Không lâu sau, mấy người Phương Húc, Ngô Hoành đã đi tới trước mặt Vương Đằng.
- Sư tôn, ngài gọi chúng ta tới là có chuyện gì không?
Phương Húc lên tiếng hỏi.
Là đại đệ tử của Vương Đằng, hắn có chút hiểu biết với sư tôn, bình thường chỉ cần có chuyện quan trọng gì thì sư tôn đều sẽ gọi bọn họ qua.
- Ừm, gọi các ngươi tới, đúng là có chút chuyện.
Vương Đằng gật đầu nói.
- Các ngươi tăng lên rất nhiều, cho nên vi sư quyết định ban cho các ngươi một số phần thưởng.
Vương Đằng vung tay lên, ba mươi đạo quang mang trống rỗng xuất hiện ở trước mặt mấy người Phương Húc, mỗi một đạo quang mang đều tản ra uy áp nhàn nhạt.
Cũng may là có Vương Đằng áp chế, nếu không chỉ riêng khí tức của những Thánh khí này phát ra ba động thì cũng đủ để kinh động đến một số người tu luyện xung quanh.
- Sư tôn, đây đều là Thánh khí sao?
Ngô Hoành theo bản năng lên tiếng nói.
Hắn thật ra đã nhìn ra được ba mươi đạo quang mang trước mặt này đều là Thánh khí, dù sao thì chính hắn cũng có hai món Thánh khí.
Nhưng khi nhìn thấy ba mươi đạo quang mang xuất hiện trước mặt này, hắn vẫn theo bản năng hỏi.
Cũng không phải hắn thiếu kiến thức, mà là lần đầu hắn nhìn thấy nhiều Thánh khí như vậy.
Đây không phải là một món Thánh khí, mà là ba mươi món Thánh khí.
Nhưng vừa nghĩ đến tình huống của mình, đại sư huynh, và mấy vị sư đệ, sư muội, Ngô Hoành lại rất nhanh trấn định lại.
- Đồ vật do sư tôn lấy ra, tuyệt đối không có gì lạ, bình tĩnh, bình tĩnh...
Trong lòng Ngô Hoành tự an ủi mình.
Không chỉ là Ngô Hoành, mà ngay cả mấy người Phương Húc cũng nhìn ngây người, chỉ là chưa kịp lên tiếng mà thôi.
Nhưng mà trong lòng mấy người sư huynh đệ đều rất kiên định suy đoán, trước kia sư tôn khẳng định là cường giả Thần cảnh, mà nhất định là người đứng đầu Thần cảnh, nếu không thì sao có thể có nhiều Thánh Khí như vậy.
Nhưng mà kẻ thù khí vận chi tử vị sư tôn còn khủng bố hơn, đánh sư tôn thành trọng thương, bức sư tôn đi tới nơi hẻo lánh này của Vương triều Đại Càn để khôi phục tu vi...
Về phần tại sao bọn họ lại biết sư tôn từng là cường giả Thần cảnh, có một kẻ địch là khí vận chi tử khủng bố... Đây tất cả đều là lời do đại sư huynh Phương Húc nói với bọn hắn.
Đại sư huynh là đệ tử thứ nhất của sư tôn, lời hắn nói, những sư đệ và sư muội này vẫn rất tin phục.
Nhưng Vương Đằng không biết suy nghĩ trong lòng bảy đồ đệ này, nếu như biết rõ thì chỉ sợ có thể đánh chết Phương Húc.
- Được rồi, mấy người các ngươi mỗi người chọn ra hai món, coi như là khen thưởng của vi sư đối với sự tiến bộ của các ngươi trong khoảng thời gian này.
Vương Đằng nói với bảy người.
- Cảm ơn sư tôn!
Tuy nhiên, bảy người Phương Húc cũng không vội vã tiến lên chọn lựa.
- Sư đệ, sư muội, các ngươi chọn trước đi.
Phương Húc khiêm nhường nói.
Tuy rằng hắn rất nóng mắt, nhưng thân là đại sư huynh, hắn vẫn phải làm ra một số đảm đương.
- Ừm, sư đệ, sư muội vẫn là các ngươi chọn đi.
Ngô Hoành nhìn thoáng qua đại sư huynh bên cạnh, cũng nói theo.
