Dám mắng hắn ta cơ à?
Nếu không phải các ngươi hành động nhanh quá thì có đến nỗi tạo cơ hội cho Lâm Bắc Phàm hay không?
Nhìn kẻ thù không đội trời chung kiếm được tiền, trong lòng hắn ta cũng đau lắm chứ bộ?
Ngô Ca bí bách vô cùng, hắn ta cũng bắt đầu chửi lại.
Ngô Ca: Mẹ nó ngươi có ý gì?
Người áo đen: …
Ngô Ca: Bị điên thì vào trại đi, đừng có mà ra ngoài!
Người áo đen: …
Ngô Ca: Ngươi ngu đến mức nào tự bản thân ngươi không nhận ra hay gì?
Người áo đen: …
Ngô Ca: Năm ấy có phải mẹ ngươi bỏ rơi ngươi rồi chỉ nuôi mỗi cái nhau thai thôi đúng không?
Người áo đen: …
Ngô Ca: Đồ con lợn!
Người áo đen: …
Triệu Thiên đặt điện thoại xuống, hắn ta tức điên lên!
Từ trước tới nay hắn ta chưa từng bị người khác chửi xối xả như vậy, dù có là lúc ở rể cũng chưa từng!
Mà điều đáng giận hơn nữa là rõ ràng đối phương là người sai, vậy mà hắn ta vẫn còn mở miệng chửi người khác cho được?
Đúng là một kẻ vô liêm sỉ!
Triệu Thiên tức đến nỗi đầu muốn bốc khói!
“Trả điện thoại cho ngươi đấy, ngươi cứ mắng hắn ta cho ta! Các ngươi nữa, mắng hết cho ta!”
Long vương Triệu Thiên dùng chiến thuật đánh hội đồng.
Thế là hai bên lại tiếp tục chửi nhau.
Hơn nữa càng chửi càng hăng!
Ngô Ca chỉ có một mình nên hắn ta bị mắng rất thảm!
Hắn ta bèn gửi luôn những kí tự như 凸(0′)凸,凸(0′)凸,凸(0)…
Bất biến đối phó với vạn biến!
Cuối cùng, điện thoại hết pin, lúc bấy giờ trận chiến chửi nhau mới kết thúc.
Cảm ơn cảnh báo hết pin đã giúp thế giới này bớt đi một cuộc chiến tranh và mang lại hòa bình!
Sau khi sạc pin, cuối cùng hai bên cũng bình tĩnh lại.
Bọn họ đều nhận thức được rằng giờ có mắng chửi cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, còn động thủ được thì đừng có động khẩu!
Nếu đã không đánh được đối phương thì đừng có mở miệng chửi bới!
Lãng phí nước bọt lãng phí sức lực, còn lãng phí cả pin điện thoại, cần gì phải như thế chứ?
Hai bên lại thỏa thuận với nhau rằng bắt buộc phải báo cáo cho nhau khi quy mô đầu tư của Lâm Bắc Phàm vượt mức năm trăm triệu.
Còn mấy đứa hay thăm dò thị trường kia thì không cần phải nói nữa, bọn nó không phất lên được đâu.
Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm lại đưa Ngô Ca đến phòng giao dịch.
“Lão đệ này, sau ngày hôm qua thì giờ ngươi thấy thế nào?” Lâm Bắc Phàm híp mắt cười.
“Cảm nhận lớn nhất của ta là hợp đồng tương lai quá là kích thích luôn! Có người đã kiếm được rất nhiều tiền, tuy nhiên cũng có người thua lỗ rất nhiều! Có người thắng lợi, vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, nhưng cũng có người lỗ đến mức muốn chửi thề.” Ngô Ca cảm thán: “Kích thích hơn nhiều so với mua bán đồ cổ!”
“Đúng vậy! Chúng ta kiếm được rất nhiều tiền, đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều người thua lỗ rất nhiều và phải chịu tổn thất ấy! Tiền mà chúng ta kiếm được sẽ là tiền mà bọn họ thua lỗ! Hôm qua chúng ta kiếm được khoảng một tỉ mốt, vậy thì người ta đã lỗ một tỉ mốt! Có thể là rất nhiều công ty thua lỗ, cũng có thể chỉ là một tên ngốc thua lỗ!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Ngô Ca lại gật đầu.
Long vương Triệu Thiên chính là tên ngốc ấy!
Đã thế hắn ta còn được xếp vào loại cực kì ngu ngốc nữa chứ!
Não hắn ta chắc chắn đã bị úng nước!
Chương 113 - Ngươi bị ảo tưởng à Chương 113: Ngươi bị ảo tưởng à“Lâm tổng, hôm nay chúng ta chơi gì đây?” Ngô Ca hỏi.
“Hôm nay chúng ta vẫn chơi đậu nành nhé!”
Lâm Bắc Phàm giải thích một cách vô cùng chuyên nghiệp: “Hôm qua giá đậu nành đã giảm mạnh mười phần trăm! Cùng ngày, không có tin tức xấu nào khiến giá cổ phiếu giảm, kiểu tình huống như vậy rất bất thường, giá chắc chắn sẽ bị điều chỉnh! Vậy nên hôm nay chúng ta phải mua đậu nành, ăn chắc đống tiền này!”
Ngô Ca gật đầu.
“Mọi người đã nghe rõ rồi chứ, chúng ta mua đậu nành, mua hai mươi vạn lô!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
“Vâng thưa Lâm tổng!”
Các giao dịch viên đáp lời, bọn họ bắt đầu bận rộn với công việc của mình.
Những đơn đặt mua ngày một tăng lên.
“Khoan đã, để ta làm cho!” Lâm Bắc Phàm lại nói.
“Lâm tổng…”
Lâm Bắc Phàm xoa tay: “Lâu lắm rồi không trực tiếp làm, ta hơi bị ngứa tay nên muốn đích thân làm ấy mà!”
“Mời Lâm tổng!” Giao dịch viên nhường chỗ cho hắn.
Nhân lúc mọi người bận rộn, Ngô Ca lên tiếng: “Lâm tổng, ta ra ngoài lấy nước đây!”
Lâm Bắc Phàm phất tay, hắn tiếp tục làm việc.
Sau khi chuồn ra ngoài, Ngô Ca tìm một chỗ không người rồi lập tức gửi tin nhắn.
“Lâm Bắc Phàm mua hai mươi vạn lô đậu nành đó!”
Trụ sở chính của Long Nha Tư Bản nhanh chóng nhận được thông tin.
“Thưa long vương, có tin tức rồi, Lâm Bắc Phàm mua hai mươi vạn lô đậu nành.”
Long vương Triệu Thiên cầm một ly sâm panh, khóe miệng hắn ta nhếch lên tỏ vẻ đắc ý: “Ha! Ta biết ngay là hắn sẽ mua đậu nành mà! Bởi tình hình hôm qua bất thường, thị trường chắc chắn sẽ có thay đổi, giá đậu nành chắc chắn sẽ tăng! Lâm Bắc Phàm là một thiên tài trong lĩnh vực tài chính, hắn không thể không hiểu đạo lí đơn giản như thế này!”
“Long vương anh minh!” Những người áo đen đồng thanh nói.
“Thế nhưng ta lại không thích cho hắn toại nguyện đấy!”
Long vương Triệu Thiên lớn giọng nói: “Bán khống đậu nành cho ta!”
Một người áo đen đeo kính gọng vàng kinh ngạc nói: “Long vương, lúc này mà đi bán khống đậu nành thì không được hợp lí cho lắm, chúng ta sẽ phải tốn nhiều tiền hơn đấy, chúng ta mà làm vậy thì có hơi mạo hiểm!”
“Đương nhiên là ta biết điều này, nhưng chúng ta phải tạo bất ngờ chứ!”
Long vương Triệu Thiên mỉm cười một cách đắc ý: “Chắc chắn Lâm Bắc Phàm sẽ không ngờ là hôm nay giá sẽ lại giảm đâu, chắc chắn hắn sẽ lỗ đến mức nghi ngờ nhân sinh luôn! Ha ha!”
“Làm như vậy là có thể khiến Lâm Bắc Phàm lỗ, còn chúng ta tốn chút tiền thì có làm sao đâu? Cơ mà để tránh trường hợp tổn thất lớn hơn, các ngươi lập tức chi tiền cho ta! Tốc độ phải nhanh, như vậy mới giảm thiểu tổn thất cho chúng ta!”
“Vâng thưa long vương!” Mọi người đồng thanh đáp.
Dựa theo mệnh lệnh của long vương, mọi người bèn điên cuồng đi bán tháo đậu nành.
Ở một diễn biến khác, Ngô Ca cầm một bình nước đi vào, hắn ta tỏ ra như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhìn dáng vẻ bận rộn của Lâm Bắc Phàm, Ngô Ca có hơi không yên tâm, hắn ta hỏi: “Lâm tổng, ngươi vẫn đang mua đậu nành sao?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đương nhiên rồi, giờ phải mua thì mới kiếm được tiền!”
Ngô Ca bèn yên tâm, hắn ta khẽ mỉm cười.
Cứ mua đi!
Hôm nay sẽ cho ngươi chịu cảnh thua lỗ!
Đúng lúc ấy, màn hình được tải lại và xuất hiện một đường đi xuống.
Giá đậu nành lại giảm hai phần trăm!
Mọi người ai cũng ngơ ngác.
“Chuyện này…”
“Sao giá đậu nành lại giảm vậy trời?”
“Có chuyện gì xảy ra hay sao?”
“Bất thường ghê!”
Tiếp đó, màn hình lại được tải lại.
Lại là một đường đi xuống nữa, giá đậu nành giảm tiếp hai phần trăm!
Mọi người ngơ ngác.
“Sao vẫn giảm nữa vậy?”
“Có phải trên thị trường xuất hiện tin tức gì đó bất lợi không?”
“Chứ không sao giá đậu nành lại giảm mạnh như vậy?”
Màn hình lại được tải lại.
Lần này mặc dù giá đậu nành không giảm hai phần trăm nữa mà là một phần trăm!
Từ nãy đến giờ mới chỉ có vài phút mà thôi, ấy thế mà giá đậu nành đã giảm năm phần trăm!
Mọi người hoang mang cực độ.
“Đậu má, sao lại giảm nữa vậy?”
“Nếu không có tin tức gì bất lợi thì chắc chắn là có ông lớn nào xuất hiện và thao túng thị trường rồi!”
“Giảm năm phần trăm cơ đấy, ít nhất chúng ta cũng phải lỗ sáu trăm triệu!”
“Mau bán khống thôi, giảm thiểu tổn thất!”
…
Nhìn mọi người hoang mang hoảng loạn, Ngô Ca thấy lòng mình dễ chịu vô cùng, hắn ta vui chết đi được.
Nếu không phải tình cảnh không cho phép thì hắn ta đã nhảy cẫng lên vì vui sướng, như hôm qua vậy ấy.
Lần này long vương quá là đỉnh, ta yêu ngươi chết mất thôi!
Nhìn màn hình xanh lè, Ngô Ca thầm nhủ rằng cứ giảm tiếp đi, giảm không ngừng nghỉ vào! Giảm đến tận cùng luôn đi! Nôn hết chỗ tiền hôm qua ngươi kiếm được ra đi!
Lúc này, có người hô lên một cách hưng phấn: “Ơ kìa ơ kìa! Chúng ta không hề lỗ nhé!”
“Chúng ta còn kiếm được tiền đây này!”
“Sao mà kiếm tiền được? Giá thị trường đang giảm mạnh, chúng ta lỗ sạch túi rồi đây này!”
“Chắc chắn là ngươi đã nhìn nhầm!”
“Ngươi bị ảo tưởng hả?”
Giao dịch viên kia kích động nói: “Ta không bị ảo tưởng đâu! Các ngươi nhìn đi, chúng ta mua hai mươi vạn lô đậu nành! Giờ đang có lãi này, đã tăng lên năm, sáu trăm triệu rồi!”
Mọi người thi nhau chạy tới trước màn hình máy tính, ai cũng kinh ngạc không thôi.
“Đậu má!”
Chương 114 - Một tên đại ngốc Chương 114: Một tên đại ngốc“Đậu má!”
Lúc này, bọn họ thực sự không tìm được từ ngữ gì để hình dung về bước ngoặt này. Niềm vui này quá bất ngờ, bọn họ chẳng kịp chuẩn bị!
Giờ thì đến lượt Ngô Ca phải ngớ người.
“Bán khống đậu nành… sao có thể?”
Hắn ta kích động đẩy đám người ra rồi xông đến trước màn hình máy tính, quả nhiên là đơn bán tháo!
Mà hiện tại, lãi suất đã lên tới năm, sáu trăm triệu, nhìn mà gai mắt vô cùng!
Cả người Ngô Ca cứng đờ!
“Mới nãy ai là người làm đấy?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
“Lâm tổng, có phải ngươi lại nhìn thấu xu hướng thị trường nên quay ra bán khống không?” Có người kích động nói.
“Chắc chắn là vậy rồi, Lâm tổng quá đỉnh!” Có người nịnh nọt nói.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đâu có đâu, ban đầu ta mua cơ mà!”
“Thế tại sao ngươi…”
Lâm Bắc Phàm giải thích: “Chắc là lâu không trực tiếp làm nên lỡ ấn nhầm nút, ha ha!”
“Đậu má! Lại còn ấn nhầm nút nữa!”
“Lâm tổng, ngươi đúng là một người may mắn!”
“Ông trời đang phù hộ cho ngươi!”
Mọi người thi nhau nịnh hót, nịnh đến mức Lâm Bắc Phàm mừng rơn.
Hắn vui vẻ vô cùng, bật cười một cách đắc ý: “Ha ha ha ha ha!”
Ngô Ca: “Hự!”
“Ha ha ha ha…”
Trong phòng giao dịch tại trụ sở chính của Long Nha Tư Bản tràn ngập những tiếng cười hả hê.
Long vương Triệu Thiên nâng ly sâm panh lên, hắn ta cười đắc ý và vui vẻ vô cùng: “Chắc chắn Lâm Bắc Phàm sẽ không ngờ rằng chỉ trong một thời gian cực ngắn mà giá đậu nành đã giảm bảy phần trăm! Giờ chắc hắn đang quẫn bách lắm, ha ha!”
“Giá đậu nành giảm bảy phần trăm thì ít nhất hắn phải lỗ bảy đến tám trăm triệu! Ta có thể tưởng tượng được gương mặt hắn lúc này, chắc chắn là vừa trắng vừa xanh, cả người hắn sẽ cứng đờ lại, ha ha!”
“Chúc mừng long vương, chúc mừng long vương!” Mấy người mặc áo đen đồng thanh nói.
“Chúng ta cùng vui! Mau chi tiền tiếp cho ta, cứ chi đi, cho Lâm Bắc Phàm mãi mãi không có cơ hội quay đầu!”
Long vương Triệu Thiên căm phẫn nói, hắn ta nhìn màn hình máy tính với một tâm trạng vui vẻ vô cùng.
“Vâng thưa long vương!”
Mọi người cũng bắt đầu nhanh chóng làm việc.
Ở một diễn biến khác.
Tâm trạng của Lâm Bắc Phàm cũng rất tốt, hắn nhìn chằm chằm màn hình màu xanh trước mặt. Giờ cứ xanh một phút là hắn lại kiếm thêm được rất nhiều.
“Lâm tổng, giờ chúng ta có cần bán hết không?” Có người hỏi.
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu, hắn cực kì tự tin và nói: “Không cần vội vàng đâu, cứ để nó giảm một lúc! Ta có dự cảm rằng hôm nay sẽ giống hôm qua thôi, sẽ giảm mạnh rồi mới ngừng! Đợi nó giảm đến dưới chín phần trăm thì chúng ta sẽ bán hết luôn!”
“Vâng thưa Lâm tổng!”
Mọi người cực kì hưng phấn, ai cũng nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm để ý thấy có một người đang lén lút chuồn đi, hắn bèn gọi: “Lão đệ, ngươi định đi đâu đấy?”
Bước chân của Ngô Ca ngừng lại, hắn ta quay đầu mỉm cười: “Ta muốn đi cất cái bình nước!”
“Không cần đi vội thế!”
Lâm Bắc Phàm bước vài bước tới bên cạnh Ngô Ca rồi kéo hắn ta quay lại, đoạn cười nói: “Hiện giờ đang là lúc đặc sắc, ngươi mà bỏ lỡ thì tiếc lắm đấy, xem xong rồi đi cũng chưa muộn!”
Ngô Ca sốt sắng vô cùng: “Nhưng mà…”
“Ngươi xem đi, kịch hay sắp sửa bắt đầu rồi!”
Lâm Bắc Phàm vừa dứt lời thì màn hình máy tính được tải lại, giá đậu nành lại giảm thêm một phần trăm nữa!
Tiếp tục tải lại, giá đậu nành giảm thêm một phần trăm!
Lâm Bắc Phàm bật cười ha ha: “Lão đệ, ngươi xem ta nói có đúng hay không? Chớp mắt cái mà giá đậu nành đã giảm đến chín phần trăm rồi!”
Ngô Ca nở một nụ cười đầy miễn cưỡng: “Đúng! Rất đúng!”
Trong lòng hắn ta đang không ngừng nghiến răng nghiến lợi, hắn ta đang rất muốn chửi người.
Long vương, mẹ nó ngươi hay lắm!
Não ngươi bị chập mạch hả, ngươi lại dâng tiền vào tay Lâm Bắc Phàm rồi đấy!
Từ trước tới nay ta chưa từng gặp kẻ nào ngu như ngươi!
Hiện giờ ta chỉ muốn đâm chết ngươi thôi!
“Lâm tổng, giờ chúng ta bán khống được rồi chứ?” Có người hỏi.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.
Tại trụ sở chính của Long Nha Tư Bản.
“Thưa long vương, thị trường có thêm rất nhiều đơn mua nên giá của đậu nành lại tăng rồi!”
“Có bao nhiêu đơn cũng nuốt hết cho ta, sau đó chi tiền cho giá giảm xuống!”
Long vương Triệu Thiên hùng hổ nói: “Hôm nay ai cũng không cứu nổi Lâm Bắc Phàm đâu! Kể cả chúa cũng vậy!”
“Vâng thưa long vương!”
Thế là hàng mà Lâm Bắc Phàm bán ra đã được long vương Triệu Thiên mua lại.
“Oh yeah!”
Trong phòng giao dịch của công tư đầu tư Lâm Thị tràn ngập những tiếng hoan hô.
“Hôm nay chúng ta lại kiếm được hơn một tỉ!”
“Đúng là quá may mắn luôn, một bước ngoặt tuyệt vời!”
“Ta còn tưởng suýt chút nữa đã lỗ, kết quả chúng ta lại kiếm được cả đống tiền!”
“Ông trời phù hộ! Thượng đế phù hộ!”
Chỉ có Ngô Ca là vẫn đang nhìn màn hình máy tính với vẻ mặt hoang mang.
Bên trên màn hình máy tính hiển thị giá đậu nành đã giảm đến mức cùng cực!
Lâm Bắc Phàm đã bán hết sạch!
Tất cả mọi thứ đều đã kết thúc, chẳng còn đường mà quay đầu!
Kẻ thù không đội trời chung Lâm Bắc Phàm lại kiếm được hơn một tỉ, đã thế còn kiếm được tiền ngay dưới mí mắt hắn ta!
