Trong khi Vương Đằng đang tập trung tìm kiếm mắt trận thì Giang Quân và những người khác cũng đã hồi phục tinh thần sau khi bị Trấn Ma Tháp dọa sợ.
Triệu Thiên không ngạc nhiên khi nhìn thấy loạt phương pháp trước đó của Sư phụ hắn.
Nó chỉ là một món Thánh khí mà thôi, vì vậy nó không đáng để hắn ngạc nhiên, dù sao thì sư phụ thậm chí còn có một món Thần khí.
Thánh khí!
Mấy người sư huynh đệ bọn họ, không ai không có một món Thánh khí trên người.
Còn việc nước hồ đen bị hút vào Trấn Ma Tháp có lẽ là một loại bảo vật, dù sao sư phụ của hắn làm chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên.
Hiện tại, mặc dù không nhìn thấy gì về trận pháp dưới đáy hồ, nhưng nghĩ lại thì hắn vẫn không thể thoát khỏi nanh vuốt của sư phụ.
Nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Triệu Thiên, Giang Quân nhận ra điều khác thường đi.
Nhìn thiếu niên với dáng vẻ bình tĩnh, điềm tĩnh và khí thế bất phàm này, khi nhìn thấy Thánh khí, hắn ta vẫn có thể duy trì bộ dạng như vậy, có thể nhìn ra được tâm tính của thiếu này.
Mặc dù hắn là đồ đệ của sư phụ, nhưng đây chính lf Thánh khí, cho dù nhìn thấy Thánh khí, hắn cũng sẽ luôn động dung.
Nhưng thiếu niên này có vẻ rất bình tĩnh.
Điều này thật bất thường.
Mặc dù đã uống Nô Thần Đan và tuyệt đối trung thành với chủ nhân Vương Đằng, nhưng tâm trí của hắn vẫn chưa bị xóa sạch, và hắn vẫn có những suy nghĩ của riêng hắn.
Bây giờ đồ đệ của chủ nhân xuất hiện, hắn cảm thấy rằng hắn nên tạo dựng mối quan hệ tốt với đồ đệ của chủ nhân…
Hắnchắc chắn không phải là người thích nịnh bợ người khác.
Thật sự là thiếu niên này xứng đáng cho hắn kết giao hảo.
Khi Triệu Thiên vừa mới xuất hiện, hắn ta đã nhìn thấy tu vi của Triệu Thiên (không ẩn giấu tu vi), ở tuổi của Triệu Thiên, có được tu vi như vậy, chắc chắn là mộtthiên kiêu chi tử.
Mặc dù bọn họ vẫn không giỏi bằng những đệ tử cốt cán thật sự trong Võ Đấu Trường, nhưng cũng không kém quá xa.
Hơn nữa, thiếu niên này còn là đồ đệ của chủ nhân!
Nghĩ đến đây, hắn bình tĩnh liếc nhìn Âm Hư ở bên cạnh nói:
- Tên đại ngốc này hoàn toàn không có mắt nhìn...
Tận dụng cơ hội này, Giang Quân di chuyển đến trước mặt Triệu Thiên.
- Lão nô tham kiến thiếu chủ!
- Ngươi là?
Nhìn nam tử trung niên xuất hiện trước mặt mình tự xưng là lão nô, Triệu Thiên có chút cảnh giác hỏi.
- Thiếu chủ, lão nô tên là Giang Quân, là nô bộc vừa được chủ nhân thu nhận.
Trên mặt Giang Quân mang nụ cười khiêm tốn nói.
Tuy tu vi của vị trước mặt thiếu niên hắn không đáng nhắc tới, nhưng thân phận của đối phương lại khiến hắn phải đối xử thận trọng.
Dù sao thì hắn cũng chỉ ở bên cạnh chủ nhân một thời gian ngắn, tuy hắn không biết địa vị của vị trước mắt thiếu niên này cao bao nhiêu, nhưng chuyện này luôn có mối quan hệ tốt với vị thiếu niên này.
Mặc dù quan hệ sư đồ cũng có thể là cha con, nhưng vẫn tốt hơn so với thân phận nô bộc mà hắn vừa nhận được.
