- 1 triệu 900 ngàn linh thạch hạ phẩm lần thứ nhất, còn có ai muốn đấu giá hay không?
Hạ Mộng Dao dời ánh mắt về phía gian phòng của tam thiếu gia Lưu gia.
- Lưu Hải, không cần thiết phải đấu giá nữa.
Một giọng nói hùng hậu vang lên.
- Nhị thúc, ta biết, ta chỉ là đang đùa nghịch với thằng ngốc kia mà thôi.
Mục đích Lưu Hải mang theo vẻ đùa cợt nói.
- Ừm.
Nhị thúc của Lưu Hải nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn cháu trai của mình cũng tràn đầy thưởng thức.
Tuy cháu trai này của hắn có chút đam mê nữ sắc, nhưng não tử này ít nhất cũng dễ dùng hơn người của Trương gia.
Mắt thấy một màn mong đợi cũng vẫn chưa xuất hiện, miệng thơm của Hạ Mộng Dao khẽ mở nói:
- 1 triệu 900 ngàn linh thạch hạ phẩm lần thứ hai!
Nghe được âm thanh của nữ thần và kẻ thù còn không lên tiếng, Trương Lạc Vũ nhất thời trở nên hưng phấn:
- Lưu Hải, sao ngươi không ra giá nữa rồi? Có phải không đủ linh thạch hay không? Có cần bản thiếu gia cho ngươi mượn một chút hay không?
- Ha ha, chuyện này cũng không nhọc đến Trương nhị thiếu gia phí tâm, ngược lại là hi vọng đợi chút nữa Trương nhị thiếu gia còn có thể cười được.
Tiếng cười khẽ từ trong gian phòng của Lưu gia truyền ra.
- Ha ha ha, Lưu Hải, không có linh thạch thì cứ việc nói thẳng, bản thiếu gia sẽ không xem thường ngươi, ha ha ha. .
Tiếng cười to đắc ý truyền ra.
Hắn thấy, Lưu Hải không ra giá đó chính là nhận thua, lần này hắn rốt cục đã tìm được mặt mũi trước đó rồi.
Còn về 1 triệu 900 ngàn linh thạch hạ phẩm mà thôi, mặc dù hắn không có nhiều như vậy, nhưng lão tử hắn có, chờ. .
Mà lúc này, hắn vẫn còn không hề hay biết ánh mắt của cô cô và cô phụ nhìn hắn như nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ.
- ...Chờ cha ngươi trở về, xem hắn thu thập ngươi thế nào!
Còn về nhắc nhở chái trai ngốc này, vợ chồng Dương Thiên hắn cảm thấy không cần phải làm vậy, lúc trước đã nhắc nhở rồi, đáng tiếc tiểu tử này căn bản không nghe lọt tai.
Về phần hiện tại lại càng không cần thiết, giá cả đều đã gọi ra, chẳng lẽ còn có thể nói hô nhầm hay sao, còn về không đưa linh thạch, Trân Bảo các sẽ cho phép loại chuyện này xảy ra à?
Thật sự cho rằng người của Trân Bảo các dễ nói chuyện à?
Đối với chuyện này, vợ chồng Dương Thiên cũng không phải là quá để ý, dù sao thì người bỏ số đó ra cũng không phải là bọn họ, tất cả có cha của tiểu tử này ôm lấy.
- 1 triệu 900 ngàn linh thạch hạ phẩm lần thứ ba, thành giao! Chúc mừng vị đạo hữu này đã mua được Thanh Huyền Kiếm!
Theo giọng nói của Hạ Mộng Dao vừa dứt, Trương Lạc Vũ ý cười càng đậm, hắn cảm thấy, lúc này hắn hẳn là tịnh tử lớn nhất ở đây, không chỉ có đè qua Lưu Hải một đầu, còn để Nữ Thần chính miệng nói ra câu nói này, hắn cảm thấy có chút thoải mái.
- Răng rắc!
Một tiếng vang nhỏ, một người nam tử trung niên đi vào gian phòng, nhìn diện mạo có năm sáu phần tương tự với Trương Lạc Vũ.
- Vũ nhi, chuyện gì mà ngươi vui vẻ như vậy?