“A!”
Ngô Ca ôm lấy ngực, hắn ta cảm giác cơn đau của mình lại tái phát, trái tim hắn ta đang rất đau, rất là đau…
“Lão đệ, ngươi làm sao thế? Trông sắc mặt ngươi có vẻ không được ổn cho lắm…” Lâm Bắc Phàm quan tâm hỏi.
Ngô Ca trả lời, trông mặt hắn ta xanh xao vô cùng: “Giá đậu nành giảm nhanh quá, chớp mắt đã giảm mất mười phần trăm, đúng là kích thích thật sự, ta nhất thời chưa thích ứng được!”
Lâm Bắc Phàm bật cười ha ha: “Đúng là rất kích thích! Nếu không phỉa do ta ấn nhầm nút thì chắc sẽ phải lỗ tỉ mấy mất! Đúng là ông trời có mắt! Cơ mà ta nghĩ chắc chắn sẽ có người bị lỗ đến mức khóc ngất đấy? Ha ha!”
Ngô Ca gật đầu một cách nghiêm túc.
Đúng vậy đấy!
Người đó là một tên đại ngốc!
Chương 115 - Chửi nhau cả đêm Chương 115: Chửi nhau cả đêmTại trụ sở chính của Long Nha Tư Bản, những tiếng cười hả hê đang không ngừng vang lên.
“Quá thoải mái! Quá đã!”
Long vương Triệu Thiên nhìn giá đậu nành, hắn ta nhắm mắt, cực kì hưởng thụ nói: “Hiện giờ chắc chắn Lâm Bắc Phàm đang lỗ nặng rồi! Hắn đã mua hai mươi vạn lô đậu nành, giờ chắc chắn đã lỗ hết sạch, ha ha!”
“Ta dám cược rằng sắc mặt hắn giờ đang vô cùng khó coi! Vừa xanh vừa trắng, còn tím nữa, như cái phường nhuộm vậy, ha ha!”
“Chúc mừng long vương, chúng mừng long vương!”
Đám người mặc áo đen đồng thanh hô.
“Chúng ta cùng vui! Mau lấy rượu sâm panh tám hai năm của ta ra đây, chúng ta nhất định phải ăn mừng khoảnh khắc này!”
“Cảm ơn long vương!” Đám người áo đen lại đồng thanh nói.
Long vương Triệu Thiên gật đầu một cách hài lòng, hắn ta không chờ được mà nói: “Các ngươi mau liên lạc với Ngô Ca đi, ta muốn biết thông tin mới nhất! Nếu có thể gửi được gương mặt lúc này của Lâm Bắc Phàm thì càng tốt, ha ha!”
“Thôi, để ta tự liên lạc với hắn ta, đưa điện thoại cho ta!”
Lúc này, Ngô Ca vừa mới ra khỏi phòng giao dịch và nhận được tin nhắn của người áo đen.
“Sao rồi? Giờ Lâm Bắc Phàm đang lỗ nặng đúng không? Hắn lỗ bao nhiêu, mau nói cho ta biết đi! Nếu có thể chụp được vẻ mặt khi bị lỗ của hắn thì càng tốt!” Hắn ta còn gửi một cái meme đắc ý nữa chứ.
“A!” Ngô Ca lại bị đả kích.
Cuối cùng thì hắn ta cũng tìm được nơi để xả cơn giận này.
Ngô Ca: Mẹ nó đúng là một nhân tài!
Người áo đen: ?
Ngô Ca: Ngươi đúng là một kẻ đê tiện! Đê tiện!
Người áo đen: Sao đột nhiên ngươi chửi đổng lên vậy?
Ngô Ca: Ta cứ chửi đấy thì làm sao? Một kẻ ngu si đần độn như ngươi chẳng lẽ không xứng đáng bị ăn chửi hả?
Người áo đen: ?
Ngô Ca: Ta không những muốn chửi ngươi mà còn muốn chửi cả lò nhà ngươi!
Ngô Ca: Thứ đê tiện!
Ngô Ca: Đê tiện!
Ngô Ca: Đê tiện!
Người áo đen: …
Tâm trạng hớn hở vui mừng ban nãy của long vương Triệu Thiên đã bị quét sạch!
Hắn ta cất điện thoại đi, gương mặt sầm sì: “Cái tên Ngô Ca này bị điên rồi! Các ngươi mau chửi hắn ta cho ta, chửi đến khi nào máy hắn ta hết pin thì thôi!”
“Vâng thưa long vương!”
Thế là trận chiến chửi nhau lại bắt đầu…
Ngoài việc phải đối phó với người áo đen qua điện thoại ra thì hắn ta còn phải đối phó với những tin nhắn chửi rủa từ những người lạ khác, những câu chửi khó nghe, ghê tởm cỡ nào cũng có!
Thế nhưng Ngô Ca không hổ là một kẻ đào văn vật, tố chất tâm lí của hắn ta rất tốt.
Một mình hắn ta đấu với mười mấy người áo đen song vẫn không hề mất khí thế.
Thậm chí hắn ta còn gửi ảnh bánh tông khiến bọn người kia ghê tởm!
Cuối cùng điện thoại hết pin, trận chiến chửi nhau cũng kết thúc.
Thông qua trận chiến này, long vương Triệu Thiên cũng biết được nguyên nhân đối phương nổi đóa lên.
Hóa ra kẻ thù không đội trời chung Lâm Bắc Phàm không những không bị lỗ mà còn kiếm được hơn tỉ!
Mà nguyên nhân hắn kiếm được tiền lại là do hắn dí nhầm nút.
Thế nên từ mua hắn đã chuyển thành bán.
Cuối cùng tiền đều vào tay hắn!
Biết được kết quả này, long vương Triệu Thiên tức đến mức rớt cả nước mắt.
“Mẹ nó… ta lại dâng cả tỉ bạc cho hắn rồi!”
“Ta đã chi ra gần ba tỉ, ấy thế mà chẳng thu lại được gì, đã vậy còn giúp Lâm Bắc Phàm kiếm được tiền!”
“Hôm qua ta cũng giúp hắn kiếm được hơn một tỉ!”
“Vậy là tổng cộng hắn đã kiếm được hơn hai tỉ, và ta thì lỗ mất gần năm tỉ!”
“Tất cả đều dâng cho hắn hết!”
“Lâm Bắc Phàm, chẵng lẽ ngươi chính là khắc tinh của đời ta hay sao?”
Cả người long vương Triệu Thiên nghiêng ngả chực ngã, hắn ta không còn lưu luyến gì nữa.
Đám người áo đen thì lo lắng vô cùng, bọn họ đồng thanh nói: “Long vương, cố lên!”
“Yên tâm, ta không yếu đuối như vậy đâu!”
Long vương Triệu Thiên phất tay một cách vô lực: “Ta đường đường là long vương, có mưa bão gì mà ta chưa từng gặp chứ? Chỉ là lỗ chút tiền mà thôi, ta vẫn chống đỡ được!”
“Long vương quá đỉnh!”
Đám người áo đen nói với vẻ sùng bái.
“Mau lấy khăn chườm ra đây, ta muốn chườm ngực!”
Đám người áo đen: “…”
Lúc khăm chườm được đắp lên ngực, cuối cùng long vương Triệu Thiên cũng không còn cảm thấy tim mình lạnh lẽo như vậy nữa.
Tiếp đó, hắn ta một tay giữ khăn chườm, một tay cầm điện thoại liên lạc với Ngô Ca.
Người áo đen: Mẹ nó lần sau xác nhận đi đã rồi hẵng gửi tin nhắn!
Ngô Ca: Ai bảo ngươi ra tay nhanh vậy? Đào mộ còn chẳng tích cực bằng ngươi đâu!
Người áo đen: …
Ngô Ca: Ta đang định nói với ngươi thì ngươi lại giảm giá, đến cơ hội cho ta phản ứng cũng không có!
Người áo đen: Ngươi còn đổ tội cho ta nữa à?
Ngô Ca: Không đổ tội cho ngươi thì đổ tội cho ai? Lần đầu tiên ta thấy có một kẻ ngu như ngươi đấy!
Người áo đen: Khốn khiếp! Ngươi dám mắng ta à?
Ngô Ca: Ta mắng ngươi đấy thì làm sao?
Ngô Ca: Đồ ngu! Đồ ngu! Đồ ngu!…
Người áo đen: Này! Ta tức rồi đấy nhé!
Thế là trận chiến chửi nhau lại tiếp diễn.
Hai bên mắng nhiếc cả buổi tối, mắng đến khi điện thoại hết pin mới ngừng.
Chương 116 - Chưa đâu Chương 116: Chưa đâuNgày hôm sau, Lâm Bắc Phàm lại đưa Ngô Ca đến phòng giao dịch.
“Hôm nay chúng ta lại chơi đậu nành nhé!”
“Lão đệ, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi thấy hôm nay chúng ta nên bán hay nên mua đây?”
“Chắc là mua đi!” Ngô Ca nói với vẻ nghi hoặc.
“Tại sao chứ?” Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn hỏi.
“Hai hôm nay giá đậu nành đã giảm hai mươi phần trăm luôn rồi! Thế nhưng hiện giờ trên thị trường không có tin tức nào bất lợi, thế nên giá đậu nành sẽ được điều chỉnh và trở về mức giá bình thường!”
“Ngươi nói hay lắm, người bình thường đều nghĩ như vậy, nhưng hôm nay chúng ta sẽ bán!”
Ngô Ca ngớ người: “Hả? Tại sao chứ? Giá đậu nành đã giảm hai mươi phần trăm rồi, tại sao ngươi còn muốn bán?”
“Nhưng thị trường đâu có nói lí, lúc nào nó chẳng điên cuồng như vậy! Mọi người đều biết việc tăng lên giảm xuống là chuyện thường xuyên xảy ta! Ngươi thấy nó đã giảm hết sạch, nhưng thực ra nó vẫn còn có thể thấp hơn nữa! Ngươi cho rằng nó không thể tăng thêm nữa, nhưng thực tế nó lại tăng lên! Sẽ không bao giờ có mức giá thấp nhất hay cao nhất đâu!”
“Việc giá giảm mạnh hai hôm trước thực ra đã khiến rất nhiều ngươi rơi vào thế đường cùng, thị trường cũng biến động vô cùng!”
“Nếu chúng ta thừa thắng xông lên biết đâu lại có thể thu hoạch được một mẻ lớn!”
“Chúng ta có vốn để thao túng thị trường!”
“Thế nên…” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Bán đậu nành cho ta, một trăm vạn lô luôn!”
“Vâng thưa Lâm tổng!” Các giao dịch viên bắt đầu bận rộn với công việc của mình.
Dưới sự “thao túng” của Lâm Bắc Phàm, giá đậu nhanh chóng giảm hai phần trăm.
Lúc này, Ngô Ca lại lén lút chuồn đến nhà vệ sinh và gửi tin nhắn cho người áo đen.
“Lâm Bắc Phàm đang bán một trăm vạn lô đậu nành đấy!”
Phía long vương nhanh chóng nhận được tin nhắn.
“Lâm Bắc Phàm bán đậu nành á? Lúc này sao hắn lại làm như thế, đây chẳng khác gì hành vi tự sát, hắn không nên làm vậy mới phải!” Long vương Triệu Thiên rơi vào trầm tư.
Qua hai hôm giá giảm mạnh, giờ giá đậu nành phải quay về với mức độ bình thường của nó.
Không tăng hai mươi phần trăm thì ít nhất cũng phải tăng mười phần trăm.
Người bình thường đều sẽ chọn cách mua đậu nành.
Ấy thế mà vào lúc này, Lâm Bắc Phàm lại chọn bán khống, đúng là khiến người ta khó hiểu!
“Tin tức này giả quá, ngươi đi xác nhận lại đi!”
Người áo đen nói: “Thưa long vương, đối phương đã bảo đúng thật là Lâm Bắc Phàm đã bán tháo một trăm vạn lô đậu nành!”
Lúc này, lại có một người đứng ra bẩm báo: “Thưa long vương, thị trường đậu nành xuất hiện rất nhiều đơn bán, giá đang giảm, chắc là Lâm Bắc Phàm định tuồn hết hàng ra đó ạ!”
Long vương Triệu Thiên không dám ngông cuồng: “Có phải thị trường có tin gì bất lợi không?”
“Thưa long vương, hiện tại thì không có!”
Triệu Thiên thở phào một hơi.
Dựa vào thế lực gia tộc của mình mà vẫn không tra ra được tin tức gì thì chứng tỏ thị trường vẫn đang bình thường.
“Nếu đã không có thì…”
Long vương Triệu Thiên căm phẫn nói: “Mua đậu nành cho ta! Hắn bán bao nhiêu thì chúng ta mua bấy nhiêu! Không những phải khiến hắn không còn đường lui mà chúng ta còn phải nhân cơ hội bắt hắn trả lại tất cả!”
“Vâng thưa long vương!”
Thế là long vương Triệu Thiên lại đổ một đống tiền vào thị trường đậu nành.
Hắn ta không những lấy hết những đơn bán của Lâm Bắc Phàm mà còn nâng giá lên, nhanh chóng đưa giá đậu nành về giá đóng cửa.
Lúc này, Ngô Ca đa quay trở lại phòng giao dịch.
Trông thấy giao dịch không có gì thay đổi, hắn ta bèn thở phào một hơi.
“Ngô lão đệ, mới nãy ngươi đi đâu thế?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
“À, nãy ta trông thấy chị Lưu nên ra ngoài nói chuyện vài câu ấy mà!” Ngô Ca tìm một cái cớ.
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa lắc đầu: “Cái tên này, lúc quan trọng thì ngươi lại không có mặt, đúng là yêu mĩ nhân không yêu giang sơn mà!”
Ngô Ca: “…”
“Cơ mà ta hiểu!”
Lâm Bắc Phàm vẫy tay: “Lão đệ, ngươi đã học hai ngày rồi, cũng nên tự mình làm thử đi thôi! Đơn tiếp theo giao cho ngươi đấy!”
Ngô Ca kinh ngạc: “Ta… ta có thể sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười rồi nhường chỗ cho Ngô Ca: “Để ta dạy ngươi!” “Được!”
Ngô Ca hưng phấn.
Ta phải tự tay cho ngươi tiêu đời, khiến ngươi phải thua lỗ!
“Ta nói cho ngươi hay, cách làm rất chi là đơn giản luôn! Ngươi chỉ cần thế này… thế này… rồi thế này là được!”
Lâm Bắc Phàm chỉ tận tay, Ngô Ca cũng nghe một cách nghiêm túc.
Trước kia lúc đi học trộm mộ hắn ta còn chẳng nghiêm túc đến như vậy.
Dẫu sao thì đây là kĩ thuật khiến Lâm Bắc Phàm phải lỗ tiền mà.
Chỉ cần học được nó là có thể khiến Lâm Bắc Phàm thua lỗ chỉ với vài lần gõ bàn phím nhẹ nhàng.
Hơn nữa con số lần này là một trăm vạn lô, tương đương với gần sáu tỉ vốn!
Chỉ cần gõ bàn phím vài lần là có thể khiến hắn nôn hết tất cả ra!
Nôn cả gốc lẫn lãi luôn!
Ngô Ca kích động đến mức cả người run rẩy: “Cứ làm như vậy là được à?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đúng vậy!”
Ngô Ca vẫn rất kích động: “Đơn giản vậy thôi sao?”
Lâm Bắc Phàm lại đật đầu: “Đơn giản vậy đó! Cơ mà ngươi phải cẩn thận đấy, không được gõ nhầm phím đâu nhé! Đừng có gõ nhầm như ta hôm qua, sẽ phải đền tiền đấy!”
Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không gõ nhầm đâu!
Ngô Ca thầm nhủ.
Tiếp đó, dưới sự chỉ đạo của Lâm Bắc Phàm, Ngô Ca bắt đầu làm đơn đầu tiên.
Thế nhưng khi nhìn thấy đơn bán khống mà đích thân mình làm xuất hiện trên thị trường đậu nành, hắn ta lại càng kích động hơn!
Khoảnh khắc ấy, dường như hắn ta trông thấy nữ thần của sự chiến thắng đang vẫy tay với hắn ta!
Tuy nhiên, hắn ta vẫn không được tự tin cho lắm: “Cứ như vậy là xong rồi sao?”
“Chưa đâu!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Hiện giờ chúng ta chỉ tung đơn ra mà thôi, bắt buộc phải có một bên nhận đơn, vậy giao dịch với chúng ta thì mới tính là thành công!”
“Bằng không thì những đơn này cứ nằm mãi ở đó, sẽ không sinh ra lợi nhuận!”
Chương 117 - Lần này người thắng chắc chắn là ta đây Chương 117: Lần này người thắng chắc chắn là ta đâyLâm Bắc Phàm vừa dứt lời thì màn hình bỗng được tải lại.
Đơn bán khống mà Ngô Ca thực hiện đã biến mất.
Còn màn hình máy tính trước mặt hắn ta thì xuất hiện thông báo giao dịch đã thành công.
“Ngươi xem, như vậy là thành công rồi đấy!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Ngô Ca lại càng kích động hơn.
Đơn bán khống này không cần phải nói nhiều, chắc chắn là đã được cái đám long vương Triệu Thiên kia nhận. Cũng chỉ có bọn họ mới có thực lực “nuốt gọn” một đơn bán tháo lớn như thế này thôi.
“Lâm tổng, giao dịch tiếp theo cứ để ta, có được không?” Ngô Ca nói với vẻ chờ mong.
Hắn ta muốn tận tay khiến Lâm Bắc Phàm thua lỗ, lỗ đến mức khiến hắn phải hoài nghi nhân sinh!
Hơn nữa hắn tự tay làm thì mới tránh việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu: “Đương nhiên là được rồi! Một trăm vạn lô, hiện giờ chúng ta mới hoàn thành được ba mươi vạn lô thôi! Bảy mươi vạn lô còn lại giao cho ngươi đấy!”
“Cảm ơn Lâm tổng đã cho phép!” Ngô Ca mừng rơn.
“Cẩn thận đấy, đừng có ấn nhầm!” Lâm Bắc Phàm lại nhắc nhở.
“Chắc chắn không đâu!”
Tiếp đó, Ngô Ca hưng phấn đi làm việc.
Mỗi một lần đưa đơn ra là hắn ta lại cười không khép miệng lại được, cười vô cùng vui vẻ.
Trông dáng vẻ ấy của Ngô Ca, Lâm Bắc Phàm cũng muốn cười theo.
Sau đó hắn âm thầm ước nguyện.
“Ta ước hôm nay giao dịch mua bán đậu nành sẽ thu được vốn gấp đôi!”
[Tinh! Cầu nguyện thành công!]
Mà lúc này, Ngô Ca vẫn làm đơn bán tháo không biết mệt mỏi.
Hắn ta nhanh chóng hoàn thành bảy mươi vạn lô.
Theo lí mà nói thì nhiều đơn bán tháo như vậy, giá đậu nành phải giảm mạnh từ lâu.
Không cần nhiều, ít nhất cũng phải giảm năm phần trăm.
Thế nhưng điều khiến người ta cảm thấy kì lạ là thị trường vẫn không có biến động gì lớn, giá đậu nành vẫn không hề giảm, ngược lại còn tăng lên một phần trăm, Lâm Bắc Phàm chắc cũng phải lỗ sáu trăm triệu rồi.
