một mình Lạc Man, chắc là Lạc Man chịu ủy khuất rồi.
Võ Tòng mềm nhũn cả người, vừa định an ủi Lạc Man nhưng nhìn khuôn mặt khó chịu của nàng, nhất thời lại nổi giận: “Nàng còn nói! Nếu không phải là nàng chọc Tây Môn Khánh thì làm sao có thể bị người ta bắt tới đồi Chữ Thập chứ, lại xém chút nữa bị người ta làm thành nhân bánh bao?”
Lạc Man nghẹn, lửa giận bỗng chốc lại dâng cao, nam nhân này, nàng suýt nữa bị người ta đánh chết, hắn không giúp đỡ nàng thì thôi còn ở đó mà chỉ trích nàng!
Lạc Man nheo mắt, ngón trỏ dùng sức chọc vào ngực của Võ Tòng: “Ta chọc Tây Môn Khánh liên quan gì tới huynh? Bị người ta bắt cóc thì có trở ngại gì tới huynh chứ?! Ai cần huynh xen vào việc của người khác? Ta nói cho huynh biết! Không cần phải ở đó mà quát tháo ta biết chưa!”
Võ Tòng quả thực sắp phát nổ! Nữ nhân không biết tốt xấu này! Hắn vì cứu nàng mà ba ngày không chợp mắt! Một đường chạy tới đây, đến giày cũng mỏng dí rồi đây nè! Vậy mà chỉ đổi được một câu xen vào việc của người khác sao?!
“Nàng có bản lĩnh, nếu nàng có bản lĩnh thì đừng để cho ta tới cứu muội!” Võ Tòng tức giận rống to.
“Ai bảo huynh đi đến cứu ta! Huynh là ai chứ? Dựa vào cái gì mà quản chuyện của ta? Ta chính là có chết cũng không liên quan đến huynh! Không biết ở đó rống to cái gì chứ!” Lạc Man khoanh tay hừ lạnh.
“Nàng!” Võ Tòng tức giận kêu to, chỉ hận không thể tát một nhát cho nàng tỉnh lại.
“Dựa vào cái gì? Nàng nói xem ta dựa vào cái gì? Dựa vào nàng chính là vợ của Võ Nhị Lang ta!!” Võ Tòng trừng lớn ánh mắt như muốn ăn thịt người
Trương Thanh và Tôn Nhị Nương đã bị một màn hài kịch này làm cho sợ ngây người, thì ra hắn là nữ nhân?
Mắt thấy Võ Tòng bị Lạc Man kích thích giận tím mặt, bàn tay to như cái quạt hương bồ đã giơ lên, dường như giây tiếp theo sẽ rơi xuống trên khuôn mặt của Lạc Man đang trừng mắt nhìn lại, Trương Thanh hiền lành liền mở miệng.
“Ấy ấy, vị tráng sĩ này. Tất cả đều là ta vợ chồng ta không đúng. Không liên quan đến cô nương này, tráng sĩ nhất thiết đừng động thủ!”
Tôn Nhị Nương lúc này cũng hiểu rõ, chỉ do hiểu lầm mà thôi!
Vốn Tôn Nhị Nương luôn chỉ giết mấy tên háo sắc chuyên làm việc ác.
Ánh mắt Lạc Man nhìn nàng ta lúc mới vào điếm làm cho nàng ta nghĩ lầm Lạc Man cũng là đồ háo sắc, cho nên mới xảy ra mấy chuyện như vậy.
Bây giờ thấy vì mình mà làm cho vợ chồn son người ta cãi nhau, Tôn Nhị Nương cũng có chút ngượng ngùng.
Nàng vỗ mông đứng lên, cười nói: “Vị huynh đệ này, nhà ta nói rất đúng! Chuyện này là hiểu lầm! Chúng ta là không đánh nhau thì không thành bạn đó mà!”
