Phan Kim Liên Trọng Sinh

Chương 32

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ Nhã Vy

phongtinhcungcom 53

“Tiểu Man? Tiểu Man?” Cảm nhận được sự tuyệt vọng của nàng, Lâm Xung đột nhiên phản ứng bắt mạnh lấy cánh tay nàng, vội vàng nói: “Tiểu Man, Nhị Lang không chết!”

Cái gì? Lạc Man mở mắt ra, không thể tin trừng mắt Lâm Xung.

Lâm Xung có chút ngượng ngùng lắc đầu: “Đã hỏi thăm qua, Nhị Lang không rơi vào tay Cao Cầu, cũng không…” chết!

Giống như dây cung đang bị kéo căng đột nhiên bị nới ra, Lạc Man xém xíu xụi lơ tại chỗ, tim nàng đập mạnh, hoài nghi hỏi: “Vậy lời xin lỗi kia…”

Lâm Xung ảm đạm nói: “Là thực xin lỗi mọi người, nếu như không phải tại ta thì Nhị Lang cũng sẽ không rõ sống chết thế này…”

Thì ra là thế! Lạc Man thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Không rõ sống chết là tốt rồi…” Ít nhất có thể biết được Võ Tòng có khả năng chưa chết.

Nàng vừa nói ra miệng, muốn cười nhưng nước mắt lại nhịn không được rớt xuống.

“Đệ muội…” Lâm Xung kinh ngạc nhìn nàng vừa như bi thương lại như vui mừng, thì ra tình cảm của bọn họ sâu sắc như vậy sao?

Võ Tòng không chết! Võ Tòng không chết!

Chỉ cần nghĩ tới đây, Lạc Man liền nhịn không được muốn cười, nàng tùy ý dùng tay áo quẹt quẹt nước mắt, ngượng ngùng nói: “Đại ca, nhị ca đã không chết, vậy khẳng định là đang lẩn trốn ở nơi nào đó, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra huynh ấy!” Dựa vào tính cách Võ Tòng, nếu không phải bị trọng thương, nàng tin tưởng cho dù có phải bò hắn cũng sẽ bò về! Cái bình dấm chua đó làm sao có thể để cho nàng và Lâm Xung ở chung với nhau chứ!

Giữa đoàn người qua lại, Lạc Man xinh đẹp đứng đó, đôi mắt nàng sau khi đã lau khô nước mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, như hoa sen sau cơn mưa, cả người tươi đẹp thanh lệ.

Lâm Xung nhất thời nhìn ngây người, theo bản năng trả lời một câu “Được.”

Khi có lại phản ứng: “A! Đệ muội, đợi chút, đợi chút nào! Ít nhất trước cũng phải đi giày vào đã chứ!”

Thì ra buổi sáng sau khi Lâm Xung mang Lạc Man đi, Võ Tòng liền đánh cùng bọn quan binh, có câu hai đấm khó địch bốn tay, huống chi thủ hạ của Cao Cầu cũng không thiếu cao thủ, chỉ chốc lát sau, Võ Tòng liền rơi xuống hạ phong, bị Lục Hành một đao chém vào bụng dưới.

Cũng may lúc này sắc trời cũng không còn sớm. Người đi trên đường dần dần đông lên.

Võ Tòng lợi dụng đám đông né tránh, vậy mà lại có thể thoát thân.

Giữa trưa, bức họa của Lâm Xung, Võ Tòng đã được dán thông báo truy nã.

Lạc Man có lo lắng cũng không dám công khai đi hỏi thăm, chỉ có thể tự mình vụng trộm đi tìm.

Hai ngày một đêm không ngừng nghỉ nhưng không có chút tin tức nào về Võ Tòng.

Ban đêm, Lạc Man cầm theo một bầu rượu ngồi trên nóc nhà, mờ mịt nhìn ánh đèn leo lét xa xa.

Kinh thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nàng phải tìm Võ Tòng ở nơi nào đây?

“Yên tâm, Võ huynh cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì.” Lâm Xung thấp giọng an ủi.

Lạc Man cười khổ, nàng rất hiểu biết Võ Tòng. Nếu như còn có ý thức, nhất định sẽ nghĩ cách truyền tin, nhưng mà đã hai ngày một đêm rồi mà vẫn không có chút tin tức…

Lạc Man mím môi, rũ mắt.

Lâm Xung thở dài: “Muội nghỉ ngơi một chút đi!”

