Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 428 - Chương 428. Về Đại Chu, Hay Là Ở Lại Đại Càn (2)

Chương 428. Về Đại Chu, Hay Là Ở Lại Đại Càn (2) Chương 428. Về Đại Chu, Hay Là Ở Lại Đại Càn (2)

Tuyết Tâm Nguyệt lạnh giọng nói ra, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác pháo kích bất thường, phó vi cường quan.

Nghĩ tới chuyện này, Tuyết Tâm Nguyệt tức thì cảm thấy hơi đau đầu.

Tuyết Tâm Nhu từ nhỏ đã được cô thu làm đệ tử thân truyền, cũng là cô nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, trước kia là một hài tử tốt như thế nào, từ khi bị Đường Chiến lừa gạt tình cảm đã biến thành như bây giờ.

Quả nhiên, Hỏa Thần tông bắt đầu từ khi lão tổ Hỏa Thần đã không có một người nào tốt cả!

- Sư tôn, đây là chuyện ngài đã từng đồng ý với ta!

Tuyết Tâm Nhu không hề bị lay động nói.

- Đứa nhỏ này...

Ngực Tuyết Tâm Nguyệt tức đến liên tục chập chùng, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tuyết Tâm Nhu, cuối cùng trong lòng thở dài một tiếng bất đắc dĩ:

- Thôi được rồi!

Trước đây, vì để cho Tuyết Tâm Nhu an tâm tu luyện nên nàng quả thật đã đồng ý với Tuyết Tâm Nhu một số việc, nhưng Lãnh Linh Nguyệt vốn tưởng là chờ Tuyết Tâm Nhu đột phá Băng Tuyết Thần Điển đến cảnh giới đại thành thì ít nhất cũng cần trăm năm.

Vốn tưởng rằng theo thời gian lâu như vậy, Tuyết Tâm Nhu có thể quên được đoạn nghiệt tình kia, có thể... Nhưng ai có thể ngờ được, mới không đầy hai mươi năm mà tiểu đồ đệ này của nàng đã đột phá Băng Tuyết Thần Điển từ cảnh giới tiểu thành đến cảnh giới đại thành.

Dù sao thì chuyện này cô cũng không ngờ được.

Theo ghi chép của Băng Tuyết Thần Điển, muốn tu luyện môn Thần công này tới chỗ sâu là một chuyện cực kỳ tốn thời gian, mà lại càng tu luyện lên cao thì tình cảm của bản thân cũng càng nhạt hơn.

Nhưng nhìn kết quả hiện tại thì có vẻ không giống lắm.

- Được rồi, vi sư có thể đồng ý cho ngươi mang hài tử kia về Tuyết Thần cung, nhưng sau này, ngươi và hài tử kia không thể có bất cứ liên hệ gì với Hỏa Thần tông, không thể có liên hệ gì với Đường Chiến!

Tuyết Tâm Nguyệt nói.

- Sư tôn, Đường Chiến đã không còn quan hệ gì với Hỏa Thần tông, hắn đã không còn là đệ tử của Hỏa Thần tông, ta...

- Tâm Nhu, nếu ngươi muốn mang đứa con kia về Tuyết Thần cung tu luyện thì sau này ngươi và đứa con kia tuyệt đối không cho phép có bất cứ liên hệ gì với Đường Chiến, nếu không thì ta sẽ tự mình ra tay giết Đường Chiến.

Tuyết Tâm Nguyệt lạnh giọng nói, trong mắt lóe lên một tia sát cơ mãnh liệt.

Nếu không phải Tuyết Tâm Nhu liều chết ngăn cản thì cha con Đường Chiến kia đã sớm chết rồi.

Tuyết Tâm Nhu hít một hơi thật sâu, nói:

- Ta đã biết, sư tôn, nhưng hiện tại đồ nhi muốn đi ra ngoài đón Hùng nhi.

- Chuyện này có thể giao cho một vị trưởng lão làm.

- Sư tôn, ta muốn tự mình đi, mà trưởng lão không chắc chắn có thể biết tung tích của Hùng nhi.

- …

- Được rồi, nhưng mà lần này con đi ra ngoài nhất định sẽ có một vị trưởng lão đi cùng con ra ngoài để bảo vệ an toàn cho con.

Lý trưởng lão, lần này sẽ làm phiền ngươi phụ trách an toàn của Tâm Nhu, chờ nhìn thấy đứa trẻ kia, đã mang bọn nhỏ Tâm Nhu trở về cùng.