Ngô Ca nhìn mà vui vẻ vô cùng.
Hắn ta lại lén lút chuồn đi, gửi tin nhắn cho người áo đen.
“Đơn bán khống một trăm vạn lô của Lâm Bắc Phàm đã hoàn thành!”
Long vương Triệu Thiên nhận được tin nhắn xong thì hớn hở: “Trong tay Lâm Bắc Phàm đã không còn hàng nữa rồi, hiện giờ chúng ta cứ chi tiền thật mạnh, nâng giá đậu nành lên, ta phải cho hắn lỗ đến chết mới được!”
“Vâng thưa long vương!”
Mấy người áo đen đồng thanh đáp.
Thế là mấy tỉ lại được đưa vào thị trường đậu nành.
Giá đậu nành nhanh chóng tăng vọt và đã tăng hai phần trăm!
Sau đó nhanh chóng tăng ba phần trăm!
Tăng mãi cho đến con số năm phần trăm thì tốc độ mới chậm lại.
Long vương Triệu Thiên bật cười ha ha: “Tăng năm phần trăm rồi, ít nhất Lâm Bắc Phàm cũng phải lỗ ba tỉ! Xem tình hình thị trường thì giá đậu nành hãy còn tăng nữa! Lâm Bắc Phàm, để ta xem ngươi có toang hay không?”
“Chúc mừng long vương, chúc mừng long vương!” Mấy người áo đen đồng thanh nói.
“Chúng ta cùng vui!” Long vương Triệu Thiên mỉm cười một cách đắc ý.
Ngô Ca cũng vô cùng hưng phấn!
Giá đậu nành đã tăng năm phần trăm, Lâm Bắc Phàm dự là sẽ lỗ ba tỉ!
Hiện giờ hắn ta đang nhìn chằm chằm vào tài khoản, mỗi một lần trừ đi một trăm triệu hắn ta đều muốn hét lên và cười thật to!
Những giao dịch viên xung quanh nhìn vậy mà sốt sắng!
“Lâm tổng, mau bán hết đi thôi!”
“Hiện giờ nhìn chung giá đậu nành đang tăng, chúng ta đã tính toán sai phương hướng, không bán hết là không kịp nữa đâu!”
“Giờ mà thanh lí hết là chúng ta vẫn vớt vát được!”
Ngô Ca cũng giả bộ khuyên nhủ Lâm Bắc Phàm: “Lâm tổng, đã lỗ ba trăm triệu rồi đấy, hay là chúng ta thanh lí hết đi?”
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh vô cùng: “Không cần gấp, cứ để giá bay nhảy một lúc đã!”
Hắn nhìn màn hình máy tính rồi giơ hai ngón tay lên: “Bán khống thêm hai mươi vạn lô nữa!”
Mọi người đều kinh hãi.
“Vẫn tiếp tục bán khống ư?”
“Giờ mà bán khống thì có khác nào đâm đầu vào chỗ chết!”
“Lâm tổng điên rồi hay sao?”
Mọi người lại tiếp tục khuyên nhủ.
Chỉ có Ngô Ca là kiên quyết đứng về phía Lâm Bắc Phàm: “Lâm tổng, để ta giúp ngươi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Vẫn là lão đệ hiểu ta, làm phiền ngươi rồi!”
“Chuyện nhỏ ấy mà!” Ngô Ca lập tức hưng phấn ra tay.
Sau khi đơn bán khống hai mươi vạn lô này hoàn thành, Ngô Ca cảm giác cả thế giới này như thể sáng bừng lên, cuộc đời của hắn ta cũng như được soi sáng, nàng thiên sứ xinh đẹp đang vẫy tay với hắn ta!
“Lâm Bắc Phàm, ta không tin ngươi không phải bù tiền!”
Long vương Triệu Thiên nhanh chóng nhận được tin nhắn của Ngô Ca, hắn ta nở nụ cười đắc ý: “Lúc này rồi mà hắn còn dám bán khống, đúng là không biết sống chết là gì! Nếu hắn đã muốn đâm đầu vào chỗ chết thì ta cho hắn được toại nguyện!”
“Người đâu, mau nhận đơn bán khống của Lâm Bắc Phàm đi, sau đó thì kéo giá tăng lên cao! Ta phải khiến hắn…”
Triệu Thiên nhếch miệng cười khẩy một tiếng.
“Phải để hắn không có đường mà hối hận luôn!”
“Vâng thưa long vương!”
Thế là bọn họ lại đổ một đống tiền vào thị trường.
Đơn bán khống của Lâm Bắc Phàm nhanh chóng được tiêu thụ, giá đậu nành lại tăng thêm một phần trăm nữa!
Ước tính hắn đã phải lỗ mất năm tỉ!
Đây là một con số vô cùng kinh hãi!
Một con số vô cùng nguy hiểm!
Rất nhiều người đã không chịu được sau khi nhìn thấy con số này!
Các giao dịch viên xung quanh đều sợ đến mức run cầm cập, sắc mặt trắng như tờ giấy và chẳng giám nói thêm câu gì.
Tuy nhiên, Lâm Bắc Phàm vẫn cô cùng bình tĩnh, hình như hắn chẳng thấy con số kia có gì to tát.
Ngô Ca thì mỉm cười lạnh lùng, tới giờ mà hắn còn cố chống đỡ gì nữa!
Long vương triệu Thiên cũng lạnh lùng cười thầm: Lâm Bắc Phàm, lần này người thắng chắc chắn là ta đây!
Chương 118 - Thôi xong rồi Chương 118: Thôi xong rồiTuy nhiên đúng lúc đó, trên màn hình máy tính lại xuất hiện một đường đi xuống, giá đậu nành lại giảm hai phần trăm.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì một đường đi xuống nữa lại xuất hiện, giá đậu nành tiếp tục giảm hai phần trăm.
Mọi người ai cũng ngờ nghệch, giá đang tăng sao đột nhiên lại giảm thế này?
Mới chớp mắt một cái thôi mà giá đậu nành đã giảm bốn phần trăm là sao?
Không có cả tỉ bạc tiền vốn là không làm được đâu!
Nhất là hiện giờ trên thị trường lượng giao dịch thành công đang tăng nhanh chóng và ảnh hưởng đến xu hướng tăng lên của đậu nành, không bỏ ra cả tỉ bạc thì không thể tác động vào nó được!
Thế nên rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Ai đã làm chuyện này?
Trong phòng giao dịch của công ty đầu tư Lâm thị.
Ngô Ca nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt hoang mang, không phải hắn ta làm đâu!
Từ nãy đến giờ hắn ta đều đứng yên không động đậy gì cả.
Thế nhưng sao giá đậu nành lại giảm thế này?
Tại trụ sở chính của Long Nha Tư Bản.
Long vương Triệu Thiên chau chặt mày: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Có một bên thứ ba nhúng tay vào hay là Lâm Bắc Phàm lại đang bán khống?”
“Thưa long vương, hiện giờ chúng ta đang điều tra ạ!” Người áo đen trả lời.
Triệu Thiên mất kiên nhẫn, nói: “Mau điều tra cho ta, nhanh chân nhanh tay vào! Ai cũng không được cản trở việc mua hàng của ta!”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, giá đậu nành lại giảm hai phần trăm.
Điều này cũng có nghĩa là từ lúc nãy đến giờ, giá đậu nành vốn đang ở trên đỉnh cao là sáu phần trăm đã giảm mạnh và ngốn đi hết không biết bao nhiêu lợi nhuận chỉ trong khoảng thời gian chưa đến một phút.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác!
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Sao giá đậu nành đang tăng lại đột nhiên giảm mạnh, đúng là chẳng logic tẹo nào!
Mọi người đều cảm giác thị trường như đang thay đổi!
Trong lòng long vương Triệu Thiên bỗng xuất hiện một dự cảm chẳng lành, hắn ta bực dọc nói: “Điều tra rõ ràng hay chưa, rốt cuộc là do nguyên nhân gì?”
“Thưa long vương, đã điều tra rõ rồi ạ!”
“Mau đưa ta xem nào!”
Long vương Triệu Thiên nhanh chóng xông đến trước màn hình máy tính.
Đó là trang web nông nghiệp chính thức của nước Phiêu Lượng, chỉ thấy trên đó có một thông báo mới.
Nước Viêm đã kí một hiệp định hợp tác về nông nghiệp với nước Phiêu Lượng, theo đó nước Viêm sẽ nhập khẩu số lượng lớn đậu nành từ nước Phiêu Lượng.
Đậu nành của nước Phiêu Lượng có chất lượng tốt hơn, hơn nữa còn được sản xuất theo hướng công nghiệp hóa nên giá thành sẽ thấp hơn, nhìn chung giá đậu nành của nước Phiêu Lượng còn chưa bằng nửa giá đậu nành trong nước. Xem đến đây thì long vương Triệu Thiên đã hiểu.
Hai nước kí kết hợp tác mua bán đậu nành, đậu nành của nước Phiêu Lượng giá thành hợp lí, chất lượng lại đảm bảo nên chắc chắn sẽ càn quét thị trường đậu nành trong nước.
Do vậy hợp đồng tương lai sẽ bị ảnh hưởng, giá đậu nành sẽ giảm xuống.
Sau này khi đậu nành bước vào xu hướng thị trường thì giá của nó có thể sẽ giảm đi một nửa!
Điều này đối với hợp đồng tương lai mà nói thì đúng là một tin tức cực kì bất lợi!
Long vương Triệu Thiên hoảng loạn!
Trong tay hắn ta có một trăm năm mươi vạn lô đậu nành, tương đương với cả chục tỉ!
Nếu giá đậu nành mà giảm thì chắc chắn hắn ta sẽ lỗ nặng!
Dù chỉ giảm một phần trăm thôi thì hắn ta cũng phải lỗ đến một tỉ!
Hiện giờ chắc chắn tình hình sẽ là giá đậu nành giảm, đến cơ hội cố gắng vớt vát hắn ta cũng chẳng có. Giờ hắn ta bắt buộc phải nhanh chóng bán tháo để giảm thiểu tổn thất thôi!
Long vương Triệu Thiên gào lên: “Lập tức bán khống cho ta! Mau lên!”
“Vâng thưa long vương!”
Hắn ta phản ứng nhanh, tuy nhiên những người khác còn phản ứng nhanh hơn.
Màn hình máy tính được tải lại, giá đậu nành lại giảm thêm hai phần trăm và đã thấp hơn hai điểm phần trăm so với báo giá!
Còn tài khoản của long vương thì đã lỗ mất hai tỉ!
Sắc mặt long vương Triệu Thiên tái nhợt, hắn ta thúc giục: “Nhanh chân nhanh tay lên!”
Người áo đen cười khổ: “Thưa long vương, chúng ta đã bán hết đơn rồi! Thế nhưng hiện giờ mọi người đều đang bán khống, giá trị đơn của chúng ta quá lớn nên không ai nhận hết!”
“Thế thì bán với giá thấp hơn!”
Lúc này, màn hình máy tính lại được tải lại, giá đậu nành tiếp tục giảm hai phần trăm.
Điều này có nghĩa là long vương Triệu Thiên đã lỗ bốn tỉ!
Chỉ mới một lát thôi mà bốn tỉ đã bay mất, long vương Triệu Thiên sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, hắn ta khuỵu xuống đất.
“Thôi xong rồi!”
So với long vương Triệu Thiên thì tình hình bên Lâm Bắc Phàm hoàn toàn ngược lại, ở chỗ hắn tràn ngập những tiếng cười.
Mọi người đều vô cùng kích động.
“Đậu má! Ban đầu ta còn tưởng là lỗ, ai ngờ thay đổi nhanh quá, một tin tức khiến người ta phải kinh ngạc không thôi!”
“Hai nước mà kí hiệp định mua bán đậu nành thì giá đậu nành trong nước của chúng ta chắc chắn sẽ giảm! Sau này hợp đồng tương lai của đậu nành sẽ đi xuống! Ít nhất cũng phải giảm một nửa!”
“May mà chúng ta không có bán hết, bằng không thì lỗ to rồi!”
“Ta nghĩ chắc chắn Lâm tổng đã nhìn thấu tất cả nên mới kiên quyết bán khống!”
“Lâm tổng anh minh!”
“Lâm tổng quá là đỉnh!”
Những câu nịnh nọt liên tục vang lên, Lâm Bắc Phàm nghe mà khoan khoái vô cùng.
Hắn không nhịn được mà tỏ ra đắc ý và huênh hoang, đoạn bật cười: “Đâu có đâu có, mọi người quá khen rồi! Ta cũng đâu có ngờ tình hình lại như thế này! Trùng hợp mà thôi! Chỉ là trùng hợp mà thôi, ha ha.”
Thế nhưng mọi người hoàn toàn không tin, bọn họ tiếp tục nịnh hót.
Chương 119 - Vừa làm vừa phá Chương 119: Vừa làm vừa pháTrong bầu không khí vui mừng ấy, chỉ có một người bị chừa ra, đó chính là Ngô Ca.
Hắn ta đứng đực ra tại chỗ, cả người đờ đẫn, đôi mắt nhìn màn hình máy tính đầy vẻ hoang mang.
Giá đậu nành đã tăng đến tận mức này rồi mà sao đột nhiên lại giảm xuống vậy?
Lâm Bắc Phàm còn đang chuẩn bị thanh lí hết đấy, hắn đang chuẩn bị lỗ mất tỉ bạc mà sao đột nhiên lại giảm như vậy?
Con mẹ nó ông trời ơi!
Ta chỉ muốn cho Lâm Bắc Phàm bị lỗ chút tiền thôi mà?
Một ước nguyện nhỏ nhoi là thế mà ngươi cũng không cho ta toại nguyện là sao?
Lúc này, tiếng cười mang theo vẻ đắc ý của Lâm Bắc Phàm lại truyền tới. Tiếng cười ấy chẳng khác gì một cái tát, vả bôm bốp lên mặt Ngô Ca!
Ngô Ca thấy mình sắp sụp đổ!
Hắn ta thực sự muốn tìm một nơi nào đó để khóc một trận thật to!
Lúc bấy giờ, có người nào đó vỗ vai hắn ta một cái.
Ngô Ca ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ quan tâm: “Lão đệ, ngươi đang làm gì đấy? Có phải ngươi bị ốm hay không, sao sắc mặt ngươi khó coi thế này?”
“Ta đang xem tình hình! Ta thực sự không ngờ giá đậu nành đã tăng cao như vậy mà đột nhiên lại giảm xuống, đúng là quá kích thích, thực sự khiến người ta phải thót tim! Ta nhất thời không thể chịu được! Ôi!” Ngô Ca ôm lấy lồng ngực mình.
Những gì hắn ta nói là lời thật lòng, hắn ta thực sự đã phải chịu đả kích!
Cứ nghĩ đến việc kẻ thù không đội trời chung của mình sắp sửa kiếm thêm được cả tỉ bạc là hắn ta lại đau lòng!
Thực sự rất rất đau lòng!
Đau đến mức hắn ta không thể thở được!
Nhất là lúc nhớ đến công lao của mình, hắn ta lại càng đau lòng hơn!
“Có vậy thôi mà cũng khiến ngươi thót tim hả, xem ra tố chất tâm lí của ngươi không ổn rồi, phải rèn luyện thêm thôi!” Lâm Bắc Phàm bật cười.
“Tâm lí của ta thực sự không vững vàng, tim vẫn còn đang đập thình thịch đây này!”
Ngô Ca nói vẻ gương mặt tái xanh: “Lâm tổng, ta thấy hơi khó chịu, ta muốn xin nghỉ, mong ngươi đồng ý!”
Hắn ta không muốn ở cái nơi này nữa, hắn ta muốn trở về để chữa trị vết thương lòng.
Lâm Bắc Phàm ấn bả vai Ngô Ca, nói: “Đừng nghĩ đến việc trốn tránh! Tâm lí không vững vàng thì càng phải ở lại đây, mở to mắt ra mà nhìn! Nhìn nhiều rồi thì ngươi sẽ thích ứng được thôi!”
“Nhưng mà Lâm tổng, ta…”
“Nghe lời đi!”
Lúc này, giá đậu nành lại giảm hai phần trăm!
Lâm Bắc Phàm bật cười với vẻ đắc ý: “Ta lại kiếm thêm được hai tỉ rồi, ha ha!”
Ngô Ca trợn trắng mắt, hắn ta cảm giác mình sắp ngất đi…
Ở một diễn biến khác, long vương Triệu Thiên cũng gần như ngất xỉu.
Giá đậu nành lại giảm hai phần trăm, điều này có nghĩa là hắn ta sắp sửa lỗ thêm hai tỉ!
Hai tỉ đấy, đây không phải là một con số nhỏ, nó tương đương với thu nhập mấy năm của một thị trấn nhỏ rồi.
Ấy vậy mà hắn ta đã mất ngần ấy tiền trong chớp mắt!
Thực sự mất đi chỉ trong chớp mắt. Loáng một cái, màn hình máy tính tải lại, và giá đậu nành giảm xuống!
Hai tỉ bạc cũng bay theo gió luôn!
Cộng thêm số tiền trước đó bị lỗ nữa…
Long vương Triệu Thiên chịu đả kích đến mức hoa mắt chóng mặt, hắn ta không dám nhìn màn hình máy tính nữa, hắn ta sợ số tiền mà mình thua lỗ sẽ tăng lên.
Thế là long vương Triệu Thiên bèn hét lên: “Mau bán hết đi cho ta!”
Người áo đen cười khổ: “Thưa long vương, hiện giờ mọi người đang bán đây ạ, nhưng mà không ai nhận đơn của chúng ta hết!”
Long vương Triệu Thiên cực kì phẫn nộ: “Ta không cần biết! Giảm giá và bán hết đi cho ta, hôm nay bắt buộc phải bán hết, bằng không thì tổn thất mà chúng ta phải chịu sẽ càng lớn hơn! Ta chỉ muốn kết quả chứ không cần quá trình!”
“Vâng thưa long vương!”
Dưới nỗ lực cứu vãn của mọi người, giá đậu nành tiếp tục giảm hai phần trăm!
Sắc mặt của long vương Triệu Thiên đen thui!
Ở một diễn biến khác, sắc mặt của Ngô Ca cũng đen thui.
Bởi lẽ hắn ta lại phải tận mắt chứng kiến Lâm Bắc Phàm kiếm được hai tỉ!
Loáng cái hắn đã kiếm được hai tỉ, hắn ta phải tìm ai để nói lí đấy?
Hơn nữa với tình hình này thì vài hôm sau có thể Lâm Bắc Phàm còn kiếm thêm được vài tỉ nữa.
Ngô Ca ôm chặt lấy ngực mình, tim hắn ta đang co rút.
Vẻ mặt hắn ta dần trở nên khó coi.
Còn chuyện gì đau đớn hơn việc tận mắt nhìn thấy kẻ thù của mình vui vẻ?
“A! Mới đó đã kiếm được hai tỉ rồi! Nhanh quá, ta còn chưa kịp phản ứng!” Lâm Bắc Phàm kinh ngạc thốt lên.
“Chúc mừng Lâm tổng!”
Mọi người đồng thanh hô.