Lạc Man lắc đầu, nàng căn bản không thể ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, khuôn mặt Võ Nhị Lang đầy máu lại lơ lửng xuất hiện trước mặt nàng.

Võ Tòng xuất hiện quá mức đương nhiên, liền bá đạo như vậy xông vào cuộc sống của nàng, không ngừng đuổi theo nàng, một lòng một dạ muốn kết hôn với nàng, lấy một loại thái độ không cho cự tuyệt chặt chẽ chiếm lấy địa bàn của mình, chờ khi nàng lơ đãng quay đầu mới phát hiện thì ra bắt đầu từ lúc nào, bóng dáng của hắn đã khắc sâu vào lòng nàng.

Lúc nàng bị thương, hắn dốc lòng chăm sóc.

Lúc nàng không vui, hắn không ngừng trêu chọc.

Lúc nàng đi trên sơn đạo, hắn chặt chẽ bảo vệ nàng.

Nàng không dám tưởng tượng nếu một ngày nào đó không có Võ Tòng bên cạnh nàng sẽ thế nào?

Có lẽ sẽ vẫn sống tốt, nhưng cuộc sống của nàng chắc chắn sẽ mất đi màu sắc.

Võ Tòng ơi Võ Tòng! Quả nhiên là kẻ giả heo ăn thịt cọp mà! Nếu như không thể đi đến cuối cùng, vậy thì ngay từ đầu cũng đừng đến trêu chọc nàng!

Lạc Man oán hận mắng, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống.

Võ Tòng ở nơi nào?

Suy nghĩ một chút…

“Nếu như huynh trở về, muội sẽ đồng ý gả cho huynh!” Lạc Man quệt quệt nước mắt, cúi đầu nói.

Lâm Xung lẳng lặng đứng một bên, không nói một lời.

Bỗng nhiên, cửa truyền đến tiếng đập cửa.

“Là Võ Tòng?!” Lạc Man lập tức kinh hỉ đứng lên, nhảy vội xuống sốt ruột mở cửa.

Người gõ cửa là một nam nhân có vóc người nhỏ bé, nhìn thấy Lạc Man mỉm cười.

“Là Lạc cô nương phải không?”

Trong lòng Lạc Man mất mát lập tức cảnh giác, trong kinh thành người biết nàng còn có ai nữa? Là Võ Tòng sao?

“Đúng! Là ai sai tới?” Nàng vội vàng hỏi.

“Có một vị họ Võ bảo ta đem phong thư này tới…” Nam nhân cung kính đưa tới một phong thơ, rồi lặng lẽ rời đi.

Lạc Man khẩn cấp mở thư ra, chữ viết Võ Nhị Lang rồng bay phượng múa đập vào mắt: “Tiểu Man: ta rất an toàn. Ở Dịch Xuân Các, cấp tốc tới gặp.

Võ Tòng.”

“Là Võ Tòng!” Lạc Man vui sướng quay đầu “Huynh ấy ở Dịch Xuân Các, chúng ta nhanh đi tìm huynh ấy!”

Nàng khẩn cấp muốn nhìn thấy Võ Tòng, muốn nói cho hắn, nàng nguyện ý gả cho hắn!

Lâm Xung lại do dự nói: “Chúng ta thay quần áo trước đã…”

“Thay quần áo? Không cần đâu!” Lạc Man không thèm để ý nói “Mặc vậy được rồi…”

“Không phải…” Lâm Xung ấp a ấp úng nói “Dịch Xuân Các là kỹ viện, nữ nhân không được đi vào…”

“Cái gì?” Lạc Man thất thanh thét chói tai, Võ Tòng lại dám trốn vào kỹ viện?? Tên đáng chết này!!

“Hắt xì!” Trong một gian phòng tinh xảo, Võ Nhị Lang ngồi lười biếng trên giường gỗ khắc hoa, bàn tay to xoa xoa cái mũi.

“Hì hì. Chắc không phải là tôn phu nhân nhắc chứ?” Ngồi đối diện, một nữ tử xinh đẹp mặc một thân váy đỏ ngồi bàn bên cạnh, cười trêu ghẹo.

“Chắc chắn là vậy!” Võ Tòng dõng dạc, lần trước hắn bị chút thương tích nhỏ, Lạc Man liền sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lần này hắn mất tích thời gian lâu như vậy, chờ Lạc Man nhìn thấy hắn còn không lập tức xông lên chu cái miệng nhỏ mong được ôm ấp an ủi sao?!

