Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 227 - Chương 227. Thiên Cơ Các, Bỏ Trốn

Chương 227. Thiên Cơ Các, Bỏ Trốn Chương 227. Thiên Cơ Các, Bỏ Trốn

May ra, cũng không lâu lắm, một người nam tử trung niên thì từ trên núi Vô Danh xuống.

- Ngươi là?

Lưu Thành nhìn nam tử trung niên này, luôn cảm giác có chút quen thuộc.

- Lưu trưởng lão, tiểu nhân là Phương Đức.

Nam tử trung niên trả lời.

- Ngươi là Phương Đức? Sao ngươi lại trở nên trẻ tuổi như vậy?

Lưu Thành giật mình hỏi.

Cái này mẹ nó hoàn toàn là hai người khác nhau mà?

- Chủ nhân cho lão nô một viên Trú Nhan Đan, cho nên lão nô mới biến thành như vậy.

Phương Đức nở nụ cười nói.

- Mẹ nó, lại là Trú Nhan Đan! Vương Đằng hắn lấy đâu ra đồ tốt như vậy, sao hắn có thể lãng phí như thế chứ...

Lưu Thành đau lòng không thôi.

Phải biết đây chính là Trú Nhan Đan được rất nhiều nữ tu tha thiết ước mơ, nếu hắn có thể có một viên Trú Nhan Đan, đến Âm Dương Hợp Hoan Tông, lấy Trú Nhan Đan cho tình nhân cũ Tiểu Hồng của hắn thì ít nhất có thể nghiên cứu thảo luận chân lý nhân sinh miễn phí nửa năm với Tiểu Hồng.

Mà còn là cùng nhau nghiên cứu thảo luận chuyện đó mỗi ngày!

Bỗng nhiên, Lưu Thành nghĩ tới điều gì, hắn nhìn Phương Đức vẫn còn treo nụ cười trên mặt, nói:

- Không thú vị, không phải vừa rồi ta đang nói ngươi, ta chỉ là có chút quá kích động mà thôi.

- Ta hiểu rõ, Lưu trưởng lão.

Phương Đức cười trả lời.

- Đúng rồi, Lưu trưởng lão, lần này ngươi tới tìm chủ nhân của ta là có chuyện gì sao?

- A… Đúng rồi, ta có chuyện muốn nói với Vương Đằng, bây giờ hắn đang ở đâu?

Lưu Thành hỏi.

- Chủ nhân đã bế quan tu luyện, chỉ sợ tạm thời không cách nào gặp Lưu trưởng lão được, Lưu trưởng lão, nếu như ngươi có chuyện gì thì cũng có thể nói với ta, chờ chủ nhân xuất quan, ta sẽ lập tức nói cho chủ nhân.

Phương Đức nói.

- Há, như vậy, thật ra cũng không phải chuyện gì quá lớn, chính là hôm nay... Bẹp...

Lưu Thành nói chuyện ngày hôm nay một lần.

- Được rồi, Lưu trưởng lão, chờ chủ nhân xuất quan, ta sẽ lập tức nói cho chủ nhân.

Phương Đức nghe rồi nói.

- Ừm, đúng rồi, cháu gái kia của ta cái nào?

- Xin Lưu trưởng lão yên tâm, Lưu tiểu thư rất mạnh khỏe!

...

- A… A… Tê… A… Mẹ nó… Tê…

Một tiếng kêu thảm thiết thống khổ lại có chút tiêu hồn vang lên.

Chỉ thấy lúc này, vẻ mặt của Vương Đằng chính là muôn màu muôn vẻ, thỉnh thoảng thống khổ, thỉnh thoảng hưởng thụ.

Sau một tiếng, Vương Đằng mới thở ra một hơi thật dài, vẻ mặt cũng khôi phục lại bình tĩnh.

- Công pháp này quả nhiên không tầm thường, người không có nghị lực lớn thì không thể tu luyện…

Trong lòng Vương Đằng cảm khái vạn phần.

Hắn chỉ mới tu luyện một giờ mà đã thiếu chút nữa lấy đi nửa cái mạng của hắn, cái đồ chơi này gọi Tự Ngược Thần Công còn tạm được.

Nhưng mà hiệu quả thì cũng rất lớn, thần hồn của hắn từ hơi loãng, giống như đã co nhỏ lại một chút, cũng ngưng thật hơn một chút.

Còn về biến hóa của hắn thì ngược lại hắn cũng không cảm nhận được gì.

- Trước bồi bổ, sau đó mới tiếp tục tu luyện!