“Chúng ta cùng vui! Ha ha…”
Trong phòng giao dịch ngập tràn tiếng cười đắc ý của Lâm Bắc Phàm.
Tiếng cười ấy như thể âm thanh chí mạng khiến Ngô Ca như phát điên lên.
“Không được! Không thể để hắn kiếm được tiền nữa! Ta bắt buộc phải nghĩ cách ngăn cản hắn!”
Ngô Ca nhanh chóng vắt não suy nghĩ.
Đúng là nam chính có khác, Ngô Ca có thể nghĩ được cách chỉ với kiến thức tài chính ít ỏi của mình.
Hắn ta lớn giọng nói: “Lâm tổng, ta thấy lúc này chúng ta thanh lí được rồi đó!”
Ngô Ca lên tiếng phá tan bầu không khí vui vẻ của mọi người, mọi người bèn liếc nhìn hắn ta.
“Lúc này sao mà thanh lí được, tình thế đang có lợi cơ mà!”
“Dựa theo kinh nghiệm phán đoán của ta thì xu thế giảm này cũng phải kéo dài mấy ngày đấy, giảm đi hai mươi phần trăm rồi mới ngừng lại! Trong quá trình ấy, chúng ta phải kiếm tiền cho tốt, việc gì phải đi thanh lí chứ?”
“Giờ mà thanh lí thì lại mất biết bao nhiêu tiền!”
“Đúng là ngốc nghếch!”
“Mới học được hai hôm đã tưởng mình tài giỏi rồi hả?”
Chương 120 - Thằng ngốc Chương 120: Thằng ngốcNghe mọi người phàn nàn, Ngô Ca thấy hoang mang vô cùng. Bởi lẽ hắn ta cảm giác lúc này hắn ta đưa ra một đề nghị như vậy thì đúng là ngốc hết chỗ nói, thế nhưng hắn ta lại không thể không làm như vậy.
Ngô Ca liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, đợi câu trả lời của hắn.
Hai mắt Lâm Bắc Phàm lóe lên: “Lão đệ à, ngươi cứ nói suy nghĩ của ngươi ra đi!”
“Bởi vì ta cho rằng chắc chắn nước mình với nước Phiêu Lượng không thể kí cái hiệp định mua bán đậu nành kia được đâu!” Ngô Ca thốt lên.
“Sao lại không thể? Đậu nành của nước Phiêu Lượng vừa rẻ vừa đảm bảo chất lượng, chúng ta nhập khẩu từ nước đó là đúng rồi còn gì?”
“Nếu là ta thì chắc chắn ta sẽ chọn đậu nành giá cả hợp lí mà lại đảm bảo chất lượng!”
“Hơn nữa trên trang web của người ta cũng đăng bài công bố rồi, sao có thể là giả được?”
“Trang web chính thức thì không làm giả được đâu!”
Mọi người thi nhau phản bác.
Ngô Ca vẫn kiên quyết nói: “Các ngươi nói cũng rất có lí! Thế nhưng giao dịch giữa các quốc gia với nhau không thể chỉ xét đến vấn đề lợi ích kinh tế, còn phải suy xét đến nhiều tầng nguyên nhân thâm sâu hơn nữa!”
“Các ngươi nghĩ mà xem, nếu như đậu nành giá rẻ mà chất lượng tốt xâm nhập vào thị trường nước ta thì sẽ có ảnh hưởng như thế nào?”
“Đối tượng chịu tác động đầu tiên sẽ là thị trường đậu nành, giá đậu nành chắc chắn sẽ giảm! Hơn nữa đậu nành là hàng nông sản cơ bản nhất, giá đậu nành mà giảm thì sẽ kéo theo giá những mặt hàng nông sản khác giảm, chẳng phải sao? Chắc chắn là như vậy! Những mặt hàng ấy cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng với những mức độ khác nhau! Như vậy, hàng nông sản của nước ta chắc chắn sẽ giảm giá!”
“Hàng nông sản mà giảm giá thì các ngươi nói xem, ai sẽ là người chịu thiệt thòi nhiều nhất?”
“Đó chính là những người nông dân!”
“Là hơn chín trăm triệu nông dân của chúng ta!”
Ngô Ca lớn giọng nói, hắn ta càng nói càng tự tin.
“Hàng nông sản giảm giá mạnh, thu nhập của những người nông dân chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, cuộc sống của họ sẽ trở nên khó khăn, thậm chí còn có khả năng nghèo đói! Đất nước chúng ta từ trước đến nay luôn coi trọng những người nông dân, coi trọng bát cơm manh áo của họ, các ngươi thấy đất nước chúng ta sẽ làm như vậy sao?”
Mọi người bèn rơi vào trầm tư, những tiếng phản bác cũng nhỏ dần đi.
“Ngươi nói vậy cũng có lí, thế nhưng chuyện này đã công bố rồi cơ mà, sao giả được?”
“Đúng vậy, bọn họ không thể lấy chuyện này ra để đùa cợt được!”
“Thương vụ hợp tác này vừa mới được công bố, rất nhiều chi tiết vẫn chưa được làm rõ, đất nước chúng ta chắc sẽ phải có những chính sách hay điều khoản gì đó về sau thôi!”
“Hiện giờ hợp đồng tương lai phản ứng quá khích mà thôi, giá đậu nành chắc chắn sẽ còn giảm!”
“Thế nên hiện giờ chúng ta không thể thanh lí hết được!”
Nhìn mọi người vẫn kiên quyết với ý kiến của mình, Ngô Ca lại càng sốt sắng hơn, hắn ta chỉ đành trông chờ vào Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm chẳng tỏ vẻ gì cả, nhưng thực ra trong lòng hắn đang không ngừng suy nghĩ.
Phải biết rằng mới nãy hắn đã cầu nguyện để được thu lợi gấp đôi.
Có thêm nam chính nữa thì phải tăng cấp ba.
Dù hôm nay giá đậu nành không giảm nữa thì lợi nhuận của hắn cũng chỉ được gấp hai, chỗ còn lại phải lấy đâu ra đây?
Nghĩ đến đây, Lâm Bắc Phàm bèn nhìn Ngô Ca với ánh mắt tán thưởng: “Ta thấy lời Ngô lão đệ nói cũng có lí lắm, ta cũng cho rằng nước mình sẽ không kí hiệp ước này đâu!”
“Thế nên chúng ta thanh lí kho thôi! Ngoài ra, mua lượng lớn đậu nành cho ta!”
Mọi người đều kinh ngạc, sau đó thì ai cũng đứng ra ngăn cản Lâm Bắc Phàm.
“Lâm tổng, như vậy không được đâu! Chúng ta sẽ mất đi rất nhiều cơ hội kiếm tiền đấy!”
“Thanh lí thì thôi, nhưng mà tại sao phải thu mua chứ?”
“Chúng ta sẽ bị lỗ đấy!”
“Lâm tổng suy xét lại đi ạ!”
…
“Không cần nói nhiều, ta đã quyết định như vậy rồi!” Lâm Bắc Phàm phất tay.
“Lâm tổng, để ta giúp ngươi!”
Ngô Ca vui mừng hớn hở, không ngờ Lâm Bắc Phàm lại đồng ý với ý tưởng của hắn ta. Hắn lại còn bảo: “Ngô lão đệ, vất vả cho ngươi rồi!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, ngươi tích cực giúp ta kiếm tiền như vậy sao, đúng là vất vả cho ngươi quá rồi!
“Không vất vả đâu, không hề vất vả chút nào!” Ngô Ca cười đến mức không khép được miệng.
Lúc này, giá đậu nành đã giảm đi chín phần trăm và lúc nào cũng có thể giảm đến mức thấp nhất.
Thị trường lại được phen náo động, đâu đâu cũng thấy những đơn bán khống. Mọi người đều muốn mau chóng ngăn chặn nguy cơ chịu tổn hại. Kho của Lâm Bắc Phàm mặc dù nhiều nhưng cũng nhanh chóng thanh lí hết.
Tại trụ sở chính của Long Nha Tư Bản.
Người áo đen hưng phấn bẩm báo: “Thưa long vương, kho của chúng ta đã thanh lí hết, ngăn chặn được tổn thất rồi ạ!”
“Đã thanh lí hết rồi à?”
Long vương Triệu Thiên như sống lại: “Ha ha! Vậy là tốt quá rồi! Xem ra ta đúng là đứa con cưng của ông trời, gặp dữ hóa lành!”
“Chúc mừng long vương, chúc mừng long vương!” Đám người mặc áo đen đồng thanh hô.
“Kho của chúng ta nhiều như vậy, ai đã giúp chúng ta thế?”
Người áo đen lắc đầu: “Không rõ ạ, đối phương tiếp nhận hết kho của chúng ta chỉ trong một lát thôi ấy!”
“Hóa ra là một thằng ngốc đã nhận tất cả đơn của chúng ta!”
Long vương Triệu Thiên nâng ly sâm panh, khóe miệng hắn ta cong lên đầy vẻ đắc ý: “Điều tra cho ta! Sau này mà gặp người đó thì ta phải mời hắn một ly rượu mới được!”
“Vâng thưa long vương!”
Chương 121 - Vất vả cho ngươi rồi Chương 121: Vất vả cho ngươi rồiThế nhưng cứ nghĩ đến chỗ tiền mình đã mất là long vương Triệu Thiên lại đau lòng.
Chỗ tiền đó là hơn tám tỉ đấy, quá nhiều luôn!
Với số tiền này dù ở thành phố nào cũng có thể mua đứt được đất và xây mấy tòa nhà luôn ấy chứ!
Dù Triệu gia nhà bọn họ có tiền có thế thì con số tám tỉ này cũng không hề nhỏ!
Kết quả hắn ta đã mất đi chỗ tiền ấy!
Cứ nghĩ đến việc trải qua “kiếp nạn” này, Lâm Bắc Phàm không những không bị thua lỗ mà còn kiếm được cả đống tiền là hắn ta lại đau lòng.
Một trăm hai mươi vạn lô đậu nành, tương đương gần bảy tỉ, gần như là gấp đôi luôn.
Một người lỗ hơn tám tỉ, một người kiếm được hơn bảy tỉ!
Nghe cứ như kiểu mình đang lấy tiền đi bù đắp cho đối phương vậy!
Đã thế mấy hôm nữa có khả năng đối phương còn kiếm thêm được mấy tỉ nữa cho mà coi!
Long vương Triệu Thiên càng nghĩ càng tức!
Hắn ta chỉ có thể miễn cưỡng an ủi mình rằng: “Lâm Bắc Phàm, không phải ta không có năng lực mà là do ông trời không đứng về phía ta, ông trời cho ngươi gặp may! Thế nhưng lần sau ta sẽ không cho ngươi có cơ hội như vậy nữa đâu!”
Suy nghĩ một hồi, hắn ta bèn gọi: “Người đâu!”
“Long vương dặn dò gì ạ?” Người áo đen cung kính hỏi.
“Mau đi hỏi Ngô Ca cho ta xem Lâm Bắc Phàm kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”
Mặc dù không muốn nghe tin tức Lâm Bắc Phàm kiếm được tiền đâu nhưng dù sao hắn cũng là kẻ thù không đội trời chung của mình nên long vương Triệu Thiên vẫn phải nắm bắt tình hình của hắn.
“Vâng thưa long vương!” Người áo đen đáp.
Không lâu sau, hắn ta nhận được tin tức từ Ngô Ca.
“Ta đã thuyết phục Lâm Bắc Phàm thanh lí kho và mua đậu nành rồi!”
“Lâm Bắc Phàm thanh lí kho ư, lại còn mua đậu nành nữa? Ha ha! Cái tên này kiếm được chút tiền là bắt đầu huênh hoang đây mà! Hắn tưởng mình muốn gì là được nấy chắc?”
Long vương Triệu Thiên hưng phấn đến mức nhảy cẫng lên.
Trong lòng hắn ta, Lâm Bắc Phàm đang đi một nước cờ ngu xuấn hết mức.
Dưới tình hình thị trường đang đi xuống thì phải thừa thắng xông lên, tiếp tục bán khống đậu nành, tăng lợi nhuận cho mình mới phải.
Còn Lâm Bắc Phàm lại thanh lí kho, mua đậu nành, có vẻ như hắn đang không biết chữ “chết” viết như thế nào.
Long vương Triệu Thiên lại nhớ tới đống đơn đã có người nhận ban nãy của mình.
E là cũng chỉ có Lâm Bắc Phàm mới có cái năng lực này thôi.
“Lúc này mà hắn lại đi mua cơ à, hừ!”
Long vương Triệu Thiên cảm giác hắn ta như đang sống lại.
Hiện giờ hiệp định mua bán đậu nành giữa hai nước đã được công bố, giá đậu nành vẫn sẽ tiếp tục giảm trong vòng mấy ngày rồi mới ổn định lại, bây giờ vẫn còn rất nhiều cơ hội để kiếm lợi nhuận.
Hắn ta phải nhân cơ hội này đánh cho Lâm Bắc Phàm te tua.
“Người đâu!”
“Long vương dặn dò gì ạ?”
“Mau bán khống đậu nành cho ta!” Long vương Triệu Thiên lớn giọng nói.
“Vâng thưa long vương!”
Thế là vốn của long vương Triệu Thiên lại đổ dồn vào thị trường.
Hắn ta tung ra bốn mươi vạn lô, gây ảnh hưởng mạnh mẽ đến giá đậu nành.
Trong phòng giao dịch của công ty đầu tư Lâm Thị.
Lâm Bắc Phàm nhìn Ngô Ca vừa mới quay lại, hắn mỉm cười: “Ngô lão đệ, mới nãy ngươi đi đâu đấy?”
Ngô Ca đáp, mặt hắn ta chẳng tỏ vẻ gì: “Khụ khụ, ban nãy căng thẳng quá, nhịn không được nên đi vệ sinh!”
Ngô Ca tới trước máy tính, nhìn Lâm Bắc Phàm và hỏi: “Lâm tổng, hiện giờ chúng ta tiếp tục mua đậu nành hả?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, nói: “Đương nhiên rồi! Ban nãy nghe ngươi phân tích xong, cảm thấy vô cùng hợp lí! Hiện giờ là lúc chúng ta nhân cơ hội mua với giá thấp, thế nên có bao nhiêu thì cứ mua hết bấy nhiêu cho ta!”
Hai mắt Ngô Ca sáng như ngọn đuốc: “Lâm tổng, để ta giúp ngươi!”
“Ngô lão đệ, ngươi tích cực thật đấy, đúng là người mà ta xem trọng có khác!”
Lâm Bắc Phàm ấn vai Ngô Ca để hắn ta ngồi xuống trước màn hình máy tính, đoạn bảo: “Làm đi, bắt đầu màn biểu diễn của ngươi đi!”
“Lâm tổng, ngươi cứ nhìn đi nhé, ta tuyệt đối sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu!” Ngô Ca hưng phấn chà xát tay, hắn ta hùng hổ nói.
Tiếp đó chính là thời gian biểu diễn của Ngô Ca.
Hai tay hắn ta như múa trên bàn phím, tốc độ nhanh vô cùng.
Trên thị trường có bao nhiêu đơn bán hắn ta đều nhận hết! Cuối cùng giá đậu nành cũng không giảm xuống dưới mức giới hạn!
Ngô Ca đã thể hiện kĩ thuật phi phàm của mình!
Lâm Bắc Phàm không thể không cảm thán: “Ngô lão đệ, quả nhiên ngươi có thiên phú về phương diện này đấy! Mới học chưa được ba ngày mà ngươi đã làm linh hoạt thành thục vậy rồi, nhiều người có kinh nghiệm còn không bằng ngươi đâu đấy! Một chữ thôi, tuyệt!”
“Tất cả đều nhờ Lâm tổng chỉ bảo!” Ngô Ca cực kì hưng phấn, hai tay hắn ta không ngừng thao tác trên bàn phím, chỉ sợ bỏ lỡ mất một đơn.
Cùng lúc đó, hắn ta cũng thầm nói trong lòng rằng.
“Tới đi, tới hết đi!”
“Không cần biết có bao nhiêu, ta sẽ nhận từng cái một!”
“Hiện giờ nhận càng nhiều đơn thì Lâm Bắc Phàm lỗ càng nhiều!”
“Ha ha ha ha ha!”
Cứ thế, chỉ một lát sau, trong kho của Lâm Bắc Phàm đã có tới tám mươi vạn lô đỗ tương.
“Lâm tổng, con số đã lên đến tám mươi vạn lô rồi, chúng ta còn tiếp tục chứ?”
“Đương nhiên là tiếp tục rồi!”
Một lát sau.
“Lâm tổng, đã lên tới một trăm vạn lô rồi, chúng ta còn tiếp tục sao?”
“Tiếp tục đi, đừng có dừng lại!”
Lại một lúc nữa trôi qua.
“Lâm tổng, đã lên tới một trăm hai mươi vạn lô rồi!”
“Tiếp tục mua cho ta!”
Lâm Bắc Phàm gần như đang khiêu chiến với cả thị trường chỉ bằng sức của một mình mình.
Cuối cùng, hắn gần như bỏ ra mười tỉ để tiếp nhận hết tất cả các đơn.
Ngô Ca hứng khởi lắm, hắn ta thầm nhủ: “Mười tỉ rồi này, để xem ngươi có bị lỗ đến chết hay không!”
Lâm Bắc Phàm cũng rất vui: “Mười tỉ cơ à, ta lại kiếm được mẻ lớn rồi!”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không nhịn được mà mỉm cười.
“Lão đệ, vừa rồi đã vất vả cho ngươi rồi!”
“Lâm tổng, đây đều là những việc ta nên làm!”
Hai người mỉm cười cực kì vui vẻ.
Chương 122 - Ta nhớ Tịnh Tịnh Chương 122: Ta nhớ Tịnh TịnhỞ một diễn biến khác, long vương Triệu Thiên cũng đang mỉm cười rất vui vẻ.
Ban nãy hắn ta đã bỏ ra hơn ba tỉ vốn và bán khống được sáu mươi vạn lô đậu nành.
Hắn ta cũng không cần nhiều đâu, chỉ cần đủ để khiến Lâm Bắc Phàm phải áp lực là được.
Long vương Triệu Thiên lắc ly sâm panh trên tay rồi chầm chậm thưởng thức: “Hiện giờ đã có chính sách luôn rồi, giá đậu nành chắc chắn sẽ giảm, ấy thế mà ngươi còn dám làm ngược lại? Thôi lần này người thắng chắc chắn là ta rồi, ha ha!”
Làm tài chính đều phải dựa vào những chính sách.
Từ trước đến nay chưa có ai đi ngược lại với chính sách mà kiếm được tiền cả!
Thế nên long vương Triệu Thiên cho rằng lần này chắc chắn hắn ta sẽ giành chiến thắng!
“Chúc mừng long vương, chúc mừng long vương!”
Đám người áo đen đồng thanh hô.
Long vương Triệu Thiên rất vui, khóe miệng hắn ta cong vén lên: “Lấy rượu sâm panh tám hai năm của ta ra đây, ta phải chúc mừng khoảnh khắc hiếm có này với mọi người mới được!”
“Cảm ơn long vương!”
Đám người áo đen lại đồng thanh đáp.
Tuy nhiên đúng lúc ấy, màn hình máy tính lại nhảy ra một ô cửa sổ, bên trên là một tin tức mới.