Nghe được câu trả lời từ nam nhân trung niên, Triệu Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù biết có sư phụ ở đây, đại hán trước mặt và những kẻ thoạt nhìn không dễ chọc giận kia hẳn là không thể làm tổn thương bọn họ, nhưng hắn vẫn phải cảnh giác.
Dù sao thì khí thế của những người này cũng rất mạnh, thậm chí hắn không thể đối phó được với một người trong số bọn họ.
- Giang tiền bối, những người kia là ai?
Triệu Thiên lớn tiếng hỏi.
Triệu Thiên vẫn rất tò mò về hơn mười bóng người đó, đặc biệt là bóng người cao lớn đi đầu.
Nghe được câu hỏi của thiếu niên này, đặc biệt là câu nói của Giang tiền bối, nụ cười trên mặt Giang Quân càng rạng rỡ hơn.
- Thiếu chủ, bọn họ đều là người của Âm U nhất tộc, mà người đứng đầu cao nhất là Âm Hư, hắn là Vương của Âm U nhất tộc, đồng thời cũng là nô bộc mà chủ nhân vừa mới thu nhận.
Giang Quân trả lời.
Triệu Thiên gật đầu, sau đó hỏi:
- Giang tiền bối, tu vi của ngươi bây giờ là cái gì?
- Hiện tại lão nô có tu vi là Hoàng cảnh tầng hai...
Giang Quân trả lời.
Nghe được câu trả lời của Giang Quân, Triệu Thiên cũng thầm ngạc nhiên.
Mặc dù biết rằng đại hán này hẳn là rất cường đại, nhưng không ngờ rằng lão ta lại có tu vi của Hoàng cảnh.
Phải biết rằng, gia tộc của tứ sư huynh là Vương Thất Đại Càn, nhưng mà cũng chỉ có một vị lão tổ Vương cảnh mà thôi, hiện tại một người được sư phụ thu phục làm nô bộc, lại có một cường giả tu vi của một Hoàng cảnh.
Chỉ có thể nói thực lực của sư phụ thật sự là không thể đo lường được!
- Giang tiền bối, tu vi của Âm Hư tiền bối kia đến đâu rồi?
- Thiếu chủ, tu vi của Âm Hư cũng là Hoàng cảnh sơ kỳ, nhưng vẫn kém lão nô một chút. Trong số đó, hai người đứng sau lưng là Vương cảnh sơ kỳ, và những người còn lại đều là Thiên Võ cảnh.
Giang Quân nói.
Nghe câu trả lời của Giang Quân, Triệu Thiên không thể không im lặng.
Trước đây, hắn vẫn cảm thấy trong số các sư huynh, gia tộc của tứ sư huynh rất có thế lực, hắn từng có chút đố kỵ, nhưng hiện tại xem ra, cũng chỉ có như vậy.
Tất nhiên, trong đầu hắn ta không có suy nghĩ thừa thải nào cả, nhưng hắn càng ngày càng cảm thấy rằng thực lực của sư phụ là không thể đo lường được và hắn cảm thấy có thể sẽ không còn xa nữa để khôi phục lại tu vi của hắn.
- Không biết Tứ sư huynh có biết chuyện này hay không?
Triệu Thiên thầm nghĩ.
- Giang tiền bối...
…
Ngày đêm luân phiên, thời gian rất nhanh đã trôi qua một ngày.
Âm Hư mang theo những thuộc hạ còn lại của hắn vẫn lặng lẽ đứng đó, nhìn chủ nhân của mình đang bận rộn.
Bên kia, Giang Quân và Triệu Thiên thỉnh thoảng trao đổi một hoặc hai câu, nhưng sự chú ý của bọn họ cũng tập trung vào Vương Đằng. Phía sau hai người bọn họ, Lý Đại Ngưu và những người khác đang ngồi xếp bằng luyện công.
Vương Đằng lơ lửng trên đáy hồ, ánh mắt thâm thúy nhìn trận pháp phía dưới, thỉnh thoảng bắn ra một đạo ấn chú, bắn vào kết giới bên dưới.
Đột nhiên, một đạo tinh quang từ trong mắt Vương Đằng bắn ra, động tác trên tay của hắn trở nên nhanh hơn, rất nhanh đã biến thành tàn ảnh, một loạt linh ấn bắn vào trận pháp kết giới.