- Đại sư huynh đều đã nói như vậy, ta thân là nhị sư huynh, cũng không thể chọn trước được.
Hổ Nữu nháy mắt mấy cái, nhìn thoáng qua đại sư huynh Phương Húc, lại nhìn thoáng qua nhị sư huynh Ngô Hoành, nghĩ nghĩ, cũng nói theo:
- Ta thân là sư tỷ của các ngươi, cho nên sư đệ, sư muội các ngươi chọn đi.
- Ngũ sư đệ, Lục sư muội, Tiểu sư đệ, các ngươi chọn đi.
- …
- Đại sư huynh, Nhị sư huynh... Vẫn là các ngươi chọn đi.
Vương Đằng nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng rất là hài lòng, chí ít quan hệ giữa mấy đồ đệ của hắn vẫn rất không tệ, còn biết đoàn kết hữu ái.
Nhưng sau một khắc, trên trán hắn đã xuất hiện mấy đường màu đen.
- Nếu như nhóm sư đệ và sư muội đều đã nói như vậy, vậy thì sư huynh ta cũng không khách khí nữa.
Sau khi dứt lời, bóng người Phương Húc khẽ động, thu hai món Thánh khí đã sớm nhìn trúng vào trong trữ vật giới chỉ.
Thấy đại sư huynh có động tác, ba người Ngô Hoành, Sở Chiếu, Triệu Thiên cũng có động tác, chỉ còn lại Hổ Nữu, Lưu Linh, Lãnh Thiên Quân là còn có chút ngơ ngác nhìn cảnh này.
- Khụ khụ, tam sư muội, lục sư muội, tiểu sư đệ, đến lượt các ngươi chọn lựa.
Một âm thanh đánh thức ba tiểu tử.
Không lâu sau, bảy người Phương Húc đã chọn lựa hoàn tất, Vương Đằng cũng thu vào 16 món Thánh khí còn lại.
…
Vị trí mà Vương Đằng vừa độ kiếp xong, một đoàn người truy tìm tung tích tìm đến nơi này.
Nhìn mấy trăm dặm núi non sông suối bị thiên kiếp anh hưởng, đa số người tới đây đều hít vào một hơi khí lạnh.
Với thực lực của bọn hắn, không phải là không làm được đến mức này, chỉ cần cho bọn hắn một chút thời gian, lấy tu vi Thiên Võ cảnh của bọn hắn, muốn tạo thành phá hoại phạm vi lớn như vậy cũng không phải là một việc khó.
Nhưng để cho bọn hắn hít sâu một hơi chính là, bọn hắn cảm nhận được khí tức hủy diệt kinh khủng kia của thiên kiếp.
Mặc dù đã trôi qua một chút thời gian, nhưng phạm vi bị thiên kiếp ảnh hưởng này cách xa mấy trăm dặm vẫn lưu lại khí tức thiên kiếp kinh khủng kia.
- Loại khí tức hủy diệt này thật đúng là khủng bố!
- Không biết vị tiền bối kia có độ kiếp thành công hay không?
- Hồng tiền bối, vị tiền bối kia hắn...
Ánh mắt Hồng Nhan phức tạp nhìn thoáng qua xung quanh, nói ra:
- Vị tiền bối kia hẳn là đã độ kiếp thành công, rời khỏi nơi này rồi.
Nói thật, sau khi phát hiện vị tiền bối kia có thể độ kiếp thành công rời khỏi nơi này, trong lòng Hồng Nhan vừa có chút thất vọng, lại có chút thở dài một hơi.
- Hồng tiền bối, ngài nói sao, vị tiền bối kia đã độ kiếp thành công rời khỏi nơi này rồi à?
- Không sai, vị tiền bối kia đã độ kiếp thành công rời khỏi nơi này.
Hồng Nhan gật đầu nói.
Hắn vẫn có tám chín phần nắm chắc đối với điểm này.
Nếu vị tiền bối kia vẫn lạc ở phía dưới thiên kiếp thì chắc chắn sẽ lưu lại một ít gì đó, nhưng bây giờ nhìn qua, núi non và sông suối trong phạm vi trăm dặm đã bị ảnh hưởng bởi thiên kiếp nên không còn lại gì.