Càng nghĩ càng đắc ý, Võ Tòng trong lòng gấp đến độ ngứa ngáy, mông không ngừng hoạt động, hận không thể trực tiếp vọt tới trước mặt Lạc Man.

Lý Sư Sư thú vị nhìn bộ dáng hắn đứng ngồi không yên, bỗng nhiên rất tò mò, không biết một nữ nhân thế nào có thể làm một người đàn ông như vậy ngày đêm mong nhớ, trong lúc hôn mê đều nhớ mãi không quên?

“Nương tử vô cùng xinh đẹp sao?” Lý Sư Sư tò mò hỏi.

Nghe vậy, Võ Tòng quay đầu tinh tế đánh giá nàng, Lạc Man cũng thích mặc quần áo màu hồng, nhưng mà khi nàng mặc vào giống như là một gốc hàn mai trong tuyết, xinh đẹp mà cứng cỏi. Hoặc như là hoa hồng nở rộ, kiều diễm lại xa cách.

Lý Sư Sư cũng một thân màu hồng, lại như là mẫu đơn nở xinh đẹp động lòng người, nhu nhược kiều mị, làm cho người ta nhịn không được muốn bảo vệ, giữ lấy.

Hắn đánh giá trái phải, vẫn là vợ nhà mình đẹp, liền thành thành thật thật nói: “Cảm thấy Tiểu Man trội hơn…”

Nói còn chưa nói hết, Lý Sư Sư ném một miếng bánh điểm tâm qua, trúng ngay giữa miệng hắn.

“Cảm thấy xinh đẹp sao! Xinh đẹp nhiều bao nhiêu…” Lý Sư Sư che miệng cười duyên.

“Cô nương, cô nương! Người đến!” Giọng đàn ông khàn khàn vang lên bên ngoài.

Tròng mắt Lý Sư Sư đảo quanh, cười tủm tỉm nói “Mời bọn họ đi vào…”

Chính nàng lại xoay người một cái ngồi xuống trên giường, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, mạnh ôm lấy Võ Tòng, nũng nịu kêu “Nhị Lang…”

Lạc Man vội thay đổi xong quần áo, lập tức kích động lôi kéo Lâm Xung động chạy đi, dọc theo đường đi nghĩ tới Võ Tòng thấy nàng nhất định sẽ làm nũng khắp nơi, như vậy chiều theo hắn thì có làm sao?

Như vậy nói cho hắn nàng đã suy nghĩ kĩ rồi đồng ý gả cho hắn…

Xem như cho hắn một niềm vui lớn đi.

Kết quả không nghĩ tới vui mừng còn chưa thấy, chính nàng lại thu được kinh hỉ.

Trên giường lớn tinh mỹ, Võ Tòng để trần nửa người đang ôm nhau cùng với một nữ nhân.

Hít… Lâm Xung thở hốc vì kinh ngạc.

Lạc Man nheo híp mắt, vừa vặn nhìn thấy ấm trà trên bàn liền quăng tới.

“Ấy da… Làm gì đó?” Lý Sư Sư ảo não hô to, vội vàng đứng lên phủi quần áo, đây chính là bộ nàng thích nhất đó biết không! Bị dơ thì làm sao bây giờ?

“Thấy thứ dơ bẩn nên cần rửa mắt…” Lạc Man lạnh nhạt nói.

“…” Lý Sư Sư chán nản, được rồi, nàng thừa nhận là nàng muốn trêu cợt Võ Tòng, ai bảo hắn nói nàng không xinh đẹp bằng chứ? Nhưng mà nương tử Võ gia này phản ứng cũng quá kỳ quái đi! Không phải nói nàng dịu dàng thiện lương, nhu tình như nước sao? Không phải nên nghẹn ngào chạy đi sao? Sao lại bạo phát vậy chứ?

Từ lúc Lý Sư Sư nhào qua, Võ Nhị Lang liền cảm thấy đau khổ, chờ nghe thấy tiếng hít không khí của Lâm Xung, hắn liền cảm thấy tận thế tới rồi.

Lúc này tuy rằng bị hắt một đầu nước trà, trong lòng hắn lại toàn không có lửa giận, mà là bất an không yên.

“Tiểu Man, hiểu lầm hiểu lầm rồi!”