Tin tức này tới từ Bộ Nông nghiệp quốc gia…
Đối phương phản hồi về chuyện hợp tác mua bán đậu nành đang lan truyền trên mạng mấy ngày hôm nay.
Họ xác nhận rằng đúng thật là đang bàn về vấn đề này. Tuy nhiên đậu nành là mặt hàng nông sản cốt lõi, nó liên quan đến nhiều thứ, ảnh hưởng đến nhiều người nên việc có nhập khẩu đậu nành hay không cần phải suy nghĩ cẩn thận. Thế nên tin tức này hoàn toàn không thể tin được.
Còn về tại sao trang web chính thức của nước Phiêu Lượng lại đăng thông tin này thì bọn họ bảo rằng bọn họ không biết chuyện đó.
Đúng lúc ấy, nước Phiêu Lượng cũng phản hồi.
Ban nãy trang web chính thức của bọn họ bị hacker tấn công, hacker đã đăng tin tức đó lên trang web của bọn họ.
Hiện giờ bọn họ đã bắt được tên hacker đó và trang web chính thức đã được khôi phục lại. Thế nên tin tức này là giả, bọn họ mong mọi người đừng tưởng là thật.
Nhất thời, những người bán khống đậu nành đều ngơ ngác.
Bọn họ không ngờ hợp đồng mua bán đậu nành của hai quốc gia, thứ đã làm náo loạn hợp đồng tương lai lại là một tin giả!
Tin giả do một tên hacker tung ra!
Sàn giao dịch hợp đồng tương lai lập tức nhao nhao lên.
“Con mẹ nó! Ban đầu ta định mua đậu nành đấy, mua vài chục lô luôn ấy chứ!”
“Ban nãy ta đã bán khống đậu nành mất rồi, má nó!”
“Mau thanh lí kho cho ta! Không thì không kịp mất!”
“Lỗ chết mất thôi! Lần này chắc lỗ to rồi! Tâm huyết mấy chục năm của ta!”
“Cái tên hacker đáng chết kia! Đừng để ta gặp được ngươi!”
Giá đậu nành lại bắt đầu tăng.
Ban nãy tốc độ giảm nhanh bao nhiêu thì giờ tăng nhanh bấy nhiêu, tăng không ngừng nghỉ luôn!
Giá đậu nành nhanh chóng tăng trở lại!
Mà lúc này, tại trụ sở chính của Long Nha Tư Bản.
Long vương Triệu Thiên và đám người mặc áo đen đưa mắt nhìn nhau và cùng nhìn tin tức kia, bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, long vương Triệu Thiên mới lên tiếng: “Tin tức kia là giả à?”
Người mặc áo đen gật đầu: “Đúng vậy thưa long vương!”
Long vương Triệu Thiên nói: “Là do một tên hacker làm?”
Người áo đen tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy thưa long vương!”
Long vương Triệu Thiên nhìn hắn ta bằng ánh mắt hoang mang: “Vậy tức là chúng ta lại lỗ rồi, có đúng không?”
Người áo đen tiếp tục gật đầu: “Về lí thuyết thì là thế!”
Hai mắt long vương Triệu Thiên sáng lên: “Thế thực tế thì sao?”
“Thực tế cũng như vậy!”
Long vương Triệu Thiên muốn hộc máu: “Khụ khụ!”
Mọi người ai cũng dè dặt, chẳng ai dám thở mạnh, chỉ sợ kích thích đến long vương Triệu Thiên.
Một lúc lâu sau.
“A!”
Long vương Triệu Thiên là người đầu tiên lên tiếng.
Chỉ thấy hắn ta ôm chặt lấy ngực mình, gương mặt tràn ngập vẻ mệt mỏi, trông cực kì đau khổ: “A!”
Hắn ta gào lên với vẻ bi thương cùng cực!
Quá đau khổ!
Đau khổ đến tột cùng!
Đau như kiểu bị bệnh nan y vậy.
Đám người áo đen sốt sắng: “Long vương, ngươi làm sao thế?”
“Không sao, ta chỉ hơi đau tim thôi, có hơi khó chịu…”
Đám người áo đen lại càng sốt sắng hơn: “Long vương, ngươi phải cố lên!”
Long vương Triệu Thiên siết chặt bàn tay, ánh mắt hắn ta lộ vẻ kiên quyết: “Yên tâm đi, ta cố được! Chút khó khăn này sao có thể đánh bại được ta! Ta đường đường là long vương, long vương uy chấn tứ hải!”
“Long vương quá đỉnh!”
Đám người áo đen điên cuồng sùng bái.
“À đúng rồi, tim ta hơi bị lạnh, mau đưa khăn chườm qua đây!”
Đám người áo đen: “…”
“Một cái không đủ đâu, chắc phải cần hai cái đấy!”
Đám người áo đen: “…”
“Thôi, các ngươi cứ lấy hết ra đây đi!”
Đám người áo đen: “…”
Cuối cùng, long vương Triệu Thiên nắm chặt mười tấm khăn chườm. Giữa buổi chiều ánh nắng chói chang, phải có mười tấm khăn ấy thì hắn ta mới thấy ấm áp hơn một chút.
Long vương Triệu Thiên phất tay, hắn ta nói với giọng mệt mỏi: “Được rồi, các ngươi cứ đi làm việc của mình đi, không cần quan tâm đến ta!”
Đám người áo đen tỏ vẻ lo lắng: “Nhưng mà long vương…”
“Đừng làm phiền ta, để ta yên tĩnh đi!”
Long vương Triệu Thiên nắm chặt mười tấm khăn chườm và đứng dậy, đoạn lảo đảo bước về phía cầu thang.
Một người áo đen nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Long vương nhớ Tịnh Tịnh kìa, ai là Tịnh Tịnh thế?”*
*Long vương nói 想静静, ý là muốn yên tĩnh nhưng người áo đen lại hiểu thành nhớ Tịnh Tịnh, vì động từ muốn và nhớ đều là 想.
Một người áo đen khác dè dặt giơ tay lên: “Đó là biệt danh của ta, Tịnh Tịnh!”
“Long vương nhớ ngươi rồi kìa, còn không mau tới an ủi long vương đi!”
Long vương Triệu Thiên ngã nhào xuống đất.
Chương 123 - Lạnh lẽo Chương 123: Lạnh lẽoSo với bầu không khí nặng nề ở trụ sở chính Long Nha Tư Bản thì bên Lâm Bắc Phàm đang ngập tràn tiếng cười.
“Đậu má! Không ngờ đây lại là một màn lừa đảo! Một màn lừa đảo của một tên hacker!”
“Nếu chúng ta mà không thanh lí kho thì đúng là lỗ to rồi!”
“Suýt chút nữa thì! Chỉ suýt chút nữa thôi đấy!”
“Vẫn là Lâm tổng anh minh, có con mắt nhìn xa trông rộng nên đã ngăn chặn được tổn thất và kiếm được một đống tiền nữa!”
“Lần này chắc chắn giá sẽ tăng về vị trí cũ! Hiện giờ chúng ta có hơn hai trăm vạn lô đậu nành, ước tính có thể kiếm được mười tỉ, quá ghê gớm luôn!”
“Cộng thêm bảy tỉ trước đó nữa thì tổng cộng hôm nay chúng ta đã kiếm được mười bảy tỉ! Quá kinh khủng rồi!”
“Lâm tổng quá đỉnh!”
“Lâm tổng quá đỉnh!”
…
Một tràng những tiếng nịnh hót vang lên.
Mọi người đều đang tâng bốc Lâm Bắc Phàm, khiến hắn không nhịn được mà bật cười đầy đắc ý: “Ha ha ha ha…”
Tiếng cười của hắn vang vọng khắp phòng giao dịch và vây xung quanh Ngô Ca, khiến hắn ta hoàn toàn sụp đổ!
Sao giá đậu nành lại tăng thế này?
Ta đã sắp chơi đùa Lâm Bắc Phàm đến chết rồi mà đậu má, tại sao tin tức kia lại là tin giả?
Tin giả do một tên hacker tạo ra?
Có bắt nạt người khác thì cũng không thể bắt nạt kiểu vậy chứ?
Con mẹ nó đúng là nghịch lí mà!
Không chơi nữa!
Không ai chơi kiểu vậy cả!
Ta muốn về nhà!
Ta không muốn ở nơi này nữa!
Ta thà ở cùng một đống bánh tông còn hơn là ở cùng với các ngươi!
Bánh tông cùng lắm cũng chỉ hơi ghê mà thôi!
Còn các ngươi không những gớm ghiếc mà còn khiến người khác đau tim nữa!
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm đẩy Ngô Ca ra.
“Lâm tổng, có chuyện gì vậy?” Ngô Ca mơ màng hỏi.
“Lão đệ, ngươi đứng nghiêm vào, tiếp theo đây sẽ là khoảnh khắc vinh quang của ngươi!”
“Mọi người nghe ta nói đây!” Lâm Bắc Phàm vỗ tay, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
“Hôm nay sở dĩ có được thành tựu này tất cả đều phải cảm ơn Ngô lão đệ!”
Lâm Bắc Phàm cực kì kích động, nói: “Ban nãy nếu không có đề nghị của Ngô lão đệ, nếu hắn ta không nói cho chúng ta biết tin này là giả thì ta sẽ không kiên quyết đi thanh lí hết tất cả như vậy và cuối cùng ngăn chặn được tổn thất!”
“Hự hự!” Ngô Ca cảm giác trái tim mình như bị đâm một đao.
“Ban nãy nếu Ngô lão đệ không kiên quyết đứng về phía ta, giúp ta làm việc, giúp ta bận trước bận sau thì chúng ta đâu thể kiếm được nhiều tiền như vậy!”
“Hự hự!” Ngô Ca cảm giác trái tim mình lại bị đâm thêm một đao nữa.
Nghe Lâm Bắc Phàm nói xong, mọi người đều cảm động vô cùng.
“Lâm tổng nói đúng lắm, chúng ta phải cảm ơn Ngô Ca!”
“Nếu Ngô Ca không nhắc nhở thì chúng ta sẽ bị thua lỗ rất nhiều tiền!”
“Vào lúc quan trọng như vậy mà Ngô Ca vẫn giữ bình tĩnh được, đúng là quá lợi hại!”
“Ngô Ca, ban nãy ta đã trách lầm ngươi rồi!”
“Ngô Ca, quá đỉnh!”
Lâm Bắc Phàm vô cùng kích động, hắn nói: “Hiện giờ ta chỉ hỏi mọi người một câu thôi, tràng pháo tay đâu nào? Những tiếng hoan hô đâu nào?”
Mọi người bèn vỗ tay bôm bốp.
“Hự hự!”
“Hự hự!”
…
Ngô Ca cảm giác trái tim mình bị đâm liên tiếp mấy nhát đao.
Mà đây toàn là những nhát đao giết người không thấy máu.
Cơ thể hắn ta nghiêng ngả chỉ chực ngã, hắn ta không chịu được nữa rồi!
Trong đó, người vỗ tay lớn nhất là Lâm Bắc Phàm.
Tiếng vỗ tay của hắn chẳng khác gì những cái tát liên tiếp đập vào mặt Ngô Ca!
Tát hết mặt bên trái lại đến mặt bên phải!
Tát hết mặt bên phải lại đến mặt bên trái!
Cứ thế lặp đi lặp lại!
Mặt của Ngô Ca bị tát đến mức xanh mét, hắn ta miễn cưỡng nở một nụ cười: “Lâm tổng, được rồi chứ? Được rồi thì ta xuống được không?”
“Lão đệ, ngươi lại còn xấu hổ nữa?”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha, hai tay hắn ấn chặt vai của Ngô Ca, đoạn bảo: “Không được từ chối, sự vinh quang này là thứ ngươi xứng đáng có được! Hôm nay ngươi chính là nhân vật chính của chúng ta! Hôm nay ngươi là người được yêu quý nhất văn phòng này!”
“Những tràng pháo tay đâu rồi?”
“Rào rào rào…”
“Chưa ăn cơm sao, vỗ to lên!”
“Rào rào rào rào rào…”
“Hừm! Được rồi, cứ giữ nguyên tiết tấu như vậy đi! Để lão đệ cảm nhận được lòng thành và lời chúc của chúng ta!”
“Rào rào rào rào rào…”
Sắc mặt Ngô Ca xanh mét!
Đậu má!
Bắt nạt người khác cũng không thể bắt nạt như vậy!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại hưng phấn nói: “Vào lúc vui vẻ như thế này sao có thể không hát hò nhảy múa nhỉ? Mở nhạc lên cho ta, ta phải hát một bài mới được!”
“Lâm tổng, mở bài gì bây giờ, hay là mở bài [Vô địch cô đơn biết bao] nhé?”
“Không, mở bài [Lạnh lẽo] cho ta!”
Khi nhạc vang lên, Lâm Bắc Phàm vừa nhìn Ngô Ca vừa hát: “Vì nhớ ngươi mà đêm đen lạnh lẽo cũng biến thành sông, hóa thành bùn xuân bảo hộ ta! Sắc trời lãnh lẽo hóa thành hoa, rơi xuống trần gian khiến ta đau lòng…”
“A!”
Ngô Ca ôm chặt lấy ngực, hắn ta thấy trái tim mình lạnh lẽo vô cùng.
Mỗi một câu hát như đâm thẳng vào trái tim hắn ta!
Lạnh thấu xương!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại đưa micro cho hắn ta.
“Lão đệ, đến lượt ngươi rồi đó!”
Ngô Ca tức đến mức mặt càng xanh hơn!
Đậu má!
Quá đáng lắm rồi đấy!
Ngươi hát bài “Lạnh lẽo” thì thôi đi, lại còn bảo ta hát cùng nữa?
Lính có thể giết nhưng không thể sỉ nhục!
Mặc dù ta chỉ là một tên đào mộ nhưng mà ta cũng có tôn nghiêm của mình!
Chương 124 - Lại một nữ chính xuất hiện Chương 124: Lại một nữ chính xuất hiệnLúc bấy giờ, mọi người bắt đầu hô vang.
“Hát đi!”
“Hát đi!”
Lâm Bắc Phàm khích lệ Ngô Ca: “Lão đệ, ngươi hát một câu đi xem nào! Hôm nay ta đã nói rồi, không hát xong thì không được rời đi đâu!”
Ngô Ca tức đến mức cả người run bần bật!
Trái tim của ta đã đau đớn đến mức này rồi mà các ngươi còn bắt tay nhau bắt nạt ta nữa?
Đúng là đám người xấu xa!
Các ngươi đều là những kẻ xấu xa!
Cuối cùng, Ngô Ca đành từ bỏ tôn nghiêm và xả hết những đau thương cùng tủi hờn thông qua bài hát này.
Tiếng hát của hắn ta truyền đi mấy tầng lầu, khiến người nghe cũng phải rớt nước mắt theo!
Mọi người thi nhau lắc đầu, phải trải qua nỗi đau như thế nào mới hát bài hát này một cách triền miên day dứt như vậy được chứ?
Mọi người đoán hay là Ngô Ca từng bị tổn thương, bị người khác đá nên mới yêu dì Lưu – một nữ nhân cực kì có cảm giác an toàn?
Hừm, có khả năng là như vậy lắm!
Hát xong, Ngô Ca bỏ mic xuống với vẻ mặt hờ hững: “Lâm tổng, được rồi chứ?”
Lâm Bắc Phàm còn chưa hết vui: “Lão đệ, ngươi hát có tình cảm quá, ngươi hát thêm một lần nữa đi?”
Ngô Ca: “Hự!”
Sau khi hát thêm một lần nữa, trái tim của Ngô Ca đã thực sự bị tổn thương, hắn ta lấy lí do là sức khỏe không được tốt để xin nghỉ vài ngày.
Sau khi Ngô Ca rời đi, Lâm Bắc Phàm mang theo niềm vui khi có thu hoạch lớn đến bệnh viện. Hắn chia sẻ tin tốt này với hai nam chính.
Không nằm ngoài dự đoán, sắc mặt hai người đều xanh mét.
Sau khi Lâm Bắc Phàm rời đi, bọn họ bèn mở miệng chửi bới.
“Ngô Ca, ngươi là cái đồ đê tiện!”
Bọn họ hận Ngô Ca, xem hắn ta như một tên địch!
Nếu hắn ta không nhúng tay vào thì Lâm Bắc Phàm đã thua lỗ rồi.
Cũng bởi hắn ta mà tài sản của Lâm Bắc Phàm lại tăng gấp đôi, giờ muốn đối phó với hắn thì càng khó hơn!
Hai ngày cứ thế trôi qua, các nam chính đều đang trị thương, không có sóng to gió lớn gì nổi lên.
Thế nhưng trong hai ngày này, công cuộc hợp tác giữa công ty đầu tư Lâm Thị và tập đoàn Lệ Thành đã đi đến bước cuối cùng. Giờ bọn họ chuẩn bị khởi công xây dựng, hai bên sắp sửa tổ chức lễ khởi công.
Lâm Bắc Phàm tham gia với tư cách là đại biểu của công ty đầu tư Lâm Thị.
Còn đại biểu bên phía tập đoàn Lệ Thành thì đương nhiên là tổng giám đốc Sở Nhã Tuyết rồi.
Hai người cùng nhau cắt băng khởi công, trông cứ như kim đồng ngọc nữ.
Nghi lễ cắt băng khởi công hoàn thành, hai người lại ngồi vào chỗ của mình, vừa thưởng thức tiết mục biểu diễn vừa thầm thì to nhỏ.
“Lâu rồi không liên lạc, dạo này ngươi đang làm gì thế?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn nói: “Đương nhiên là đang bận kiếm tiền rồi! Dẫu sao khi dự án này được khởi công thì cũng phải cần rất nhiều tiền! Tập đoàn các ngươi muốn đào tiền từ chỗ ta, ta không chuẩn bị nhiều tiền một chút sao được?”
Sở Nhã Tuyết trợn mắt: “Nhắc đến tiền mới nhớ, dạo này ngươi kiếm được bao nhiêu? Nhìn ngươi tươi tỉnh thế kia chắc là kiếm được nhiều lắm nhỉ?”
Lâm Bắc Phàm giơ hai ngón tay lên: “Không nhiều lắm đâu, hai mươi tỉ mà thôi!”
Sở Nhã Tuyết muốn cắn lưỡi: “Hai mươi tỉ mà ngươi còn bảo không nhiều á?”
“Nhiều lắm sao?”
Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu: “Các ngươi làm trong lĩnh vực bất động sản, mỗi năm cũng phải kiếm được mấy trăm tỉ ấy chứ!”
Sở Nhã Tuyết cười khổ: “Số tiền mà chúng ta kiếm được rất nhiều, nhưng tiền thuộc về chúng ta thì lại rất ít!”
“Ngươi nói đúng đấy, phần lớn đều về phía ngân hàng!”
Lúc này, Sở Nhã Tuyết bỗng giơ nắm đấm đến.
Lâm Bắc Phàm hoang mang: “Ngươi làm gì thế?”
“Bởi vì ta hối hận rồi! Kiếm tiền dễ như vậy, biết trước ta đã đưa ra thêm điều kiện!” Sở Nhã Tuyết đố kị, nàng nói.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Thực ra ta cũng đâu dễ dàng!”
