- Lão ngũ, Hạ gia chúng ta cũng không giống với Triển gia, chúng ta có quan hệ thông gia với Công Tôn gia, chỉ cần Mộng Dao và Tiểu Vũ cùng nhau, hai nhà chúng ta cũng coi là người một nhà, huống chi chuyện của Triển gia trước đó cũng không có chứng cứ chứng minh là do Công Tôn gia làm.
Hạ Tử Hào nói.
- Chuyện của Triển gia không liên quan đến Công Tôn gia, loại lời này mà ngươi cũng nói ra được, nếu không phải Công Tôn gia giở thủ đoạn thì sao Triển gia lại luân lạc tới tình trạng như bây giờ, chẳng lẽ những năm này, những hạt giống có thiên phú của Triển gia đều là bởi vì vẫn lạc ngoài ý muốn hay sao?
- Chuyện này... Có thể Công Tôn gia chỉ là vì đảm bảo địa vị của mình không bị uy hiếp mà thôi.
Hạ Tử Hào nói.
- Tốt, xem như là vậy đi, vậy sao ngươi dám chắc Công Tôn gia không có lòng lang dạ thú, sẽ không ra tay với Hạ gia chúng ta?
Ngũ trưởng lão Hạ gia nói.
Hắn cũng biết rằng Công Tôn gia dùng thủ đoạn đối phó với Triển gia là chuyện rất bình thường, loại chuyện này Hạ gia bọn họ cũng đã làm, thậm chí còn làm tuyệt hơn.
Cho dù Triển gia biết chuyện này thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, bởi vì một khi rời khỏi sự che chở của Công Tôn gia thì có lẽ sẽ đại biểu Triển gia sẽ hoàn toàn biến mất.
- Chuyện này sao có thể giống nhau được chứ? Hạ gia chúng ta là người có quan hệ thông gia với Công Tôn gia, tiểu tử Tiểu Vũ kia có thiên phú có bối cảnh, trong thế hệ trẻ cũng là số một số hai, một khi Mộng Dao kết hợp với hắn, lại thêm có sự trợ giúp của Hạ gia chúng ta, tương lai tất có sở thành, thậm chí là có cơ hội lớn trở thành gia chủ của Công Tôn gia.
Hạ Tử Hào nói.
- Gia chủ, quan hệ thông gia với Công Tôn gia không phải một ý kiến hay, ta nghĩ rằng vẫn cần phải liên lạc với vị tiền bối ở Vương triều Đại Càn kia.
- Lão thất, chẳng lẽ ngươi cho rằng người đó sẽ tin được sao? Đến bây giờ chúng ta cũng không biết thân phận của người đó, cũng không biết người đó có còn ở Vương Thành Đại Càn hay không?
- Dù sao thì vẫn phải thử một chút mới biết được.
- …
Trong lúc nhất thời, trưởng lão Hạ gia trong đại sảnh nhất thời nhao nhao làm một đoàn.
Có người muốn tạo quan hệ với Công Tôn gia, có người liên hệ với vị ở Vương triều Đại Càn kia, cũng có người không nói một lời, chỉ là an tĩnh nhìn tất cả những chuyện này.
Là một đại gia tộc, bên trong Hạ gia có rất nhiều phe phái, mà phe phái nhiều cũng mang ý nghĩa nhân tâm khác nhau, cho dù là gia chủ Hạ gia cũng không thể độc đoán, trừ phi hắn là Thánh cảnh.
Khi mọi người trong đại sảnh đang phát biểu ý kiến của mình thì đột nhiên vang lên một giọng nói già nua.
- Tử Ngôn, ngươi tự mình đi Vương triều Đại Càn một chuyến.
- Vâng, lão tổ!
…
Cùng là Phong Thiên Giới, Công Tôn gia.
- Hạ Tử Ngôn đã rời khỏi Phong Thiên Giới, tiến về Vương triều Đại Càn, các ngươi thấy thế nào?
- Ha ha, xem ra Hạ gia đã có chút ngồi không yên, như vậy ta cũng tự mình đi Vương triều Đại Càn một chuyến, cẩn thận xem vị kia có thân phận gì.