Làm người chủ sự của Trương gia, vừa rồi hắn đi xử lý một số tư nguyên không dùng được chính là đùng để trong buổi đấu giá sau đó, đấu giá được một số đồ vật cần dùng đến.
Dù sao thì hai món vật phẩm đấu giá trước đó cũng không tệ, đáng tiếc vừa rồi trên người hắn không có nhiều linh thạch như vậy, nếu không thì vừa rồi hắn đã tranh một chuyến.
- Cha, ta vừa mới đấu giá được một thanh linh khí Huyền giai cực phẩm, còn đè ép tiểu tử Lưu Hải kia một đầu.
Trương Lạc Vũ cao hứng nói.
- Há, có đúng không, cái kia đúng là. .
- Hắn tốn 1 triệu 900 ngàn linh thạch hạ phẩm.
Đúng lúc này, một âm thanh có chút không hợp thời vang lên.
- 1 triệu 900 ngàn linh thạch hạ phẩm?
Giọng nói của nam tử trung niên run lên.
Ngay sau đó, một tiếng tát tai thanh thúy vang dội vang lên.
- Ba!
- Cha, vì sao ngươi đánh ta?
Trương Lạc Vũ bụm mặt, một mặt không dám tin nhìn cha mình.
- Ngươi cứ nói đi, ngươi là cái đồ bại gia tử.
Tuy Trương gia là một gia tộc nhị lưu, trong số các thế lực nhị lưu cũng không yếu, nhưng xài linh thạch cũng không phải xài như thế, đây chính là 1 triệu 900 ngàn linh thạch hạ phẩm, đại giới này cũng quá lớn một chút.
- Nếu không thì ta sẽ từ bỏ được không?
- Ngươi còn nói, thật sự là tức chết lão tử, lão tử thông minh như vậy, làm sao lại sinh ra một tên ngu xuẩn như ngươi thế chứ. .
- Ba ba ba. .
Nhất thời, trong gian phòng vang lên một loạt âm thanh thanh thúy.
. . .
- Tiếp theo. .
Giọng nói của Hạ Mộng Dao vang lên lần nữa, còn về trong gian phòng của Trương gia xảy ra chuyện gì thì cô không biết, cũng không cần thiết phải biết.
Chỉ cần không phải cố ý quấy rối buổi đấu giá, không quấy nhiễu đến buổi đấu giá tiến hành bình thường thì tất cả đều không có quan hệ với Trân Bảo các.
Cho dù là có ở trong gian phòng đánh chết con của mình thì Trân Bảo các cũng sẽ không hỏi đến.
Nhiều nhất thì đợi sau khi đấu giá kết thúc sẽ phái người đến nhìn xem gian phòng có đồ vật gì bị phá hư hay không, nếu như có thì phải bồi thường gấp ba linh thạch.
Trân Bảo các bọn họ tuyệt đối là thương gia có lương tâm!
- Vương huynh có coi trọng đồ vật gì không?
Hồng Chiến đột nhiên hỏi.
- Tạm thời còn không có, chờ một chút xem đi.
Vương Vô Địch cười lắc lắc đầu nói.
Hồng Chiến nhất thời hiểu:
- Xem ra người này cũng giống như mình, căn bản là chướng mắt đồ vật bình thường, chỉ sợ cũng chỉ có mấy món bảo vật áp trục sau cùng mới có thể được hắn coi trọng.
Sau đó, hắn quả quyết chuyển dời ánh mắt đến trên người hai vị sư huynh của Sở Chiếu, chủ yếu vẫn là nhìn Vương Vô Địch lâu sẽ sinh ra một chút tâm tình tự ti.
- Hai vị hiền chất, không biết các ngươi có nhìn trúng đồ vật nào không? Nếu như coi trọng thứ gì thì cứ việc nói với ta.
Hồng Chiến thân thiết nói.
Nếu con đường Vương Vô Địch này đã tạm thời không đi được thì đổi một con đường cũng có thể.
- Cảm ơn ý tốt của Hồng gia chủ, ta và sư đệ tạm thời vẫn chưa nhìn trúng cái gì.
Phương Húc mở miệng nói.