Tuyết Tâm Nguyệt quay người nói với một vị lão giả sau lưng.

- Yên tâm đi, cung chủ, lão thân nhất định sẽ mang Tâm Nhu và đứa trẻ kia an toàn trở về Tuyết Thần cung.

Lão bà gật đầu nói.

Tuyết Tâm Nhu.

- …

Vương thành Đại Càn, phủ của Đại hoàng tử.

Sở Hạo có chút ngây ngốc nhìn về phía biệt viện trống rỗng, trong lúc nhất thời vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao những tiền bối của tám đại gia tộc này lại phải vội vàng rời khỏi? Không phải đã nói là sẽ ở lại Vương Thành Đại Càn một đoạn thời gian à.

Lúc này, trong lòng Sở Hạo rất là mơ hồ.

Ngay vừa rồi, những tiền bối của tám đại gia tộc cũng đã vội vàng rời khỏi, thật giống như có vật gì đáng sợ đuổi theo bọn hắn, sợ chậm một bước sẽ mất mạng.

Tuy hắn phát hiện những người này đều đã rời khỏi tiền bối, ít đi mấy người, nhưng Sở Hạo cũng không biết những người này đi đâu, những tiền bối vừa mới rời khỏi cũng không thèm mang theo hắn đi cùng.

Cho nên, hắn nên làm gì đây?

Tiếp tục ở lại Vương Thành Đại Càn làm đại hoàng tử, hay là trở về Hoàng Triều Đại Chu?

Quan trọng nhất là, lần này trở về, hắn đã mang theo Phúc Bá, còn những thủ hạ đắc lực khác vẫn ở lại Đại Chu.

Là về Đại Chu, hay là tiếp tục lưu lại Đại Càn?

Lúc này, Sở Hạo thật sự khó khăn, dù sao thì sau khi hắn trở về cũng biết một phen tình huống, phụ hoàng của hắn đột phá đến Vương cảnh vẫn là hoàng đế của Vương triều Đại Càn.

Vốn dĩ hắn còn chuẩn bị mượn lực lượng của Hoàng triều Đại Chu, trợ giúp hắn khống chế Vương triều Đại Càn, nhưng ngay vừa rồi, ý chí cường đại của hắn còn chưa thể phát triển đã trực tiếp bị phá vỡ.

- Đại hoàng tử?

Bóng người Phúc Bá xuất hiện bên cạnh Sở Hạo.

- Phúc Bá, ngươi nói ta nên làm gì đây?

Sở Hạo hỏi.

- Đại hoàng tử, lão nô cũng không biết.

Phúc Bá lắc đầu nói.

- Ngươi nói lần này trở về, tại sao ta lại không mang theo những người kia trở về cùng? Đến bây giờ, những thủ hạ của bản hoàng tử còn ở trong hoàng thành Đại Chu!

Sở Hạo đau lòng nói.

Phúc Bá:

- Đại hoàng tử, ngài có muốn lão nô đi Hoàng thành Đại Chu một chuyến, mang những người kia trở về không?

- Tông chủ đại nhân, ta muốn trở về thành Tần Võ một chuyến, nhận người nhà của ta?

Trong đáy lòng Lý Thụy bất đắc dĩ thở dài, lên tiếng hỏi.

Hắn là một người chủ sự trong Võ Đấu Trường, đương nhiên biết rằng thân phận của Mã Đức là quan trọng cỡ nào đối với Võ Đấu Trường.

Lần này, Mã Đức vẫn lạc ở Vương triều Đại Càn, tất nhiên sẽ có người của Võ Đấu Trường đến thăm dò tin tức, có lẽ không lâu nữa, mấy vị Thánh cảnh trong Võ Đấu Trường sẽ biết tin tức về những người này bình an vô sự, đến lúc đó, những cường giả Thánh cảnh và cao tầng của Võ Đấu Trường sẽ nghĩ như thế nào?

Bị ép cũng tốt, tự nguyện cũng được, chỉ sợ trong mắt những người kia cũng không khác mấy? Đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến người nhà của hắn.

Hơn nữa hiện tại hắn còn đang bị người khác khống chế, muốn đào thoát càng là một chuyện không thực tế, còn không bằng thừa dịp Võ Đấu Trường cao tầng chưa phản ứng kịp mà đón thân nhân của mình đi.

Bình Luận (0)
Comment