Một người thanh niên với khuôn mặt kiêu ngạo nói.
- Không nên khinh thường, dù sao vị kia cũng là Thánh cảnh.
- Đại ca, ta đã biết.
…
Thiên Cơ lâu.
- Sư thúc, cuối cùng ngài cũng xuất quan rồi.
Thần Toán Tử nhìn Huyền Cơ Tử xuất hiện trước mặt mình thì trong lòng có chút phức tạp.
Từ khi hắn mang theo đồ đệ Chu Tiểu Thiến rời khỏi Vương triều Đại Càn, đến Đế quốc Đại Tần đã gần một năm, vốn tưởng rằng rất nhanh có thể nhìn thấy sư thúc, kết quả hắn đã đợi gần một năm, sư thúc của hắn mới xuất quan.
Nếu không phải là bởi vì Vương triều Đại Càn truyền đến tin tức có người độ kiếp thành Thánh thì chỉ sợ sư thúc của hắn còn phải bế quan một đoạn thời gian.
Thật ra Thần Toán Tử cũng có thể trực tiếp liên hệ đến sư thúc của hắn, chỉ là sau khi biết sư thúc của hắn đang bế quan, hắn đã bỏ qua ý nghĩ này, sư thúc vất vả lắm mới bế quan một lần, hắn không thể bởi vì một chút chuyện nhỏ mà quấy rầy đến sư thúc được.
Không phải hắn chỉ vì sợ bị đánh mà không đi quấy rầy sư thúc.
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất vẫn là hắn và đồ đệ Chu Tiểu Thiến ở Tần Võ thành rất thoải mái, tạm thời không trở lại Thiên Cơ lâu cũng không sao.
Huyền Cơ Tử mặc một bộ đạo bào màu xanh, khuôn mặt có chút gầy gò, nhìn qua có chút nghiêm khắc.
- Nghe nói lần này ngươi trở về còn mang theo một đồ đệ?
- Đúng vậy, sư thúc, Tiểu Thiên là ta nhìn thấy từ nhỏ, thiên phú của hắn còn tốt hơn ta, lần này dẫn hắn trở về là chuẩn bị để hắn tiến vào mạch của chúng ta.
Thần Toán Tử cung kính trả lời.
- Ừm, chuyện này ta đã biết.
Huyền Cơ Tử nhẹ gật đầu, trên mặt không nhìn ra bất kỳ biểu tình nào.
- Cảm ơn sư thúc!
Thần Toán Tử thấy thế thì trong lòng cũng thở dài một hơi, hắn vẫn hiểu rất rõ về vị sư thúc này của mình, nghiêm túc, ăn nói có ý tứ, cho dù là đối với người sư điệt này cũng giống nhau, lại càng không cần phải nói người ngoài.
Tuy nói Huyền Cơ Tử không có hứa hẹn gì, nhưng một câu nói kia cũng đã đủ rồi.
- Chuyện bên Vương triều Đại Càn ngươi biết bao nhiêu?
Huyền Cơ Tử nghiêm túc nhìn Thần Toán Tử hỏi.
- Sư thúc, ta đến Tần Võ thành đã gần một năm, cũng không quá rõ ràng đối với chuyện bên Vương triều Đại Càn, lúc trước ta cũng không phát hiện gì Vương triều Đại Càn.
Thần Toán Tử trả lời.
- Nhưng trước khi ta về thì lão tổ của Vương triều Đại Càn đã từng đi tìm ta một lần, lúc ấy ta từng thử tính thiên cơ một lần, phát hiện Thiên cơ của Vương triều Đại Càn rất hỗn loạn, có nhiều lần gặp phải Chân Long Chân Hoàng, sau lưng những thứ này, ta thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được một tia khí tức kia tồn tại.
Nói đến đây, ánh mắt Thần Toán Tử lộ ra mấy phần sợ hãi.
Đối với những người tu luyện đạo này mà nói, loại tồn tại kia đại biểu cho sự hỗn loạn, không biết cũng không thể phỏng đoán...
Nghe xong lời tự thuật của Thần Toán Tử, vẻ mặt của Huyền Cơ Tử cũng trở nên nghiêm túc hơn.