Sở Nhã Tuyết sững người: “Sao ngươi lại nói như vậy?”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Bởi vì ta phải khống chế tốc độ kiếm tiền chứ sao, bằng không nhỡ đâu lỡ tay lại bị nữ yêu tinh nào đó nhớ đến!”
“Ngươi đi chết đi!” Sở Nhã Tuyết lại chĩa nắm đấm sang.
Lúc này, một cô gái đẹp như tiên bước lên sân khấu và hát một ca khúc.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy cô gái ấy xong bèn ngơ ngác.
Sở Nhã Tuyết nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Lâm Bắc Phàm, không biết tại sao nhưng nàng thấy hơi khó chịu. Thế là Sở Nhã Tuyết bèn giơ nắm đấm, nói với vẻ ghen tị: “Có phải thấy người ta xinh đẹp nên động lòng rồi đúng không?”
Sở Nhã Tuyết bắt đầu so sánh mình với cô gái trên sân khấu.
Về diện mạo thì chắc là ngang nhau, không phân cao thấp, chỉ hơn kém nhau ở chút khí chất giống tiên nữ mà thôi.
Thế nhưng Sở Nhã Tuyết lại có khí chất của một tổng giám đốc hơn.
Đó là thứ mà rất nhiều nữ nhân không có được!
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc, hắn nói: “Các ngươi lại mời được cả nghệ sĩ lớn Lãnh Thanh Nguyệt tới cơ à!”
“Nghe đâu muốn mời nàng ta cũng khó lắm, có bối cảnh, có nhiều tiền chưa chắc đã mời được ấy!”
Sở Nhã Tuyết mỉm cười một cách đắc ý: “Đúng thật là mời nàng ta khó lắm, thế nhưng ta đích thân ra tay, nàng ta nể mặt ta nên mới tới đấy! Nghe ngươi nói vậy thì có vẻ ngươi rất hiểu nàng ta nhỉ?”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười thần bí.
Đâu chỉ dừng ở mức độ hiểu?
Nữ nhân này chính là một nữ chính cơ mà!
Nàng cũng có quan hệ mật thiết với hắn lắm đó!
Chương 125 - Ta đồng ý Chương 125: Ta đồng ýNữ nhân này tên là Lãnh Thanh Nguyệt, là thiên kim của gia chủ Lãnh gia đã ẩn thế.
Nàng không thích làm kinh doanh, cả đời không cần lo ăn lo mặc nên chạy tới giới giải trí làm ca sĩ.
Nàng là một nữ thanh niên khá có khí chất văn nghệ, thích mặc Hán phục, thích đọc sách, ngâm thơ cổ, thậm chí hát cũng thích hát nhạc cổ phong. Cả người nàng đều thoáng nét tiên khí nghệ thuật, thế nên khi gia nhập giới giải trí nàng được công chúng yêu thích vô cùng.
Bởi lẽ nàng được gia tộc bảo vệ, thế nên cuộc sống trong giới giải trí cũng vô cùng êm đẹp, người khác chẳng dám làm gì nàng.
Trong nguyên tác, Lãnh Thanh Nguyệt là người yêu của một nam chính làm lĩnh vực văn học nghệ thuật.
Nam chính đó là một người xuyên không linh hồn, hắn ta mang theo nền văn hóa dị giới xán lạn đến với thế giới này. Nhờ đạo văn, hắn ta đã nổi tiếng khắp thế giới nên tất nhiên hắn ta thu hút được sự chú ý của rất nhiều nữ thanh niên hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật. Sau đó thì hai người đã yêu nhau.
Tuy nhiên từ lúc gặp Lâm Bắc Phàm thì sự tình đã không còn như vậy nữa.
Khi ấy, tại một đại hội thi ca thanh niên có quy mô lớn, hai người đã gặp nhau.
Nam chính kia muốn được Lãnh Thanh Nguyệt chú ý, hắn ta chuẩn bị lên sân khấu làm một bài thơ để vả mặt mọi người có mặt tại đó.
Là một nhân vật phản diện, Lâm Bắc Phàm cũng là một trong những đối tượng mà hắn ta muốn đả kích!
Khi ấy Lâm Bắc Phàm không thể nhịn được!
Nếu ngươi có tài năng thật sự thì thôi, thế nhưng ngươi lại lấy tác phẩm từ kiếp trước để vả mặt ta, ngươi thấy việc đạo nhái như vậy có hợp lí không?
Thế là Lâm Bắc Phàm bèn ra tay phản kích.
Văn hóa của hắn ta sao có thể so sánh với văn hóa Hoa Hạ năm nghìn năm sáng chói được?
Lâm Bắc Phàm đã đánh bại hắn ta một cách nhanh gọn lẹ, đồng thời được Lãnh Thanh Nguyệt chú ý đến và tạo được ấn tượng tốt với nàng.
Từ hôm đó trở đi, hai người bắt đầu qua lại!
Văn hóa dị giới mà đi so với văn hóa Hoa Hạ thì đối phương thua là cái chắc, cả đời này hắn ta sẽ phải sống dưới cái bóng của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm còn biến hắn ta trở thành nghệ sĩ của mình, làm trâu làm ngựa cho hắn, mệt đến chết đi sống lại mà chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.
Cuối cùng, tài hoa của hắn đều lãng phí hết!
“Nữ chính Lãnh Thanh Nguyệt đã xuất hiện rồi, vậy nam chính đi đâu rồi ta?”
“Ở kiếp trước, vào lúc này là đối phương đã có mặt và trở thành một streamer nổi tiếng trên mạng rồi đấy! Hiện giờ sao chẳng thấy động tĩnh gì nhỉ? Hay là hắn ta chạy rồi?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Lúc bấy giờ, lồng ngực của Lâm Bắc Phàm lại bị đấm một cú.
Hắn ngạc nhiên: “Ngươi làm gì thế?”
“Ngươi còn không biết ngại mà hỏi ta như vậy!”
Sở Nhã Tuyết nói với vẻ mặt nghi ngờ: “Mới nãy ngươi cười lạ lắm, có phải ngươi định mưu tính gì với người ta rồi đúng không? Ta cảnh cáo ngươi, Lãnh Thanh Nguyệt là người ta mời đến hôm nay đấy, ngươi đừng có mà làm càn!”
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn: “Yên tâm đi, ta sẽ không làm càn đâu!”
Sở Nhã Tuyết thở dài một hơi: “Vậy thì được!”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Ta sẽ làm một cách quang minh chính đại!”
Sở Nhã Tuyết: “…”
“Quang minh chính đại?”
Sở Nhã Tuyết nhìn trái ngó phải, sau đó nàng phì cười.
“Ngươi cười gì thế?” Lâm Bắc Phàm hoang mang.
“Ta cười ngươi không biết tự lượng sức đấy! Ngoài việc có tiền với trông ngươi cũng đẹp trai ra thì ngươi còn có gì? Người ta là một nhân tài, liệu người ta có vừa mắt một cậu ấm làng chơi như ngươi hay không!”
Lâm Bắc Phàm không cho là như vậy, hắn nói: “Ta thấy chưa chắc đâu! Ta có tế bào nghệ thuật đấy, chỉ là chưa có cơ hội thể hiện mà thôi! Ta mà thể hiện ra thì tất cả nữ nhân đều sẽ điên cuồng vì ta thôi!”
“Ta không tin! Hay là…”
Sở Nhã Tuyết liếc mắt: “Chúng ta cược đi!”
“Cược gì?”
“Ngươi đi xin wechat của nàng, nếu ngươi thành công thì ta sẽ đồng ý một điều kiện không được quá đáng của ngươi! Ngược lại ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện, ngươi thấy thế nào?” Hai mắt Sở Nhã Tuyết sáng lên.
Lâm Bắc Phàm bật cười, nữ nhân này chỉ thích ngăm nghe tiền của hắn thôi.
Ở kiếp trước, hai người cũng thường xuyên chơi trò này.
Lúc nào Sở Nhã Tuyết cũng nghĩ mọi cách để moi tiền từ túi của Lâm Bắc Phàm, mục đích là để giảm thiểu nguy cơ tài chính cho tập đoàn của nàng.
Kết quả nàng còn thua cả chính mình cho hắn.
“Được, ta đồng ý!” Lâm Bắc Phàm vui vẻ nhận lời.
Không chỉ là vì vụ đánh cược này mà hắn còn vì mục đích tiếp cận Lãnh Thanh Nguyệt nữa, hắn muốn xem xem có thể dụ nam chính ở phía sau ló mặt không.
Lúc này, Lãnh Thanh Nguyệt đã hát xong.
Sau khi cúi người cảm ơn, nàng được Sở Nhã Tuyết mời xuống ngồi bên dưới khán đài, vị trí thì ngay ở bên cạnh Lâm Bắc Phàm.
Sau đó Sở Nhã Tuyết chớp mắt với Lâm Bắc Phàm.
Ta đã cho ngươi cơ hội rồi đấy, giờ chỉ xem ngươi thể hiện thế nào thôi!
Lâm Bắc Phàm giơ tay ra hiệu ok, hắn tỏ vẻ không thành vấn đề.
Lúc này, mặc dù hiện trường có nhiều tạp âm nhưng Lãnh Thanh Nguyệt vẫn nhận lấy một cuốn sách từ chỗ trợ lí và đọc một cách nghiêm túc.
Cả người nàng toát lên vẻ yên tĩnh mang hơi thở nghệ thuật, trông chẳng khác gì một bức họa.
Chương 126 - Bài thơ quá hay Chương 126: Bài thơ quá hayLâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn, hắn nhận ra cuốn sách mà nàng đang đọc là một bộ tiểu thuyết tình yêu nam nữ có hơi ngược tâm…
Lâm Bắc Phàm biết cuốn tiểu thuyết này, nội dung nói về hai người yêu nhau nhưng cuối cùng lại không thể về bên nhau.
Lúc này, Lãnh Thanh Nguyệt đang đọc đến phần kết.
Hình như nàng rất xúc động nên đã lấy bút và viết lên cuốn tiểu thuyết bốn chữ “Tình sâu duyên mỏng”.
Thế nhưng nàng lại chau mày, có vẻ nàng không hài lòng cho lắm.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lấy một tờ giấy ra, hắn viết vài chữ rồi đưa cho đối phương.
Lãnh Thanh Nguyệt kinh ngạc, tại sao người đàn ông xa lạ này lại đưa giấy cho nàng vậy.
Lãnh Thanh Nguyệt khẽ mỉm cười tỏ ý cảm ơn rồi mở tờ giấy ra xem.
Bên trên có mười chữ: Tình đã sâu đậm, cớ sao duyên lại mỏng manh?
Lãnh Thanh Nguyệt xúc động!
Bởi vì câu này thực sự miêu tả rất sát!
Nó hay hơn nhiều so với câu nàng vừa viết, mô tả hết được sự bất lực trong mối tình của hai nhân vật chính, khiến người ta càng đau lòng hơn!
Đây chính là điều mà nàng muốn viết!
Thế là Lãnh Thanh Nguyệt bèn vui vẻ bổ sung thêm câu nói kia của Lâm Bắc Phàm.
Ngoài ra nàng cũng viết chữ lên giấy và đưa lại cho hắn.
Lâm Bắc Phàm mở ra độc, bên trên viết: Cảm ơn! Ngươi cũng thích cuốn sách này sao?
Lâm Bắc Phàm viết: Ta không thích!
Đối phương trả lời: Tại sao? Nếu đã không thích thì tại sao ngươi lại đúc kết một cách sâu sắc như vậy?
Lâm Bắc Phàm trả lời: Bởi vì… thế gian có tám vạn chữ, duy chỉ có chữ tình là khiến người ta tổn thương nhất!
Lãnh Thanh Nguyệt lại xúc động nữa rồi.
Câu nói này quá là thần kì!
Bởi chữ tình khiến người ta đau khổ, nên mới tổng kết sâu sắc được như vậy!
Cũng bởi chữ tình khiến người ta đau khổ nên hắn mới không thích!
Lãnh Thanh Nguyệt nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh tuấn của Lâm Bắc Phàm, nàng thầm nhủ: Người đàn ông này không đơn giản!
Nghĩ ngợi một hồi, Lãnh Thanh Nguyệt bèn viết vài chữ rồi đưa giấy cho Lâm Bắc Phàm: Nếu chữ tình đã khiến người ta đau khổ thì có cách nào để tránh được không?
Lâm Bắc Phàm nhận lấy tờ giấy rồi bắt đầu viết.
Thế nhưng lần này hắn viết hơi lâu.
Bởi lẽ nội dung cần viết khá dài.
Lãnh Thanh Nguyệt nhận được tờ giấy xong, nàng mở ra xem, trong lòng lại xúc động!
Bởi vì trên giấy viết…
*Chọc nam 扎男 đồng âm với渣男 (tra nam)
Thứ nhất, tốt nhất là không gặp nhau, như vậy sẽ không phải yêu nhau!
Thứ hai, tốt nhất là không biết nhau, như vậy sẽ không phải nhớ nhau!
Thứ ba, tốt nhất là không ở bên nhau, như vậy sẽ không phải nợ nhau!
Thứ tư, tốt nhất là không trân trọng nhau, như vậy sẽ không phải nhớ thương nhau!
Thứ năm, tốt nhất là không yêu nhau, như vậy sẽ không phải rời bỏ nhau!
Thứ sáu, tốt nhất là không thu hút nhau, như vậy sẽ không phải gặp nhau!
Thứ bảy, tốt nhất là không hiểu lầm nhau, như vậy sẽ không cô phụ nhau!
Thứ tám, tốt nhất là không hứa hẹn với nhau, như vậy sẽ không phải tiếp tục với nhau!
Thứ chín, tốt nhất là không dựa dẫm vào nhau, như vậy sẽ không phải sợ nhau!
Thứ mười, tốt nhất là không gặp nhau, như vậy sẽ không bên nhau!
Thế nhưng đã gặp thì sẽ biết, biết rồi sao có thể không gặp!
Thứ nhất, tốt nhất là đừng thấy nhau, như thế sẽ không phải yêu nhau.
Thứ hai, tốt nhất là đừng biết nhau, như thế sẽ không phải tương tư.
Thứ ba, tốt nhất là đừng bên nhau, như thế sẽ không phải nợ nhau.
Thứ tư, tốt nhất là đừng thương tiếc nhau, như thế sẽ không phải nhớ nhau.
Thứ năm, tốt nhất là đừng yêu nhau, như thế sẽ không phải từ bỏ nhau.
Thứ sáu, tốt nhất là đừng đối đầu nhau, như thế sẽ không phải gặp lại nhau.
Thứ bảy, tốt nhất là đừng hiểu lầm nhau, như thế sẽ không phải phụ nhau.
Thứ tám, tốt nhất là đừng hứa hẹn với nhau, như thế sẽ không phải cùng nhau.
Thứ chín, tốt nhất là đừng dựa vào nhau, như thế sẽ không phải quyến luyến nhau.
Thứ mười, tốt nhất là đừng gặp gỡ nhau, như thế sẽ không phải bên nhau.
Vừa gặp nhau thì đã hiểu nhau, nhưng gặp nhau chẳng thà chưa gặp.
Có cách nào để đoạn tuyệt với người, tránh cho sống chết vẫn ôm mối tương tư.
Bài thơ này quá hay!
Quá động lòng người!
Bài thơ này không chỉ trả lời cho câu hỏi của Lãnh Thanh Nguyệt mà còn thể hiện được tình cảm quyến luyến của những đôi nam nữ bất hạnh!
Lãnh Thanh Nguyệt đã từng đọc rất nhiều bài viết, cũng từng nghe rất nhiều bài thơ tình!
Thế nhưng từ trước tới nay chưa từng có bài thơ nào khiến nàng cảm động như vậy!
Bài thơ này đã chạm đến đáy lòng nàng!
Lãnh Thanh Nguyệt cảm động nắm chặt tờ giấy, nàng đọc hết lần này đến lần khác.
Miệng nàng lẩm nhẩm từng chữ một như thể muốn khắc sâu bài thơ này.
Một hồi lâu sau, Lãnh Thanh Nguyệt gấp tờ giấy viết đầy những câu thơ lại rồi bỏ vào trong túi.
Tiếp đó, nàng lấy một tờ giấy khác ra, viết vài chữ rồi đưa cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm mở giấy ra đọc: Cứ đưa giấy mãi cũng không tiện, chúng ta kết bạn wechat đi!
Lâm Bắc Phàm ngoảnh đầu nhìn, Lãnh Thanh Nguyệt đã lấy điện thoại ra, đôi mắt xinh đẹp thoáng vẻ mong chờ.
Thế là Lâm Bắc Phàm cũng lấy điện thoại của hắn ra.
Sở Nhã Tuyết ngồi bên cạnh vẫn luôn liếc mắt nhìn lén.
Nàng phát hiện Lâm Bắc Phàm đưa giấy cho Lãnh Thiên Nguyệt thì thầm cười một cách lạnh lùng.
Chỉ dựa vào việc đưa giấy thôi thì không hạ gục được Lãnh Thanh Nguyệt đâu.
Người ta xuất thân cao quý, có kiểu đàn ông nào chưa từng gặp qua, có thủ đoạn nào chưa từng biết đến đâu?
Tuy nhiên sự việc xảy ra tiếp đó lại khiến nàng phải kinh ngạc.
Chương 127 - Trọc nam Chương 127: Trọc namChỉ thấy Lãnh Thanh Nguyệt nhìn tờ giấy rất lâu, sau đó thì viết chữ và đưa cho Lâm Bắc Phàm.
Tiếp đó, hai người trò chuyện thông qua tờ giấy, truyền qua truyền lại như hồi còn bé bạn cùng bàn với nhau truyền giấy cho nhau vậy.
Cho đến cuối cùng, hai người lấy điện thoại ra và trao đổi phương thức liên lạc.
Cả quá trình mất chưa đến năm phút.
“Nhanh quá đi mất! Đã thế lại còn là Lãnh Thanh Nguyệt chủ động!” Sở Nhã Tuyết kinh ngạc không thôi.
Rốt cuộc cái tên cậu ấm đa tình này đã dùng thủ đoạn gì mà lại khiến Lãnh Thanh Nguyệt chủ động xin wechat như vậy?
Sở Nhã Tuyết tò mò lắm, thế là nàng bèn lôi điện thoại ra.
Sở Nhã Tuyết: Ban nãy các ngươi nói gì thế, tại sao Lãnh Thanh Nguyệt lại chủ động xin wechat của ngươi?
Lâm Bắc Phàm: Chúng ta nói câu chuyện cảm động nhất trên thế gian này thôi!
Sở Nhã Tuyết: Chuyện gì?
Lâm Bắc Phàm: Chuyện tình!
Sở Nhã Tuyết: Gì mà chuyện tình?
Lâm Bắc Phàm: Ta hỏi ngươi, ván cược này ta thắng rồi chứ? Ngươi cứ trả lời ta đi đã rồi ta nói cho ngươi sau!
Sở Nhã Tuyết hơi bực mình, ban đầu nàng còn định giả bộ quên luôn ván cược này, ai dè Lâm Bắc Phàm lại khơi nó ra.
Sở Nhã Tuyết: Được rồi được rồi, ngươi thắng rồi đấy, mau nói đi!
Lâm Bắc Phàm: Hỏi thế gian tình là gì mà đôi lứa hẹn thề sống chết?