Võ Tòng nhất thời tức giận mà giơ tay lên, đang lo khó có thể xuống đài, vợ chồng Trương Thanh mở miệng đúng lúc, trong lòng hắn vui vẻ, thuận lý thành chương buông tay, một bộ nghiêm trang nói: “Tại hạ Võ Tòng ở huyện Dương Cốc, vị này là nội tử của ta Lạc Man. Vừa rồi có chỗ nào đắc tội mong rằng đại ca đại tẩu tha thứ!”
“Huynh chính là anh hùng đánh hổ đó sao?” Tôn Nhị Nương kinh hỉ nói.
Gặp lại bạn tốt, tâm tình Võ Tòng cực vui vẻ, cười gật gật đầu.
Tôn Nhị Nương vốn là người thẳng thắn, luôn là anh hùng trọng anh hùng, bây giờ nhìn thấy anh hùng đánh hổ trong truyền thuyết cũng không xấu hổ, trực tiếp kéo ghế ngồi tâm sự.
Thoáng chốc đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Lạc Man ở bên cạnh quẳng một ánh mắt xem thường.
Thực không thể hiểu được mấy người trong truyện thủy hử, chỉ đánh hổ cũng là anh hùng, chỉ biết vài cái quyền cước cũng là là anh hùng, chỉ cần là anh hùng là có thể được yêu thích, là có thể giúp bạn không tiếc mạng sống sao.
Đúng là cực kì ngây thơ.
Chẳng lẽ anh hùng và anh hùng nhất định là có thể tình đầu ý hợp sao?
Nếu định nghĩa anh hùng là như vậy, tin rằng tất cả mọi người trong thiên hạ đều có thể tương thân tương ái rồi!
Dường như nhìn ra Lạc Man không vui, Tôn Nhị Nương chắp tay cười với nàng: “Muội tử, vừa rồi có nhiều đắc tội! Mong rằng muội tử đừng tức giận tỷ tỷ.”
Trương Thanh cũng thở dài theo.
Lạc Man nhăn nhíu, nhịn không được nói: “Đại tỷ, đừng trách muội tử lắm miệng, tỷ làm người bánh bao thịt thật sự là có chút…” Rất ghê tởm! Cũng quá biến thái!
Tôn Nhị Nương nhớ tới tình cảnh vừa rồi Lạc Man ói lên ói xuống, nhịn không được cười ngã tới ngã lui: “Muội tử, thật sự xin lỗi!”
Nhìn thái độ nàng ta không hề thay đổi, Lạc Man khẽ thở dài trong lòng, còn có thể nói gì nữa, quan niệm của mọi người căn bản là không giống nhau, trong đầu bọn họ chỉ có đạo nghĩa, căn bản là không có pháp luật gì hết.
Tuy rằng Lạc Man tự nhận không phải người tốt gì hết, người đắc tội nàng cũng khó có kết cục tốt, nhưng nàng cũng không tiếp thu được loại người như Tôn Nhị Nương, vì lúc nhỏ gặp bi kịch mà mở tiệm để chuyên giết ác nhân.
Chẳng lẽ một người có đáng chết hay không chỉ thông qua một bữa ăn là có thể nhận định được sao?!
Nàng càng không tiếp thu được việc Tôn Nhị Nương dùng thịt người làm nhân bánh bao bán cho người qua đường.
Nàng vẫn cảm thấy, Tôn Nhị Nương là có chút di chứng sau khi bị thương tổn!
Người ta vẫn nói đạo bất đồng bất tương di mưu, Lạc Man vừa không muốn nhìn nàng ta giết người làm nhân bánh bao, cũng không muốn nhìn người qua đường ăn bánh bao, cho nên nàng vẫn sớm rời đi mới được!
Hạ quyết tâm, Lạc Man thừa dịp bọn họ hàn huyên mà nói một câu: “Ta thấy sắc trời không còn sớm, tiểu muội còn muốn đi trước, vậy cáo từ ha!”
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt ba người đều đồng thời rơi xuống trên người nàng