Lạc Man cười mỉa.

Lạc Man thừa nhận, trong nháy mắt khi thấy hình ảnh kia, lòng nàng như là bị ong vò vẽ đâm, đau run lên, hận không thể vung chùy lớn đập bay đôi cẩu nam nữ này tới chân trời!

Nhưng mà lúc này, thấy Võ Tòng chật vật, lại lấy lòng nhìn nàng, lòng Lạc Man lại bỗng nhiên mềm xuống.

Chờ nhìn bụng dưới của hắn quấn đầy vải trắng, lòng lại bỗng chốc đau đớn.

Chỉ chút xíu nữa, nàng sẽ không được nhìn thấy hắn…

Tâm tình đột nhiên kích động khó có thể tự giữ, tất cả ủy khuất nảy lên trong lòng “Nhị ca!” Lạc Man nghẹn ngào nhào qua, ôm chặt lấy Võ Tòng, nước mắt tí tách rơi xuống.

Võ Nhị Lang thụ sủng nhược kinh ôm lấy Lạc Man, phát hiện tốt đẹp như trong mơ vậy, hắn vụng trộm cắn đầu lưỡi, ấy…

Đau, thì ra là thực!

Tiểu Man lại chủ động ôm hắn!

Võ Nhị Lang nhịn không được cười ngốc hề hề rộ lên, đắc ý nghĩ sớm biết chiêu này dùng được, hắn đã sớm chơi trò mất tích rồi!

Giây tiếp theo, lúc hắn cảm giác được nước mắt nóng bỏng thì liền cảm thấy vô cùng hối hận.

Độ ấm trên lưng xuyên qua làn da xuyên thẳng vào tim.

Trong lòng liền cảm thấy thỏa mãn, còn có chút chua xót.

Võ Tòng nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lạc Man dỗ dành: “Được rồi! Không có chuyện gì, không phải đã tốt rồi sao?”

“Muội còn chưa gả cho ta, ta sao có thể bỏ đi chứ?”

“Cùng nhau tới già, cùng nhau mãi mãi…”

Lạc Man nghe hắn dùng giọng nam trầm thấp miêu tả tương lai tươi đẹp, nhịn không được cười rộ lên, khẽ ừ.

Võ Tòng lại như là bị người đánh một bạt tai thật mạnh, đờ đẫn nâng đầu Lạc Man: “Muội nói gì?”

Lạc Man liếc trắng mắt, dùng sức ừ một tiếng.

Ánh mắt Võ Tòng lóe sáng, khóe miệng nhịn không được giơ lên.

Tiểu Man đồng ý rồi? Đồng ý gả cho hắn?

Bên này hai người nhu tình mật ý, bên kia trong lòng Lý Sư Sư không thoải mái, nàng ta cứu Võ Tòng, Lạc Man không cảm kích nàng thì thôi còn hắt nàng ướt đẫm, này sao được chứ, hai người kia ở chỗ đó mà tình chàng ý thiếp, muốn kích thích nàng không có người yêu sao?

Lý Sư Sư bỗng chốc nổi giận!

“Ha hả…” Nàng nâng tay tạo hình hoa lan, cười duyên nói “Trách không được Võ huynh đệ luôn không cho đi truyền tin, thì ra chiêu này quả nhiên dùng tốt mà! Thật đúng là ngoan ngoãn phục tùng rồi sao!”

Võ Nhị Lang nháy mắt cứng đờ!

Lạc Man cũng bỗng chốc dừng lại, vốn tươi cười ngọt ngào nhất thời biến nguy hiểm, khát máu: “Nàng nói là có ý gì?”

“Nói đúng rồi, Võ huynh đệ nói mất tích vài ngày, làm cho ai đó sốt ruột một chút rồi sẽ biết hắn quan trọng, sau đó thì sẽ ngoan ngoãn phục tùng!” Lý Sư Sư hảo tâm giải thích.

Võ Tòng sợ hãi nhìn Lạc Man sắp bùng nổ, lắp bắp nói “… Không được nói bậy! Nương… Nương tử… Tin tưởng, không… A!”

Lạc Man quăng ra một quyền, trực tiếp tặng hắn một cái mắt thâm quầng, cười lạnh nói: “Tin tưởng? Tin tưởng cái đầu huynh! Võ Nhị Lang! Nói cho huynh biết! Hôn ước hủy bỏ!”
Bình Luận (0)
Comment