Sở Nhã Tuyết: ?
Sở Nhã Tuyết: Ta hỏi ngươi các ngươi nói chuyện tình gì cơ mà, ngươi nói cái câu vô tri đấy làm gì?
Lâm Bắc Phàm: Câu nói này không hay sao?
Sở Nhã Tuyết: Hay cái con khỉ! Giờ đã là thời đại nào rồi mà còn yêu đến ngươi sống ta chết, nghe có khác gì đứa ngốc hay không? Có thời gian làm mấy chuyện đấy thì thà đi kiếm tiền còn hơn? Hoặc là xem phim còn hay hơn!
Lâm Bắc Phàm: Về vấn đề tình cảm thì ta với ngươi không có tiếng nói chung rồi
Sở Nhã Tuyết: …
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm không thèm quan tâm đến Sở Nhã Tuyết nữa, hắn bắt đầu nói chuyện rôm rả với Lãnh Thanh Nguyệt ở bên cạnh.
Sở Nhã Tuyết trông vậy bèn tức vô cùng, nàng nghiến răng nghiến lợi.
Nàng muốn tẩn tên đàn ông tồi này, thế nhưng giờ không phải lúc, nàng chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Nội dung cuộc trò chuyện của Lâm Bắc Phàm và Lãnh Thanh Nguyệt.
Lâm Bắc Phàm: Thật ra, ta thấy viết qua giấy vẫn tốt hơn!
Lãnh Thanh Nguyệt: Hả? Tại sao?
Lâm Bắc Phàm: Bởi vì… giấy ngắn tình dài!
Hồi lâu sau vẫn chưa thấy Lãnh Thanh Nguyệt trả lời.
Bởi vì câu nói này quá mờ ám và nó đã đánh vào trái tim của một cô gái nghệ thuật như nàng, đây là thứ mà nàng không thể chịu được nhất.
Lãnh Thanh Nguyệt thầm thấy hối hận, biết vậy nàng đã không kết bạn wechat với Lâm Bắc Phàm, nói chuyện bằng giấy tốt hơn biết bao?
Lãnh Thanh Nguyệt: Ngươi nói vậy cũng có lí!
Lãnh Thanh Nguyệt: Như ngày xưa ấy, các cặp đôi yêu nhau toàn dùng giấy để bày tỏ. Một trang giấy nho nhỏ thôi, một vài con chữ thôi nhưng lại chứa đựng rất nhiều những tâm tư tình cảm.
Lãnh Thanh Nguyệt: Chỉ tiếc rằng hiện giờ nhịp sống nhanh hơn, trò chuyện bằng tin nhắn cũng tiện hơn nhiều, thế nên cảm giác tình yêu hiện giờ không được sâu đậm bằng ngày xưa! Cứ hở ra là chia tay, ly hôn, ta nhìn mà đau lòng vô cùng.
Lâm Bắc Phàm: Đúng vậy đấy, hiện giờ không như ngày xưa!
Lâm Bắc Phàm: Trước kia cuộc sống chậm rãi, xe, ngựa, thư từ đều rất chậm, cả cuộc đời chỉ đủ yêu một người!
“A!”
Trái tim của Lãnh Thanh Nguyệt lại rung rinh nữa rồi.
Nàng tỉ mỉ gặm nhấm câu nói này.
Trước kia cuộc sống chậm rãi, xe, ngựa, thư từ đều rất chậm, cả cuộc đời chỉ đủ yêu một người!
Vài câu chữ đơn giản thôi nhưng lại có thể miêu tả về tình yêu chân thành của ngày xưa.
Khi xưa mọi thứ đều chậm rãi.
Thế nhưng cũng bởi sự chậm rãi đó mà tình yêu mới sâu đậm, kéo dài đến chết mới thôi!
Thế nên tình yêu của ngươi chỉ đủ để dành cho một người!
Thế nên chỉ có thể dùng cả đời này để yêu, để bảo vệ lẫn nhau!
Lãnh Thanh Nguyệt nhịn không được, nàng liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.
Người đàn ông trước mắt này có tài thật đấy, xuất khẩu thành thơ!
Hơn nữa đối phương hiểu rất rõ về tình yêu, mỗi một câu nói của hắn đều giống như kinh điển, mỗi một chữ đều chạm đến lòng người, hắn đã từng bị tổn thương chăng?
Thế nhưng trông hắn còn rất trẻ, có vẻ không giống người đã bị tổn thương cho lắm?
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại gửi tin nhắn đến.
Lâm Bắc Phàm: Thực ra dùng wechat cũng không tồi!
Lãnh Thanh Nguyệt: Sao ngươi lại nói như vậy?
Lâm Bắc Phàm: Bởi vì… ngàn dặm nhân duyên chung một đường!
“Thình thịch!” Trái tim Lãnh Thanh Nguyệt lại rung động nữa rồi.
Nhìn hai người Lâm Bắc Phàm và Lãnh Thanh Nguyệt trò chuyện hăng hái, Sở Nhã Tuyết ngồi bên cạnh buồn bực vô cùng. Nàng lấy con búp bê từ trong túi ra, sau đó cầm bút viết ba chữ Lâm Bắc Phàm lên đó, sau đó thì chọc tới chọc lui.
Tiếng động hơi lớn nên bị Lâm Bắc Phàm chú ý.
Lâm Bắc Phàm nhịn không được, bèn hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”
Sở Nhã Tuyết căm phẫn nói: “Ta đang “chọc nam”!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Chương 128 - Cậu ấm đa tình Chương 128: Cậu ấm đa tìnhLâm Bắc Phàm nhìn mà dựng tóc gáy.
Nữ nhân này kinh khủng thật đấy, nàng chọc nát con búp bê hình người luôn rồi, đến cái đầu của nó cũng đứt đoạn!
Ta chỉ ngó lơ ngươi có một lúc thôi mà, ngươi có nhất thiết phải ác như vậy không?
Nghi lễ khởi công rất nhanh đã kết thúc.
Lâm Bắc Phàm có chuyện nên đã rời đi. Với tư cách là người chủ trì, Sở Nhã Tuyết lại chiêu đãi Lãnh Thanh Nguyệt một lần nữa.
“Cảm ơn Sở tổng đã tiếp đãi!” Lãnh Thanh Nguyệt mỉm cười một cách hòa nhã.
Nàng cảm giác hôm nay đến tham dự lễ khởi công này đúng là một quyết định đúng đắn, bởi nàng đã quen biết được một người đàn ông vô cùng thú vị, một người đàn ông cực kì có tài, một người đàn ông có tiếng nói chung về mặt tình cảm với nàng.
Đối phương cứ như là tri kỉ của nàng, nàng nghĩ gì hắn cũng biết hết.
Nàng cảm thấy cực kì dễ chịu khi nói chuyện với hắn.
“Đừng khách sáo, phải là ta cảm ngươi mới đúng chứ, cảm ơn ngươi đã khiến mọi người chú ý nhiều đến dự án này của chúng ta hơn!” Sở Nhã Tuyết mỉm cười.
Lãnh Thanh Nguyệt là nghệ sĩ đẳng cấp hiện nay, nàng có độ nổi tiếng rất lớn nên Sở Nhã Tuyết mới tốn công tốn sức mời nàng tới.
Tới nay xem ra việc làm này của Sở Nhã Tuyết đã vô cùng thành công, mức độ tuyên truyền tăng cao, cả nước ai cũng biết đến.
“À đúng rồi, có chuyện này ta phải nhắc nhở ngươi!”
“Chuyện gì?”
“Hôm nay nam nhân ngồi bên cạnh ngươi tên là Lâm Bắc Phàm, thực ra hắn là một cậu ấm đa tình đấy, cực kì xấu xa, ngươi đừng có bị mấy lời đường mật của hắn mê hoặc!”
Lãnh Thanh Nguyệt kinh ngạc: “Hắn là một cậu ấm đa tình ư?”
“Không nhận ra chứ gì?”
Sở Nhã Tuyết lạnh lùng cười: “Ở Ma Hải hắn nổi tiếng lắm, ngươi cứ đi hỏi thăm là biết! Từ nhỏ hắn đã tới hộp đêm, cả ngày trầm mê, chỉ hai tháng nay mới đỡ hơn một tí!”
“Hừm! Cảm ơn Sở tổng đã nhắc nhở!” Lãnh Thanh Nguyệt gật đầu.
Nàng thực sự không có cách nào gộp chung người thanh niên tài hoa kia với hình tượng cậu ấm đa tình được.
Một người tài giỏi như thế, một người có giáo dưỡng như thế sao có thể trầm mê chơi bời cả ngày?
Thế nhưng nghe Sở Nhã Tuyết nói rất nghiêm túc, có vẻ nàng ấy cũng không nói dối.
Thế nên Lãnh Thanh Nguyệt quyết định sẽ điều tra chuyện này.
“Đừng khách sáo! Hãy yêu thương sinh mệnh của mình, cách xa đàn ông tồi ra!” Sở Nhã Tuyết nghiêm túc nói.
Nhìn bóng dáng rời đi của Lãnh Thanh Nguyệt, Sở Nhã Tuyết thầm đắc ý.
“Lâm Bắc Phàm, để xem ngươi theo đuổi Lãnh Thanh Nguyệt kiểu gì!”
Ở một diễn biến khác, sau khi trở về, Lãnh Thanh Nguyệt lập tức sử dụng sức mạnh của gia tộc mình để điều tra về Lâm Bắc Phàm.
Kết quả điều tra cũng đúng như những gì Sở Nhã Tuyết nói.
Hai tháng trước, Lâm Bắc Phàm là một tên đàn ông tồi giỏi ăn chơi, cứ đến tối là sa vào hộp đêm, cả ngày say sưa, người ta nhìn mà chỉ biết lắc đầu.
Thế nhưng hai tháng sau, Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn ít đi uống rượu hơn, dù có đi quán bar cũng không uống rượu, và không gọi nữ nhân.
Hắn để hết thảy tâm tư vào công việc.
Trong vòng hai tháng ngắn ngủi, hắn đã phát triển công ty đầu tư Lâm Thị, quy mô tài sản tăng lên gấp mấy lần.
Hiện giờ, hắn đang hợp tác với tập đoàn Lệ Thành để khai thác một mảnh đất.
Đúng là một màn lãng tử quay đầu hoàn hảo!
Hơn nữa trong cuộc sống và công việc, Lâm Bắc Phàm đều rất thân thiện với bạn bè và đồng nghiệp.
Ví dụ như có một người lạ bị gãy xương phải nhập viện, hắn thường xuyên tới thăm người đó.
Trong công ty có một người vệ sĩ thể hiện được tài năng của mình, thế là hắn lập tức đề bạt người đó lên chức, đồng thời còn thưởng cho người ta.
Sau này người đó bị người ta đánh đập đến mức phải nhập viện thì hắn cũng thường xuyên tới thăm, cực kì quan tâm.
Ngoài ra còn có một nhân viên vệ sinh cũng được hắn đề bạt, hơn nữa còn giúp người đó tìm được tình yêu.
Sau khi xem xong kết quả điều tra, Lãnh Thanh Nguyệt đã bình tĩnh lại.
Trầm mê tửu sắc là hắn!
Đa sầu đa cảm là hắn!
Tài năng xuất chúng là hắn!
Thích giúp đỡ người khác là hắn!
Quan tâm bạn bè cũng là hắn!
Hình như hắn có rất nhiều gương mặt, mà mỗi một gương mặt đều là hắn!
“Rốt cuộc thì ngươi là một người như thế nào?”
Lãnh Thanh Nguyệt bị mê hoặc, nàng càng tò mò về Lâm Bắc Phàm hơn.
Tại sao trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà hắn lại thay đổi lớn đến thế?
Cứ nhớ đến những câu chữ mà hắn viết, từng câu từng chữ đều động lòng người.
Lãnh Thanh Nguyệt động lòng, nàng bắt đầu tưởng tượng: “Hay là… trước kia hắn đã từng bị tổn thương? Thế nên hắn mới vứt bỏ bản thân và tham luyến tửu sắc! Thế nhưng giờ hắn đã suy nghĩ kĩ càng nên mới quay lại phát triển tiền đồ?”
“Đúng vậy! Chắc chắn là như vậy!”
“Bằng không sao hắn có thể viết được những câu động lòng người như vậy?”
“Chỉ có những người từng trải thì mới thấu hiểu!”
“Chỉ có những người từng bị tổn thương thì mới thấu hiểu!”
Lãnh Thanh Nguyệt càng nghĩ càng kích động, gương mặt nàng phiếm hồng.
Nếu như Lâm Bắc Phàm là một cậu ấm đa tình thì nàng sẽ không thể bị hắn thu hút.
Nếu như Lâm Bắc Phàm là một người tài hoa thì cùng lắm nàng cũng chỉ đánh giá cao hắn hơn người khác một chút mà thôi.
Thế nhưng Lâm Bắc Phàm lại là một cậu ấm đa tình đầy tài hoa.
Hơn nữa bản chất hắn không phải là một kẻ ăn chơi, mà là sau khi bị tổn thương hắn mới biến chất.
Cuối cùng hắn đã quay lại, tìm lại được chính bản thân mình giữa chốn hồng trần và trở nên ưu tú hơn.
Là một người làm trong ngành nghệ thuật, nàng thích nhất là những người đàn ông như vậy!
Rất có chiều sâu!
Cực kì có sức hút!
Có điều mọi thứ đều chỉ là sự tưởng tượng của Lãnh Thanh Nguyệt, nàng cần phải xác nhận lại một lần nữa.
Thế là nàng bèn cầm điện thoại lên và soạn tin nhắn wechat.
Chương 129 - Xuất khẩu thành thơ Chương 129: Xuất khẩu thành thơLãnh Thanh Nguyệt: Nghe nói trước kia ngươi là một cậu ấm đa tình, cả ngày đều say mê trong hộp đêm, điều này có đúng không?
Lâm Bắc Phàm trả lời rất nhanh.
Lâm Bắc Phàm: Đúng vậy!
Lãnh Thanh Nguyệt rất ngạc nhiên, nàng không ngờ hắn lại chẳng hề che giấu.
Nếu như hắn là một tên đàn ông cặn bã thực sự thì cho dù hắn có thừa nhận, hắn cũng sẽ tìm rất nhiều lí do để giải thích cho sự cặn bã của mình, tuyệt đối sẽ không thừa nhận thẳng thắn như Lâm Bắc Phàm lúc này.
Lãnh Thanh Nguyệt lại càng có ấn tượng tốt hơn về Lâm Bắc Phàm.
Lãnh Thanh Nguyệt: Thế tại sao bây giờ ngươi không tới hộp đêm nữa?
Lâm Bắc Phàm: Ta thấy mấy chỗ đó chẳng có nghĩa lí gì nữa, tối tăm vô cùng, ta thấy ta phải làm gì đó có ý nghĩa hơn!
Lãnh Thanh Nguyệt: Chuyện gì có ý nghĩa hơn?
Lâm Bắc Phàm: Nhiều lắm, ta muốn mình sống vui vẻ hơn, khiến những người khác sống yên tâm hơn, muốn bạn bè có được cuộc sống thoải mái hơn, và muốn những kẻ địch của ta phải phiền lòng nhiều hơn nữa! Dù sao thì cứ cái nào tốt thì ta sẽ cố gắng làm!
Lãnh Thanh Nguyệt khẽ gật đầu, quả nhiên là lãng tử quay đầu!
Chỉ có từng trải thì mới nói được những câu vừa có đạo lí vừa có tố chất như vậy.
Lãnh Thanh Nguyệt: Đúng vậy, cho ta hỏi một câu là trước kia ngươi có từng bị tổn thương về mặt tình cảm không?
Lâm Bắc Phàm: Là chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa!
Lãnh Thanh Nguyệt: Ta xin lỗi!
Lãnh Thanh Nguyệt bừng tỉnh. Mặc dù Lâm Bắc Phàm đã bước ra khỏi quá khứ nhưng hắn vẫn bị ảnh hưởng, thế nên hắn không muốn nhắc tới nó.
Nếu đổi lại là nàng thì nàng cũng không muốn nhắc nhiều về những chuyện đau lòng.
Như vậy thì những phỏng đoán trong lòng nàng cũng đã được chứng minh.
Lâm Bắc Phàm là một người đẹp trai nhiều tiền!
Hắn là một người tài giỏi xuất chúng!
Là một người rất có chiều sâu!
Là một người khiến người khác phải say mê!
Là một nam nhân hoàn toàn phù hợp với mong muốn của nàng!
Khoảnh khắc ấy, Lãnh Thanh Nguyệt thực sự đã động lòng!
Thế là nàng lại không kiềm lòng được mà muốn tìm hiểu nhiều hơn về đối phương.
Lãnh Thanh Nguyệt: Hiện giờ ngươi đang làm gì?
Lâm Bắc Phàm: Ta đang ngắm cảnh đẹp!
Lãnh Thanh Nguyệt: Cảnh đẹp gì?
Lâm Bắc Phàm: Mặt trời mọc hoa trên sông đỏ hơn lửa, mùa xuân đến nước trên sông xanh như chàm!
Lãnh Thanh Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại sững sờ.
Một câu thơ đẹp xiết bao!
Khoảnh khắc ấy như có một bức họa xuất hiện trước mắt nàng.
Mặt trời mọc mang theo những tia nắng chiếu lên những cánh hoa màu đỏ bên bờ, màu đỏ rực còn tươi thắm hơn màu lửa.
Mùa xuân đã đến, nước sông xanh màu ngọc bích, phản chiếu sắc trời.
Thật là một bức tranh làm người ta say mê.
Lòng say mê nghệ thuật của Lãnh Thanh Nguyệt lại dâng trào, nàng không khỏi tưởng tượng ra cảnh mình với người yêu đang tay trong tay tản bộ bên bờ sông như thế, cùng nhau ngắm hoa đỏ và làn nước sông xanh biếc.
Lãnh Thanh Nguyệt: Thật sự rất đẹp, ta cũng muốn tới xem, mau cho ta biết địa chỉ đi!
Lâm Bắc Phàm: Gần lắm
Lãnh Thanh Nguyệt: Ở đâu thế?
Lâm Bắc Phàm: Ngươi lấy điện thoại rồi mở thị trường cổ phiếu ra, trên đó vừa đỏ vừa xanh, đẹp lắm đấy!
Lãnh Thanh Nguyệt: Hóa ra cảnh đẹp như mộng ảo là không hề tồn tại!
Lãnh Thanh Nguyệt: Ta tức giận rồi đó (tức giận.jpg) (tức giận.jpg) (tức giận.jpg)
Lãnh Thanh Nguyệt: Giận kiểu không dỗ được ấy! (tức giận.jpg) (tức giận.jpg) (tức giận.jpg)
Lâm Bắc Phàm: Đây là công việc của ta mà! (cười khổ.jpg)
Lâm Bắc Phàm: Thực ra ta cũng đáng thương lắm, ngày nào cũng phải đối mặt với mấy thứ này. Ta mà không tự tạo cho mình chút lãng mạn thì chắc sẽ phát điên mất!
Lãnh Thanh Nguyệt: Thế bình thường công việc của ngươi như thế nào? (tò mò.jpg)
Lâm Bắc Phàm: Thân như lan thảo khán phinh đình, lạt vị thâm hàm bất tự minh. Lãnh đối đao liêm tồi ngạo cốt, nhất tra cát điệu nhất tra sinh.