Trong tay Vương Đằng xuất hiện một bình Dưỡng Hồn Đan, từ đó đổ ra một viên ném vào miệng.

Mấy ngày kế tiếp, ở trong khu vực của Vương Đằng bế quan thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên rỉ như hát như khóc.

May mà xung quanh không có ai khác, nếu không thì sớm đã có người tới đây kiểm tra rồi.

Mười ngày sau, Vương Đằng đã quen với loại cường độ tu luyện này, hắn đã không còn phát ra loại âm thanh kỳ quái kia nữa, tuy nhiên trên mặt hắn thỉnh thoảng vẫn sẽ hơi run rẩy, nhưng so với trước đó thì đúng là đã tốt hơn nhiều rồi.

Mà thần hồn của hắn cũng đang dần trở nên mạnh lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, thay đổi trực tiếp nhất chính là lực lượng tinh thần của hắn đã có thể cảm giác phạm vi rộng hơn trước kia 10 dặm.

Cũng chớ xem thường mở rộng phạm vi 10 dặm này, đây chính là thật sự tiến bộ.

Trước đó, lực lượng tinh thần của Vương Đằng đã dò xét được phạm vi lớn hơn tồn tại cùng cấp rất nhiều, trước đó, khi ở đại hội Bách Tông, hắn đã có thể dò xét tra được Trương Mẫn tồn tại, mà Trương Mẫn lại không thể dò xét được hắn tồn tại.

Phải biết lúc đó, tu vi của Trương Mẫn đã cao hơn Vương Đằng mấy cảnh giới nhỏ.

Đương nhiên, lực lượng tinh thần của Vương Đằng hắn cường đại hơn so những người khác nhiều như vậy, thứ nhất chính là công pháp tu luyện gia trì, thứ hai chính là không ít thứ tốt, giống Dưỡng Hồn Đan có thể tăng lên thần hồn thì hắn cũng ăn không ít, nhờ vậy mà lực lượng tinh thần của hắn mới có thể cường đại hơn những người khác.

Nhưng loại đan dược này lại có cực hạn, sau khi ăn quá nhiều thiên tài địa bảo thì phạm vi dò xét lực lượng tinh thần của Vương Đằng cũng không tăng lên nữa.

Mà lần này hắn chỉ tu luyện mười ngày, phạm vi dò xét của lực lượng tinh thần đã tăng lên 10 dặm, đây là một tiến bộ tương đối lớn.

Chờ sau này lực phạm vi dò xét lượng tinh thần của hắn đạt đến ngàn dặm, mười ngàn dặm, trăm ngàn dặm, triệu dặm… Đó là khái niệm gì?

Kẻ địch còn không biết hắn ở đâu thì hắn đã biết được vị trí của kẻ địch, đến lúc đó hắn tiến có thể công, lui có thể thủ!

Cảm giác đánh thắng được thì đi tới đánh, cảm giác đánh không lại thì chuồn trước!

Tuyệt đối là thủ đoạn bảo mệnh tuyệt hảo!

Quan trọng nhất chính là, tu luyện Âm Dương Thần Ma Quan Tưởng Pháp đến tiểu thành còn có thể hiển hiện ra một Âm Dương Thần Mài cỡ nhỏ trong đầu, trấn thủ thần hồn, thủ đoạn công kích thần hồn bình thường căn bản là không có tác dụng đối với thần hồn của hắn, trừ phi chênh lệch lớn đến một mức độ nhất định.

- Tiếp tục tu luyện, không thành công không xuất quan!

. . .

Quận thành Thanh Lâm.

Trang viên mà trước kia tam hoàng tử Sở Chiếu ở lại, trong một thư phòng, một vị lão giả với mái tóc hoa râm, vẻ mặt hồng nhuận đang chuyên chú viết cái gì ở trên trang giấy.

Mà ở phía trước lão giả còn có một vị nam tử trung niên áo đen cung kính đứng ở nơi đó.

Cũng không lâu lắm, lão giả đã dừng động tác trong tay lại, cầm bút lông trong tay phóng qua một bên, hắn ngẩng đầu liếc nhìn nam tử trung niên áo đen một chút, lúc này mới đột nhiên hỏi:

- Đã điều tra được tin tức gì chưa?

- Bẩm đại nhân, thuộc hạ vẫn chưa điều tra được tin tức gì.

Nghe nói như thế, vẻ mặt lão giả bất động, chỉ yên tĩnh trầm tư một chút, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Bình Luận (0)
Comment