Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 12 - Chương 12. Lưu Thành Hiểu

Chương 12. Lưu Thành Hiểu Chương 12. Lưu Thành Hiểu

- Chờ đến lúc đó giao nhiệm vụ cho bọn hắn là được rồi, hai ta phụ trách trấn tràng, chờ những người kia nhìn thấy trưởng lão Thiên Thánh tông dẫn đội thu nhận đệ tử, bọn họ mới có thể để hạt giống tốt của mình đi ra.

Lưu Thành rất có kinh nghiệm nói, dù sao trước đó hắn cũng bị chiêu vào Thiên Thánh tông như thế.

Thật ra nhiệm vụ này ngược lại là không có gì khó, chủ yếu vẫn là mấy năm này xung đột với Kim Đỉnh môn, cho nên mới không có trưởng lão nào nguyện ý đi ra dẫn đội.

Ai bảo thực lực của Kim Đỉnh môn người ta mạnh hơn Thiên Thánh tông chứ.

- Vương Đằng, ngươi nói sau này chúng ta có thể đột phá đến Linh Võ cảnh hay không, nghe nói Linh Võ cảnh thì có thể ngự không phi hành, cũng không biết đến bao giờ ta mới có thể đạt tới.

Lưu Thành nhìn phía dưới cảm khái nói.

Đứng ở trên người Yêu thú phi hành chắc chắn không giống với tự mình ngự không phi hành.

Nghe được Lưu Thành cảm khái, Vương Đằng khẽ giật mình, nếu như mình biết ngự không phi hành, vậy mình có thể bay choáng hay không?

Đó là một vấn đề rất đáng để suy nghĩ sâu xa.

Nếu như tự mình bay lên trởi, sau đó bởi vì sợ độ cao mà ngã xuống đất. . .

Hình ảnh quá đẹp, hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng.

- Vương Đằng, ngươi còn đứng đó làm gì?

- Hả? Ta đang đang suy nghĩ vấn đề mà ngươi vừa nói, Linh Võ cảnh cách chúng ta quá xa, bây giờ chúng ta mới Chân Nguyên cảnh, vẫn là nỗ lực tu luyện quan trọng hơn.

- Ai, ngươi nói cũng phải, chúng ta có thể đột phá đến Long Nguyên cảnh hay không cũng là một vấn đề, chớ đừng nói chi là Linh Võ cảnh.

- . . .

Trải qua nửa ngày phi hành, bọn người Vương Đằng rốt cục đi tới trạm thứ nhất của chuyến này - thành Du Dương.

- Tường thành này thật dày nha, nếu như núi Vô Danh của ta cũng có tường thành dày như thế này thì tốt biết bao nhiêu.

Nhìn tường thành cao lớn trước mắt, Vương Đằng tự lẩm bẩm.

Đương nhiên hắn cũng chỉ là suy nghĩ một chút thôi, không nói trước xây dựng những thứ này tiêu hao tài lực, chỉ là tường thành đối với cao thủ chân chính chỉ là có cũng như không mà thôi.

Yêu thú Thương Ưng hạ xuống ở cửa thành, ở cửa thành vang lên một hồi tiếng nói ồn ào.

- Mau nhìn kìa, là Yêu thú đó, hình như trên lưng nó còn có người!

- Có gì mà ngươi ngạc nhiên dữ vậy, ta thấy chính là người của những tông môn kia.

- Ngươi nói bọn họ đến thành Du Dương chúng ta làm gì? Có phải hay không xảy ra chuyện gì rồi?

- Ta đoán chắc là đến để thu nhận đệ tử?

- Không thể nào, không phải trước kia đều diễn ra vào một tháng sau sao?

- Ai biết được.

- Vậy ta phải đi trở về nói cho cháu trai ta biết.

. . .

Một đoàn người Vương Đằng từ trên lưng Thương Ưng leo xuống, đi về hướng thành Du Dương.

Còn về Yêu thú Thương Ưng thì giao cho mấy đệ tử ngoại môn chiếu cố.

Đa số các thành trì đều cấm Yêu thú hình thể to lớn tiến vào trong thành, nếu không chính là đang gây hấn với hoàng thất Càn Vương Triều, chí ít Thiên Thánh tông còn không có thực lực khiêu khích quy củ này.

Khi đi ngang qua cửa thành, Vương Đằng nhìn về phía quân phòng giữ hai bên một chút.

May mà không có loại phản phái thiểu năng trí tuệ đi ra trào phúng, bằng không thì hắn thật sự hoài nghi mình mới là khí vận chi tử.

- Trưởng lão, chúng ta trực tiếp đi Thành Chủ phủ hay là dạo chơi trong thành trước? Ta đoán có lẽ người của Thành Chủ phủ chẳng mấy chốc nữa sẽ đến đây.

Một tên chấp sự trong đó đi lên trước nói.

- Trực tiếp đi Thành Chủ phủ đi, sớm tuyển nhận xong đệ tử rồi trở về.

Lưu Thành mở miệng nói.

Vẫn là làm nhanh để về tông môn thì tốt hơn, dù sao nếu như gặp phải trưởng lão Kim Đỉnh môn thì sẽ không tốt cho lắm, đi ra ngoài thu nhận đệ tử sớm giống bọn họ chắc chắn sẽ bị người của Kim Đỉnh môn phát hiện.

Lại nói, hắn còn muốn về sớm một chút để nghiên cứu thảo luận triết lý nhân sinh với nữ tu sĩ sát vách nữa, tuy giá cả có thể không quá tiện nghi, nhưng chất lượng là rất tốt.

- Cái kia. . . Lưu Thành, ta đi vào thành dạo chơi một lát, các ngươi đi Thành Chủ phủ trước đi, chờ sau đó ta sẽ đi qua tìm các ngươi.

Vương Đằng vẫn chưa quên mục đích chủ yếu hắn đi ra ngoài lần này, đó chính là thu thêm một ít đồ đệ công cụ người.

Lưu Thành liếc nhìn Vương Đằng, trong mắt đầy vẻ kỳ quái, không phải bình thường gia hỏa này sống rất khép kín sao, sao hôm nay bỗng nhiên lại muốn đi dạo trên đường phố.

Nhưng khi Lưu Thành nhìn thấy "Bách Hoa lâu" cách đó không xa thì hắn đã hiểu được, nam nhân mà, ai cũng như vậy thôi.

Tuy sát vách có một tông môn rất tốt, một mực tận sức phục vụ thể xác tinh thần nam tu sĩ khỏe mạnh, nhưng thu phí lại rất không tiện nghi, ngay cả hắn bình thường cũng phải bớt ăn bớt mặc mới có thể một tháng đi thể nghiệm một lần, huống chi là Vương Đằng, xem ra là mấy năm này đã nhịn quá lâu, lần này. . .

Bình Luận (0)
Comment