Lãnh Thanh Nguyệt lại kích động, câu thơ này cũng hay quá đi mất.
Dường như nàng có thể trông thấy một thảm cỏ xanh mướt, trong lòng lại nếm được những chua cay mặn ngọt, thế nhưng từ trước tới nay chưa từng nói với người ngoài!
Cơ thể tuy yếu ớt nhưng lại ngạo nghễ vô cùng, lạnh lùng đối mặt với đao kiếm tứ phương!
Dù có bị đánh chém cũng không ngừng lớn mạnh, kiên cường bất khuất!
Lãnh Thanh Nguyệt lại say mê trước tài hoa của Lâm Bắc Phàm!
Đúng là một người đàn ông xuất khẩu thành thơ!
Quá lợi hại!
Sau khi bình tĩnh lại, nàng nhận ra bài thơ này hình như chẳng liên quan gì đến chủ đề mà bọn họ đang nói cả.
Lãnh Thanh Nguyệt: Ta hỏi công việc của ngươi như thế nào cơ mà, ngươi gửi cho ta một bài thơ làm gì?
Lâm Bắc Phàm: Vẫn chưa hiểu à?
Lãnh Thanh Nguyệt: ?
Lâm Bắc Phàm: Thì ta mua bán cổ phiếu trên thị trường cổ phiếu đó!
Lãnh Thanh Nguyệt: …
Ở đầu bên kia điện thoại, Lãnh Thanh Nguyệt không nhịn được mà phì cười.
Nàng không ngờ lại có người có thể miêu tả việc chơi cổ phiếu một cách thơ như vậy!
Chơi cổ phiếu thì nói luôn đi, lại còn làm thơ nữa.
Ấy thế mà vẫn rất chi là ngầu!
Nếu mà để mấy người chơi cổ phiếu khác biết được chắc bọn họ phải bí bách lắm!
Chương 130 - Ta xin hộ hắn Chương 130: Ta xin hộ hắnLãnh Thanh Nguyệt phát hiện Lâm Bắc Phàm không những có tài mà còn cực kì hài hước nữa.
Một người vừa tài năng vừa hài hước như hắn đã hoàn toàn chinh phục được nàng.
Trò chuyện với Lâm Bắc Phàm vui thật đấy!
Lãnh Thanh Nguyệt nhịn không được, nàng muốn trò chuyện thêm lúc nữa.
Lúc này, trợ lí của nàng bước vào: “Lãnh tiểu thư, giờ chúng ta đã đến quảng trường Giang Bắc rồi! Hoạt động sắp bắt đầu, ngươi xem có cần chuẩn bị gì không?’
Lãnh Thanh Nguyệt chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Giờ ta không rảnh, lùi lịch lại đi!”
Trợ lí kinh ngạc: “Nhưng mà chúng ta đã kí hợp đồng rồi, giờ mà lùi lịch là phải bồi thường tiền đấy”
Lãnh Thanh Nguyệt thản nhiên nói: “Bồi thường thì bồi thường!”
“Vâng, Lãnh tiểu thư!” Trợ lí chỉ đành cười khổ.
Cũng chỉ có vị đại tiểu thư như ngươi mới ngông cuồng như vậy thôi.
Giải quyết với trợ lí xong, Lãnh Thanh Nguyệt lại tiếp tục trò chuyện với Lâm Bắc Phàm, nói hết chuyện nọ đến chuyện kia.
Tuy nhiên đúng lúc đó, nàng nhận được một lời mời kết bạn.
Ban đầu Lãnh Thanh Nguyệt đang định ngó lơ, nhưng lời mời kết bạn còn đi kèm một cái note khiến nàng kinh ngạc.
Bởi kì cái note đó là một bài thơ nàng cực kì quen thuộc.
Thứ nhất, tốt nhất là không gặp nhau, như vậy sẽ không phải yêu nhau!
Thứ hai, tốt nhất là không biết nhau, như vậy sẽ không phải nhớ nhau!
Lãnh Thanh Nguyệt đọc một cách nghiêm túc, phát hiện đó chính là thơ mà Lâm Bắc Phàm viết cho nàng, một chữ cũng không sai. Trước đó nàng từng lên mạng tra và không tìm thấy bài thơ nào như thế, nó hoàn toàn do Lâm Bắc Phàm sáng tác.
Mà giờ nó lại xuất hiện trong note của một người đàn ông xa lạ.
Đúng là hết sức kì lạ!
Chính chủ đang ở ngay đây, Lãnh Thanh Nguyệt bèn hỏi.
Lãnh Thanh Nguyệt: Bài thơ “Tốt nhất đừng gặp nhau của ngươi” là do ngươi tự sáng tác à?
Lâm Bắc Phàm: Bài đó là do ta sáng tác, sao ngươi lại hỏi như vậy?
Lâm Bắc Phàm: Có phải ngươi nhìn thấy nó từ chỗ người khác hay không?
Lãnh Thanh Nguyệt: Ừ! Một tháng nay cứ có người muốn kết bạn wechat với ta! Hắn ta cũng có tài lắm, mỗi một lần viết note đều là một bài thơ khác nhau, rất hay!
Ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.
Cuối cùng nam chính thứ năm cũng xuất hiện!
Đã thế còn lấy thơ của ta để tán nữ nhân của ta cơ à?
To gan đấy!
Lãnh Thanh Nguyệt: Cơ mà ta không biết người đó là ai nên không đồng ý!
Nàng không chỉ là một nghệ sĩ mà còn là nhân vật quan trọng của Lãnh gia cho nên rất cẩn thận trong việc kết bạn.
Mặc dù nàng rất thích những người có tài song nàng không hề ngốc.
Nàng không biết gì về đối phương, sao có thể kết bạn với hắn ta chỉ qua mấy câu thơ?
Hơn nữa cách một cái điện thoại, ai mà biết được đối phương có tài thật hay không?
Lãnh Thanh Nguyệt: Mới nãy hắn ta lại gửi lời mời kết bạn, còn dùng bài thơ đó của ngươi!
Lâm Bắc Phàm: Đó là bài thơ mà ta tự viết! Cơ mà có một lần lúc dọn dẹp vệ sinh, bản thảo của ta đã bị mất, chắc là đã có người nhặt được!
Lãnh Thanh Nguyệt kinh ngạc!
Nếu như những bài thơ đó đều do Lâm Bắc Phàm viết thì tài năng của hắn còn ghê gớm hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng!
Lãnh Thanh Nguyệt: Vậy sao? Ta không dám tin đấy!
Lâm Bắc Phàm: Ngươi có thể kiểm tra mà!
Lãnh Thanh Nguyệt: Thế ta kiểm tra nhé!
Lãnh Thanh Nguyệt: Tằng kinh thương hải nan vi thủy, câu tiếp theo!
Lâm Bắc Phàm: Trừ khước vu sơn bất thị vân.
Lãnh Thanh Nguyệt: Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ.
Lâm Bắc Phàm: Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.
Lãnh Thanh Nguyệt: Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu, nhất chủng tương tư, lưỡng xử nhàn sầu.
Lâm Bắc Phàm: Thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ mi đầu, tức thượng tâm đầu.
Lãnh Thanh Nguyệt: Tình bất tri sở khởi.
Lâm Bắc Phàm: Nhất vãng tình thâm.
Dù Lãnh Thanh Nguyệt nói câu thơ nào thì Lâm Bắc Phàm cũng nhanh chóng đáp đúng.
Lần này thì nàng đã tin mấy bài thơ này đều do Lâm Bắc Phàm viết thật.
Bởi vì khi mà đối phương không hề biết gì cả nhưng vẫn đọc đúng thơ, một chữ cũng không sai.
Nếu không phải hắn viết thì là ai viết chứ?
Lãnh Thanh Nguyệt lại càng bội phục Lâm Bắc Phàm hơn, trong lòng nàng lại càng phẫn nộ với một người khác.
Nàng ghét nhất là bị lừa dối, càng ghét những kẻ đạo văn!
Hiện giờ lại có người dám lấy thơ của Lâm Bắc Phàm để cưa cẩm nàng!
Đúng là không biết xấu hổ!
Làm gì có cái lí ấy!
Lãnh Thiên Nguyệt: Người này là một tên đạo văn! Một kẻ lừa đảo! Hắn ta dám trộm thơ của ngươi để đi lừa người khác, đúng là quá ghê tởm! Đừng để ta biết được hắn ta là ai, bằng không ta nhất định sẽ cho hắn ta một bài học! (phẫn nộ.jpg)
Lâm Bắc Phàm bật cười, ngươi nói đúng lắm!
Đối phương đích thực là một tên đạo văn, hắn ta đã trộm đồ của ta để đi lừa người khác, lại còn lừa cả chính bản thân mình.
Lâm Bắc Phàm: Trên thế giới này loại người nào chẳng có, chúng ta không nên tức giận vì những người như thế, không đáng đâu!
Lãnh Thanh Nguyệt: Nhưng mà ta bực mình lắm! (phẫn nộ.jpg) (phẫn nộ.jpg) (phẫn nộ.jpg)
Lâm Bắc Phàm: Ngươi gửi id wechat của hắn ta cho ta được không?
Lãnh Thanh Nguyệt: Ngươi muốn làm gì?
Lâm Bắc Phàm: Ta muốn nói cho hắn ta là đừng có phát tán thơ của ta lung tung nữa!
Lãnh Thanh Nguyệt: Mỗi vậy thôi á?
Lâm Bắc Phàm: Ừ!
Lãnh Thanh Nguyệt: Theo ta thấy thì tốt nhất là ngươi cho hắn ta vào tù mà tự kiểm điểm xem xét lại bản thân đi!
Lâm Bắc Phàm: Có nhất thiết phải vậy không (đổ mồ hôi.jpg)
Lãnh Thanh Nguyệt: Phải vậy chứ! Bằng không thì đối phương sẽ vĩnh viễn không biết sai đâu!
Chương 131 - Khiến ngươi không có đường mà đi Chương 131: Khiến ngươi không có đường mà điKhông lâu sau, Lãnh Thanh Nguyệt đã gửi id wechat cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm lấy một chiếc điện thoại khác ra, trong đó có một cái sim rác. Hắn đăng kí tài khoản wechat rồi đổi tên thành Thanh Nguyệt.
Tiếp đó, hắn gửi tin nhắn: Bài thơ “Tốt nhất đừng gặp nhau” là do ngươi viết sao?
Đối phương rất nhanh đã đồng ý lời mời kết bạn của Lâm Bắc Phàm.
Mặc bạch: Ngươi là…
Thanh Nguyệt: Ta là người mà ngươi kết bạn ấy! Ngại quá, dạo này ta bận quá nên giờ mới chú ý tới ngươi! Bài thơ ngươi viết rất hay, ta rất thích!
Mặc Bạch: Cảm ơn! Chỉ là… tại sao ngươi lại dùng tài khoản khác?
Thanh Nguyệt: Tài khoản kia là dùng chung, cái này mới là cá nhân!
Mặc Bạch: Hóa ra là như vậy!
Thanh Nguyệt: Cho ta hỏi một câu, hình như chúng ta không quen biết nhau! Ngươi biết ta à? Tại sao ngươi cứ kết bạn wechat với ta vậy?
Mặc Bạch: Xem như là duyên phận đi! Ngày thường chán quá nên ta muốn tìm một người nói chuyện, ta cứ gửi bừa cho một tài khoản, sau đó thì chọn trúng ngươi!
Thanh Nguyệt: Ha ha! Hóa ra là như vậy, chúng ta có duyên thật đấy!
Mặc Bạch: Ừ, rất có duyên!
Thanh Nguyệt: Thế những bài thơ đó đều do ngươi viết sao, hay thật đấy, ta tìm trên mạng mà không thấy!
Mặc Bạch: Đó là những bài thơ ta tùy ý viết thôi, khiến ngươi chê cười rồi!
Thanh Nguyệt: Ngươi khiêm tốn quá rồi!
Tiếp đó, hai người bắt đầu nói chuyện.
Chủ đề nói chuyện đều liên quan đến nghệ thuật.
Hai người có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân, cực kì ăn ý.
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Ngươi mà không phải cái tên nam chính chuyên đạo văn kia thì tên ta viết ngược! Dám lấy thơ của ta để đi tán gái, xem ta xử ngươi thế nào!”
Tại một chung cư ở nước Phiêu Lượng.
Một người thanh niên đang hưng phấn hô lên: “Tài khoản này chắc chắn là của Lãnh Thanh Nguyệt rồi! Chỉ có nàng mới tài giỏi như thế! Cuối cùng ta cũng kết bạn với nàng rồi! Ha ha!”
Tên của người này chính là Lữ Mặc Bạch, hắn ta chính là một người trọng sinh.
Trước khi trọng sinh, hắn ta còn là một người xuyên không, có được văn hóa xán lạn từ dị quốc.
Đây chính là công thức của một nam chính!
Ban đầu hắn ta cứ nghĩ với kiến thức văn hóa dị quốc hắn ta có thể tạo nên một đế quốc giải trí!
Ai ngờ hắn ta lại gặp phải một tên yêu nghiệt.
Tên đó chính là Lâm Bắc Phàm.
Đối phương quá mạnh, hắn biết tất cả từ thơ đến phú, văn chương thì chẳng phải bàn.
Bản thân hắn ta có văn hóa của một thế giới mà vẫn không thể làm gì đối phương, đã thế còn bị hắn đập cho te tua!
Điều đáng hận nhất chính là đối phương còn cướp mất nữ nhân hắn ta yêu nhất, đó chính là Lãnh Thanh Nguyệt. Đã thế hắn còn biến hắn ta trở thành nghệ sĩ của mình, bắt hắn ta làm trâu làm ngựa cả đời, kiếm tiền cho hắn!
Tài năng của hắn ta đều bị mai một!
Đó là những tháng ngày tăm tốt nhất của hắn ta!
Hiện giờ khi nhớ lại, hắn ta vẫn còn phát run và thường xuyên mơ thấy ác mộng!
Điều may mắn là hắn ta đã trọng sinh.
Sau khi trọng sinh, chuyện đầu tiên hắn ta làm là chạy đến nước Phiêu Lượng, cách xa cái tên yêu nghiệt kia để tránh khi thể hiện tài năng lại bị hắn bắt chẹt.
Hắn ta đã nghĩ kĩ rồi, hắn ta cứ phát triển ở nước ngoài đã, trở thành một ngôi sao lớn.
Đợi khi nào danh tiếng của mình vang dội, sau khi tích lũy được đầy đủ sức mạnh, hắn ta sẽ về nước và báo thù…
Hắn ta phải khiến Lâm Bắc Phàm chịu hết những nỗi khổ, phải chịu gấp trăm gấp ngàn lần!
Có điều hắn ta vẫn không nỡ từ bỏ người tình trong mộng – Lãnh Thanh Nguyệt.
“Lãnh Thanh Nguyệt là người mà ta yêu nhất trong cả hai kiếp, thế nên ta nhất định phải có được nàng!”
“Ngoài ra, gia tộc phía sau Lãnh Thanh Nguyệt có thực lực cực kì hùng hậu! Chỉ cần Lãnh Thanh Nguyệt trở thành nữ nhân của ta thì việc đối phó với Lâm Bắc Phàm càng dễ dàng hơn rồi!”
Hắn ta cứ ôm ý nghĩ như thế mà đi kết bạn wechat với Lãnh Thanh Nguyệt.
Hắn ta biết Lãnh Thanh Nguyệt là một người yêu thích nghệ thuật, thế nên hắn ta sẽ xây dựng cho mình hình tượng người thanh niên văn nghệ, lúc nào cũng sẽ thể hiện tài hoa của mình để thu hút sự chú ý của đối phương.
“Mặc dù ta có được văn hóa của một thế giới khác, nhưng về mặt thơ ca, ta vẫn phải công nhận Lâm Bắc Phàm rất giỏi!”
Mặc Bạch đố kị: “Nếu ở kiếp trước ngươi đã đối xử với ta như vậy thì kiếp này ta cướp thơ của ngươi chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
“Ta không những phải cướp văn thơ của ngươi mà còn phải cướp cả nữ nhân của ngươi nữa!”
“Ta sẽ đi con đường của ngươi, khiến ngươi không có đường mà đi!”
Thế là hắn ta cứ ôm lấy suy nghĩ như vậy và dùng những bài thơ mà Lâm Bắc Phàm đã từng viết để thu hút Lãnh Thanh Nguyệt.
Dù sao chuyện đạo văn như thế này hắn ta đã rất thành thục rồi.
Kết quả ai ngờ hơn một tháng rồi mà Lãnh Thanh Nguyệt vẫn không phản hồi.
Hắn ta còn tưởng mình gửi nhầm tài khoản, song sau đó lại có một người tên Thanh Nguyệt gửi lời mời kết bạn cho hắn ta.
“Chỉ có Thanh Nguyệt mới hiểu về thơ như thế!” Lữ Mặc Bạch kích động muốn chết luôn.
Hắn ta tin rằng dựa vào tài năng của mình, hắn ta nhất định có thể chinh phục được nàng!
Sau đó nhờ Lãnh gia giúp đỡ để báo thù!
Đúng lúc ấy, nữ thần của hắn ta lại gửi một tin nhắn than thở.
Thanh Nguyệt: Ôi! Hôm nay nói chuyện đến đây thôi nhé, ta còn phải đi làm việc!
Mặc Bạch: Nghe giọng điệu của ngươi có vẻ ngươi gặp phải chuyện phiền phức gì đúng không?
Thanh Nguyệt: Ừ, dạo này ta đang gặp một chuyện khá phiền phức!
Mặc Bạch: Nói ra xem nào!
Thanh Nguyệt: Nói với ngươi thì có tác dụng gì?
Mặc Bạch: Ngươi cứ nói đi, biết đâu ta lại có thể giúp ngươi giải sầu! (mỉm cười.jpg)
Thanh Nguyệt: Được, để ta nói cho ngươi! Dạo này ta bị một tên đàn ông quấy rối, đang cực kì phiền lòng đây!
Chương 132 - Mặc Bạch Chương 132: Mặc BạchBị đàn ông quấn lấy sao?
Có phải là Lâm Bắc Phàm không?
Trong lòng hắn ta trở nên căng thẳng, suýt nữa đã nói ra những lời này rồi.
Nhưng suy nghĩ một chút thì phát hiện ra không khả thi cho lắm.
Ở kiếp trước, hai người họ gặp nhau ở đại hội thơ ca vào một năm sau.
Bây giờ, Lâm Bắc Phàm vẫn đang tùy ý phát triển ở thành phố Ma Hải, không có chút tiếng tăm nào, làm gì có cơ hội tiếp xúc với Lãnh Thanh Nguyệt.
Nhưng không cần biết có phải Lâm Bắc Phàm hay không, những người đàn ông khác tiếp xúc với nữ nhân của hắn ta cũng sẽ khiến hắn ta vô cùng chán ghét và phiền lòng.
Mặc Bạch: Đó là ai vậy?
Thanh Nguyệt: Nói rồi thì ngươi cũng không biết, không nói nữa!
Mặc Bạch: Nói đi mà, dù sao thì ta và ngươi cũng không quen biết, coi như là giải quyết phiền não đi!